Nhận được chuyển khoản của nam sinh, nhìn thấy giao diện màu xanh quen thuộc, Mạnh Vân Ý đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại quay lại chỗ của phú nhị đại kia: "Anh có dùng ví Alipay không?"
Phú nhị đại sững sờ, gật gật đầu.
"Vậy thêm bạn đi."
Anh ta vẫn chưa phản ứng kịp hai câu này có liên quan gì thì nhìn thấy cô đưa mã QR đến trước mặt: "Quét một cái đi."
Giữa mã QR viết một chữ "Chi" thật lớn.
Thêm bạn trên ví Alipay?
Trong nháy mắt anh ta không tưởng tượng nổi nhìn cô, người này có phải là đầu óc có bệnh không? Có rất nhiều người muốn Wechat của anh ta nhưng muốn trở thành bạn trên ví Alipay của anh ta thì đây là người đầu tiên.
Nhìn thấy dáng vẻ vừa nãy khăng khăng muốn trả lại tiền cho anh ta cũng không giống như là người tham tiền, chắc không phải là muốn thêm ví Alipay của anh ta để lừa đảo gì đó chứ?
Nhìn thấy anh ta chậm chạp đáp lại, Mạnh Vân Ý có chút uể oải: "Chỉ là thêm bạn thôi, cái này cũng không được? Hai chúng ta dù gì cũng quen biết nhau."
Nhìn thấy dáng vẻ vô hại trên khuôn mặt cô, làm sao cũng không giống kẻ lừa đảo chút nào, anh ta không tự chủ gật đầu, dùng ví Alipay quét mã QR, gửi lời mời qua.
Mạnh Vân Ý lập tức bấm đồng ý, rồi mở Ant Forest nhìn, khá lắm, quả nhiên có rất nhiều năng lượng màu xanh lá, không hổ danh là người có tiền, cả ngày mua mua mua, lần này cô có thể kiếm bộn tiền rồi.
Sau khi sử dụng thẻ năng lượng nhân đôi để thu hoạch, cô mới hài lòng rời khỏi sân bóng.
Trong lúc đi ngang qua mấy nam sinh kia vừa nãy, cô nghe thấy một người trong đó giễu cợt: "Người ta đi về phía chỗ vị phú nhị đại kia, đương nhiên không để ý loại người như cậu rồi."
Mạnh Vân Ý dừng một chút, cũng không tức giận, ngược lại đồng ý gật gật đầu. Cô vốn dĩ kết bạn là vì người đó có tiền, bọn họ không nói sai.
Có cái thêm bạn này rồi, mỗi ngày có thể thu được rất nhiều năng lượng đó, cô nhất định phải cố gắng giành lại hạng nhất, cô lớn như vậy, ngoại trừ lần đó Lục Tự chuyển trường, cô chưa bao giờ giành được vị trí thứ hai, cho dù là Ant Forest cũng không được.
Tiết học vào cuối học kỳ của đại học năm ba vốn dĩ ít, học viện còn chu đáo sắp xếp tiết học của bọn họ vào nửa đầu học kỳ, theo đó mấy môn thi đó mà kết thúc thì cơ bản không cần thiết phải quay lại trường học.
Nhưng tối nay học viện có buổi hội thảo về tuyển dụng nghiên cứu sinh, Mạnh Vân Ý do dự ba lần vẫn quyết định quay lại tham gia.
Thật ra thì từ lâu cô đã hạ quyết tâm không muốn thi nghiên cứu sinh mà muốn đi làm sớm, nhưng khi nhìn thấy hầu hết những người xung quanh đều đang chuẩn bị cho kỳ thi thì cô bắt đầu nghi ngờ quyết định của mình.
Nhưng mà, buổi hội thảo mới nghe được một nửa, Mạnh Vân Ý lại chào hỏi bạn cùng phòng, lặng lẽ đi ra ngoài bằng cửa sau.
Giáo viên có một câu nói rất đúng, cuộc sống của mình thì tự mình làm chủ, không cần đi theo người khác. Nếu như bây giờ cô ép bản thân phải tham gia kỳ thi nghiên cứu sinh vì áp lực của những người xung quanh, như vậy sau này cô có thể sẽ hối hận.
Từ nhỏ tới lớn, cô chứng kiến người cùng tuổi với cô, Tần Du Dương bị ép trở thành một thiên tài, mười bốn tuổi học đại học, mười tám tuổi lên thẳng tiến sĩ, dù có bao nhiêu người ca ngợi anh ta, hâm mộ anh ta, Mạnh Vân Ý chưa bao giờ ghen tị, thậm chí có lúc cảm thấy anh ta thật đáng thương.
Hãy cứ tiếp tục làm chính mình đi. Hướng về phía hành lang trống trải thở dài một hơi, Mạnh Vân Ý đột nhiên cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.
Đợi cô rẽ vào một góc ở hành lang, cô mới phát hiện tên phú nhị đại quen mắt kia đang đứng cạnh bức tường với khuôn mặt trống rỗng, cô đơn trầm tư.