Đứng Núi Này Trông Núi Nọ

Chương 6.2: Trà xanh

Mạnh Vân Ý lặng lẽ lui ra ngoài, ngồi vào bàn làm việc của mình, nghiêm túc lắng nghe động tĩnh trong phòng khách.

Quả nhiên chẳng bao lâu sao, một trận ho khan kịch liệt vang lên, ngay sau đó là tiếng Hoắc Gia Thanh lịch sự thăm hỏi: “Tổng giám đốc Lục không sao chứ? Có phải trà quá nóng không? Đừng uống nhanh như vậy chứ!”

Lục Tắc nói: “Không sao cả.”

Nếu không phải cô eo đau bụng đau đến mức hoàn toàn không muốn động đậy thì Mạnh Vân Ý thực sự muốn chạy tới nhìn xem, vị Lục đại thiếu gia từ trước đến nay vẫn luôn cao quý lạnh lùng kia có phải đang nghiến răng nghiến lợi, lệ rơi đầy mặt không?

Vài phút sau, hai người lại cùng nhau đi ra ngoài, đi đến văn phòng của Hoắc Gia Thanh.

Anh ta tiếp tục dặn dò: “Pha thêm cho tôi một ly cà phê, tổng giám đốc Lục không quen loại trà lúc nãy, đổi loại khác đi, tổng giám đốc Lục, anh muốn uống cái gì?”

Lục Tắc lạnh lùng liếc mắt nhìn Mạnh Vân Ý một cái: “Không cần đâu, tôi thực sự không thể tiếp nhận được kỹ năng pha trà của trợ lý này, vẫn nên để tổng giám đốc Hoắc từ từ hưởng thụ đi.”

Sau khi mọi người rời đi, Hoắc Gia Thanh mới gọi Mạnh Vân Ý vào văn phòng làm việc của mình: “Nói đi, chuyện lúc nãy là thế nào?”

Mạnh Vân Ý sống không còn gì luyến tiếc: “Chẳng phải ngài đã biết hết rồi sao?”

Cô không tin Lục Tắc chưa nói gì cả.

“Là mù tạt đúng không? Lục Tắc chưa nhìn rõ đã uống, nhưng tôi có thể thấy rõ, nước trà bình thường pha ra sẽ không đυ.c như vậy.”

Mạnh Vân Ý không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

“Trà xanh?” Hoắc Gia Thanh nhìn cô cười cười: “Tôi thực sự không ngờ rằng ở trong lòng người khác, cô lại có hình tượng như vậy đấy.”

“Chẳng phải bây giờ ngài đã biết rồi sao?” Bụng nhỏ càng ngày càng đau, mỗi một giây đứng dậy đều là tra tấn, Mạnh Vân Ý hoàn toàn mất kiên nhẫn: “Tổng giám đốc Hoắc, ngài muốn nói gì thì cứ việc nói thẳng ra đi, là muốn tôi lập tức kết thúc công việc thực tập hay là gì đi chăng nữa tôi cũng có thể chấp nhận, nhưng chuyện này là vấn đề cá nhân của tôi, không liên quan đến chị gái tôi, tôi hy vọng ngài đừng giận chó đánh mèo với chị ấy.”

“Kết thúc công việc thực tập?” Hoắc Gia Thanh khó hiểu nhìn cô: “Cô cảm thấy tôi sẽ làm như vậy sao?”

“Tôi kỹ nữ trà xanh như vậy, chẳng phải chỉ có kết cục như vậy thôi sao? Những gì vị tổng giám đốc Lục kia nói ngài cũng nghe rồi đây, tôi biết, ở trong lòng anh…”

“Nếu những câu nói vui đùa đó xúc phạm đến cô, tôi xin lỗi.”

“Hả?” Mạnh Vân Ý đã chuẩn bị sẵn tinh thần, bỗng nhiên nghe thấy anh ta nói một câu như vậy, vẻ mặt trở nên ngây ngốc.

Hoắc Gia Thanh nghiêm túc nhìn cô: “Bình thường tôi đã quen đùa giỡn với bạn bè, có lẽ đôi lúc nói chuyện không có chừng mực lắm, nếu xúc phạm đến cô, thì tôi đây xin lỗi với cô. Thực ra tôi cũng không có ác ý gì cả, nhưng ngày hôm đó sau khi nghe thấy cuộc nói chuyện giữa cô và Đỗ Nhược ở trong thang máy, nhìn đến phản ứng này của cô, rảnh rỗi đến nhàm chán nên mới trêu chọc một vài câu thôi.”

Mạnh Vân Ý vẫn ngơ ngác nhìn anh ta, tại sao cô lại có một cảm giác ông nói gà bà nói vịt nhỉ?

Thấy sắc mặt cô vẫn vô cùng khó coi, Hoắc Gia Thanh nói tiếP: “Những lời nói lúc nãy của Lục Tắc, cô cũng đừng để trong lòng. Con người anh ta tính tình cổ quái, không dễ ở chung, đôi lúc nói chuyện cũng kỳ kỳ quái quái như vậy đấy. Nếu tôi đã tin tưởng chị gái cô, để cô ấy tìm thực tập sinh cho tôi thì không thể nào chỉ vì một vài câu châm chọc mỉa mai của anh ta mà bảo cô rời đi được, cô là nhân viên của tôi, không lượt anh ta chỉ chỉ trỏ trỏ. Trách trà kia coi như là anh ta tự chuốc lấy vì mồm miệng của anh, nhưng tôi cũng nhắc nhở cô, sau này không được đối xử với khách hàng như vậy nữa.”

Cho nên lúc nãy Lục Tắc căn bản không cáo trạng với anh ta, càng không lợi dụng thân phận đối tác làm ăn để bảo anh ta đuổi người? Không phải là người đàn ông kia bụng dạ hẹp hỏi mà là cô lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử?

Thấy cô vẫn luôn im lặng, tình càng càng ngày càng kém, cuối cùng Hoắc Gia Thanh cũng phản ứng lại: “Cô… Cô đang tức giận hay là cơ thể không thoải mái?”

Hoá ra cấp trên của cô tưởng cô tức giận nên mới ở đây lải nhải một lúc lâu?

Mạnh Vân Ý che bụng dưới lại, nở một nụ cười với anh ta: “Tổng giám đốc Hoắc, tôi có thể đi ra ngoài được không?”