Kết hôn là một quá trình tác chiến khá dài. Từ lúc chuẩn bị nhà tân hôn, chụp ảnh cưới, đến ngày tổ chức hôn lễ chính thức cũng phải mất ít nhất là nửa năm. Chuyện chọn chuyên ngành của Sở Tích đã kết thúc, tháng chín bắt đầu khai giảng, cô nhẩm tính thì chỉ còn có hơn hai tháng, về mặt thời gian thì không kịp để cưới.
Thế nên Sở Tích cảm thấy kết hôn vào kỳ nghỉ đông khá thích hợp, cô có thể mời các bạn học mới. Thậm chí, cô còn cảm thấy cưới vào kỳ nghỉ đông cũng còn quá sớm, cô vẫn còn đang đi học, chờ đến khi cô tốt nghiệp rồi kết hôn vẫn chưa muộn.
Ai ngờ Cố Minh Cảnh lại nói với cô rằng anh đã chuẩn bị xong cả rồi, ngày lành đã chọn, tháng sau kết hôn, tháng sau nữa đi tuần trăng mật, sau khi trở về vừa đúng dịp khai giảng.
Sở Tích trợn mắt há mồm nhìn ngày làm lễ kết hôn, bỗng có cảm giác mình đã lên nhầm thuyền giặc.
Cô nhìn chiếc nhẫn lấp lánh nặng trịch trên tay, lập tức tháo nó ra: "Anh dám lén em chuẩn bị ngày cưới, anh tự tin đến thế ư? Anh có nghĩ đến nếu như em không chấp nhận lời cầu hôn của anh thì phải làm sao không?"
"Nửa năm trước anh đã bắt đầu chuẩn bị rồi, vì em học hành vất vả quá nên anh không nói với em." Cố Minh Cảnh cầm nhẫn đeo vào tay cho cô, "Không phải Niên Niên đã đồng ý rồi sao, sao em có thể đổi ý chứ?"
"Thế cũng không được, em đồng ý gả cho anh chứ không đồng ý gả ngay lập tức." Sở Tích nghe anh gọi Niên Niên thì có hơi bối rối, "Không được gọi em là Niên Niên nữa." Cô khó chịu, "Hơn nữa, dù em không đổi ý, nhưng mà còn bà nội em, nội em vẫn chưa đồng ý mà!"
"Thế nên là không được."
Cố Minh Cảnh nghe xong thì nở nụ cười, vuốt ve gương mặt Sở Tích, "Ngày lành là do anh và bà nội của Niên Niên cùng nhau chọn đó."
Sở Tích: "..."
Hiểu luôn.
Lần đầu tiên khi anh biết biệt danh của cô từ bà nội, Sở Tích đồng âm với giao thừa nên biệt danh là Niên Niên, anh rất là thích tên này của Sở Tích, từ đó cứ gọi tên cô. Mỗi lần Sở Tích nghe thấy người không phải là trưởng bối mà gọi biệt danh của mình là tai cô lại đỏ lên. Cô đe dọa, dụ dỗ Cố Minh Cảnh rất lâu anh mới không gọi cái tên điệu đàng này mỗi ngày nữa. Nhưng thỉnh thoảng anh sẽ gọi cô là Niên Niên, đặc biệt là khi màn đêm buông xuống, mỗi khi nghe thấy là mặt cô lại đỏ đến tận mang tai.
Năm ngoái cô đã đưa Cố Minh Cảnh về quê ra mắt bà nội, nói cô và Tiểu Cố sau khi chia tay đã quay lại với nhau. Sau hai năm chỉ được nhìn ảnh, cuối cùng bà nội đã gặp được người thật nên rất chi là hài lòng.
Nhưng sau đó, khi bà nghe Cố Minh Cảnh vô tình nhắc đến chuyện Sở Tích có nốt ruồi dưới mông thì đã đánh Sở Tích một trận. Bà lão là người truyền thống, dù không đánh Cố Minh Cảnh nhưng thái độ không còn tốt như trước nữa.
Sau đó nữa, Sở Tích bận ôn thi, vì gia sư ở trong thành phố nên cô buộc phải ở lại nội thành. Cố Minh Cảnh thường xuyên đi thăm bà nội, không biết anh cho bà nội uống bùa mê thuốc lú gì mà đến khi cô cùng anh về ăn Tết, bà nội thân với Cố Minh Cảnh hơn, dường như không còn quan tâm đến chuyện nốt ruồi kia nữa, suýt nữa đã ném cháu gái ruột sang một bên.
Lúc ấy Sở Tích có cảm giác như bị bà nội cho "thất sủng", ai ngờ bây giờ bà và Cố Minh Cảnh đã quyết định chuyện chung thân của cô luôn rồi.
Đây là ép duyên đấy.
Sở Tích mặc dù bất mãn với chuyện anh lén quyết định ngày cưới, nhưng cô vẫn dẫn Cố Minh Cảnh đến nghĩa trang viếng ba mẹ mình.
Ngày hôm đó trời rất âm u, mưa cứ rơi lác đác, Sở Tích đặt bó hoa tươi xuống, nhìn hai người trên ảnh mà bật khóc.
Hôm nay cô đã dẫn theo con rể của ba mẹ đến.
Cô muốn xin lỗi ba mẹ, cô từng có bắt đầu như thế với Cố Minh Cảnh, nhưng tình huống năm đó cô thật không biết phải làm sao. Cô không còn đường để chọn, hóa đơn tiền viện ngày ngày hối thúc, không có tiền thì bác sĩ không thể kê đơn thuốc. Cô muốn bà nội được sống tiếp, nếu có thể cứu sống bà thì cô sẽ cố gắng hết sức. Ba mẹ đã không cần cô rồi, cô không muốn về sau chỉ còn mình cô trơ trọi trên thế giới này.
Bây giờ mọi thứ dường như đã phát triển theo chiều hướng tốt, bà nội lọc thận hai lần một tuần, bệnh tình đã ổn định hơn. Cô cũng đã thi đậu một trường đại học có tiếng, và cô sắp kết hôn với người đàn ông đang dứng bên cạnh này.
Cô hy vọng ba mẹ sẽ tha thứ cho lựa chọn lúc ấy của cô.
Cố Minh Cảnh nghe thấy tiếng khóc của Sở Tích, một tay che dù một tay cầm khăn đưa cho cô.
Anh nhìn đôi vợ chồng trung niên trên bia mộ, trong lòng âm thầm nói ra lời hứa hẹn thường dùng trong hôn lễ, về cuộc sống tương lai sau này của anh và Sở Tích.
Cố Minh Cảnh không dễ nói ra lời hứa hẹn, nhưng một khi anh đã hứa thì luôn luôn làm được.
Buổi tối khi về nhà, mưa đã tạnh dần, trong không khí mang theo hơi lạnh và ẩm ướt, tươi mát lại dễ chịu.
Dì Trần làm một bàn đồ ăn, Cố Minh Cảnh khen tay nghề của dì rất tốt. Dì ấy cười đến không ngậm được miệng, khiến bà nội Sở Tích cũng cười theo, gắp rất nhiều đồ ăn cho Cố Minh Cảnh và Sở Tích.
Lúc chiều Sở Tích khóc nhiều nên bây giờ không có khẩu vị, bà nội thấy đôi mắt cô ửng đỏ, biết cô viếng mộ về nên buồn, bà không ép cô ăn nhiều, lại thương cô buổi chiều ăn ít nên tối đó bà cố ý nấu đồ ăn khuya cho cô.
Sở Tích ăn bữa khuya xong, người già thường ngủ sớm, bà nội ngáp một cái rồi quay về phòng, Sở Tích cũng đi lên lầu.
Cô tắm rửa rồi về phòng, Cố Minh Cảnh đang ngồi xem gì đó trên giường cô.
"Anh xem gì thế?" Sở Tích đi qua xem thử, trong phòng có tất cả những đồ từ bé đến lớn của cô, không biết Cố Minh Cảnh lấy ở đâu ra ảnh hồi nhỏ của cô.
Tấm ảnh thứ nhất là kỷ niệm một trăm ngày của cô, gương mặt trái xoan của cô lúc nhỏ lại khá bầu bỉnh, có một cánh tay bên cạnh đỡ cô ngồi trên chiếc ghế sofa kiểu cũ, trên trán được chấm một nốt tròn đỏ, cười đến vô cùng đáng yêu.
Sở Tích tì cằm lên vai anh, chỉ vào cánh tay trong hình, "Đó là ba đang đỡ em."
Cố Minh Cảnh thấy cô rất đáng yêu, sau đó anh lật từng tấm ảnh.
Hai người cùng nhau xem ảnh.
Sở Tích lúc sáu tháng được ba ôm ngồi lên đùi, mẹ cô ngồi bên cạnh, cô nhìn vào ống kính mỉm cười, lộ ra hai cái răng sữa ở hàm dưới.
Cô nhóc một tuổi trong ảnh vẫn chưa biết đi, cô ngồi dưới đất, tóc được búi hai bên. Cô lúc hai tuổi mặc một chiếc váy, trên tay cầm quả bóng bảy màu đứng trước bụi hoa.
Càng về sau ảnh càng nhiều, hơn nữa phía sau mỗi bức ảnh đều có ghi lại kỷ niệm ngày tháng bằng bút máy.
Sở Tích đeo cặp nhỏ trên vai được mẹ đưa đi nhà trẻ, cô mặc váy lên sân khấu biểu diễn ngày quốc tế thiếu nhi, có ảnh không biết tại sao cô lại gào khóc, có ảnh cô được ba ôm chơi xe điện đυ.ng trong công viên, còn có ảnh được chụp khi đi du lịch, một nhà ba người chụp ảnh trước cảnh tham quan, có rất nhiều tấm ảnh Sở Tích được người đàn ông đội lên đầu.
Sở Tích trong những tấm hình đó đều cười đến ngọt ngào, ngũ quan của cô rất giống ba, gương mặt lại giống mẹ, từ nhỏ đã có thể đoán được là mỹ nhân.
Ảnh chụp của cô được xếp theo tuổi, đến khi Sở Tích mười một tuổi, anh đã không còn thấy người đàn ông cao lớn trong những tấm ảnh trước đó nữa.
Ảnh chụp sau đó cũng rất ít, đều là ảnh Sở Tích nhận giấy chứng nhận lên trung học, lên phổ thông. Cô bé trong ảnh không còn lớn nữa, lúc nhìn vào ống kính cũng không còn cười tươi như trước mà chỉ mím môi.
Cố Minh Cảnh chỉ nhìn thấy hình ảnh người mẹ xinh đẹp ở vài tấm ảnh trước đó, bà ấy dường như trở nên tiều tụy rất nhiều, cánh tay khoác lên vai cô bé mới cao bằng ngực bà, bên tóc mai đã có vài sợi bạc.
Càng về sau, anh cũng không còn nhìn thấy người phụ nữ ấy nữa.
Sau khi xem hết ảnh, anh khép cuốn album lại.
Sở Tích vẫn tì cằm lên vai anh, cô có hơi mệt mỏi.
Trong lòng Cố Minh Cảnh có hơi rối bời, anh biết chuyện của Sở Tích, nhưng khi nhìn những tấm ảnh này, bản thân anh như đang cùng cô trải qua đoạn quá khứ ấy.
Anh xoay người ôm lấy Sở Tích, còn cô yên lặng tựa đầu vào lòng anh.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, ánh đèn phòng dịu dàng và ấm áp, qua một lát sau, Sở Tích mới lên tiếng.
Cô níu lấy phần áo trước ngực anh, hỏi: "Có khi nào bọn họ ghét em, không chịu quan tâm em nữa không anh?"
Cố Minh Cảnh biết "bọn họ" mà cô nói chính là ba mẹ.
Anh khó hiểu, hỏi lại: "Tại sao?"
Trong mắt Sở Tích lại hiện lên một tầng sương mù, "Vì lúc trước... em có quan hệ như thế với anh."
Giọng cô nghẹn ngào: "Nhưng mà lúc đó em quả thật không biết phải làm sao cả, bệnh viện cứ hối đóng tiền, không ai chịu cho em mượn tiền, em chỉ hận sao người nằm trên giường bệnh không phải là em. Em không thể nào chợp mắt được, em biết chuyện giữa em và anh là không đúng, nhưng em thật sự không biết phải làm sao cả."
Cô đưa tay lau nước mắt, "Mỗi tối em đều nằm mơ, mơ thấy sau khi ba biết chuyện giữa em và anh thì ba không cần em nữa, ba nói ông không muốn thấy em, xem như ông chưa từng sinh ra đứa con gái này."
"Em cầu xin họ tha thứ cho em, em muốn được họ tha thứ."
Cố Minh Cảnh nghe cô nói mà đau lòng không thôi, anh bỗng nhiên hiểu rõ, năm ấy cô bé này đã phải gánh vác một áp lực tâm lý lớn thế nào, đôi vai gầy yếu này phải chống đỡ cái gì.
Cô chỉ mới mười tám tuổi mà thôi.
Anh cũng hiểu cô đã lo lắng và sợ hãi thế nào vì sự bắt đầu không hề tốt đẹp giữa hai người.
Anh thầm mắng bản thân mình năm xưa, sau đó ôm lấy gương mặt đẫm nước mắt của Sở Tích, nghiêm túc nói với cô: "Bọn họ luôn yêu em, em là niềm tự hào của họ."
Sở Tích rơi nước mắt lắc đầu, "Không, em không phải."
Cố Minh Cảnh: "Sao lại không phải? Mấy năm nay em đã chăm sóc bà nội rất tốt. Em quay phim cũng rất tốt, vượt qua bao nhiêu người mà giành được giải thưởng. Em đi học lại cũng có thể đậu đại học A, sao bọn họ không tự hào vì em chứ?"
"Anh cũng tự hào về em." Anh nói.
Sở Tích: "Nhưng mà em..."
Cố Minh Cảnh: "Lúc ấy em đã không còn con đường nào khác, nếu họ biết thì chỉ đau lòng vì em, sẽ càng đau khổ hơn vì họ không thể ở bên cạnh em, không thể cùng em vượt qua, sao họ có thể chán ghét em được chứ, đồ ngốc."
Sở Tích yên lặng nghe anh nói, sau đó thấp giọng hỏi: "Thật sao anh? Ba mẹ sẽ không mặc kệ em, sẽ tha thứ cho em đúng không anh?"
Cố Minh Cảnh: "Họ sẽ không tha thứ cho em."
Sở Tích sửng sốt.
Cố Minh Cảnh lại nói: "Bởi vì cho đến bây giờ, ba mẹ chưa từng trách em."
Sở Tích im lặng, chỉ hỏi, "Sao anh lại biết?"
"Vì anh có thể hiểu được cảm nhận của họ." Cố Minh Cảnh bỗng nắm lấy bàn tay của cô, anh nhìn cô, nghiêm túc nói, "Anh xin lỗi vì đã để em trải qua chuyện đó một mình. Anh xin lỗi vì khiến chúng ta có một bắt đầu không mấy tốt đẹp, nhưng anh muốn biến sự bắt đầu không mấy tốt đẹp ấy có một quá trình và cái kết hoàn mỹ. Anh muốn sau này dù có khó khăn vất vả thế nào thì anh vẫn sẽ luôn ở bên cạnh em."
"Xin hỏi cô Sở Tích, cô có nguyện ý làm vợ của Cố Minh Cảnh hay không?"
Sở Tích bật khóc gật đầu.
Ngày cưới không đổi, bất mãn trong lòng Sở Tích cũng không còn.
Anh đã chuẩn bị xong mọi thứ, đứng ở đó vươn tay ra, chỉ chờ cô bước đến.
Hoàn chính văn
***
Hầy, cuối cùng cũng phải nói lời chia tay vợ chồng Tích bảo rồi.
Ấy quên mất, còn tới 16 ngoại truyện nữa cơ =)))
Dù sao cũng cám ơn mọi người đã đồng hành cùng Tích bảo trong suốt quá trình vươn lên trở thành Nữ diễn viên xuất sắc nhất, tìm được người đàn ông yêu thương mình suốt đời.
Cám ơn mọi người luôn theo dõi và ủng hộ mình. Hy vọng sẽ gặp mọi người ở những hố tiếp theo nhé.
Sau khi hoàn chính văn rồi mình sẽ nghỉ một tuần, sau đó sẽ bắt đầu tiếp tục đăng ngoại truyện nhé. Và vì sở thích cá nhân nên mình xin phép được đăng 10 ngoại truyện về quá khứ trước nhé ^^. (Cô gái muốn nói lời tạm biệt với đôi vợ chồng trẻ và baby, nên sẽ đẩy quá khứ lên trên và kết thúc bằng ngoại truyện hạnh phúc).
Một lần nữa cám ơn mọi người.
27/06/2020