Chử Sở từ gian sau vòng trở lại, ánh mắt long lanh lưỡng lự chỗ hai người nọ, động tác hơi mất tự nhiên, mỗi tay nhẹ nhàng kéo lấy ống tay áo của một người.
"Đừng, đừng gây lộn, ta có hai cái huyệt liền cơ mà..."
Lời này có ý gì, không cần phải nói cũng biết. Con mắt của hai người đứng đó lập tức tối đi.
Dụ Triều ấn người lên trên long ỷ, qυầи ɭóŧ vàng óng tụt xuống mắt cá chân, vừa thấy hai cánh mông vẫn còn chưa hết sưng, bản thân không biết là đang thích thú hay là tức giận: "Tướng quân đúng là có bản lĩnh."
Đệ Ngũ Thừa Trạch ôm cánh tay, nhướng mày: "Bệ hạ tới phủ của ngươi trước đó. Bản thân chơi không triệt để còn quay sang trách ta."
"Ngươi không biết được đâu. Chậc, lỗ hậu nhỏ nhắn, hồng hào vừa ướt vừa chặt làm cho ta suýt chút nữa đã cᏂị©Ꮒ đến nát rồi. Bệ hạ, ngài nói xem, có phải hay không?"
Chử Sở mím môi, không trả lời, mặc cho người ta vạch cánh mông ra để kiểm tra. Sắc mặt y đỏ bừng, đôi mắt ngập nước.
Dụ Triều híp mắt. Tối qua, lúc y rời đi, nơi này vẫn còn là một huyệt động non nớt đang đóng chặt, bây giờ đã có thể tự co rút lại, hiện ra màu sẫm vì đã bị xuyên xỏ tới tận cùng. Bụng ngón tay hắn xoa lên trên mới được mấy cái đã khiến cho lỗ hậu nhỏ mở ra, bên trong ướt nhẹp, muốn được ăn đồ vật.
"Ư... ha..." Chử Sở vặn vẹo cái mông, đôi mắt mềm mại nhìn Đại Tướng quân.
Đây là muốn đuổi gã đi.
Trong lòng Đệ Ngũ Thừa Trạch biết bản thân đã khai bao cho lỗ hậu non mềm kia thì cũng nên nhường cái huyệt đằng trước lại cho Dụ Triều. Tuy rằng trong lòng không tình nguyện nhưng gã vẫn cẩn thận đóng cửa điện lại.
Dụ Triều vẫn còn chưa hết giận, ngón tay đâm vào trong lỗ hậu, tùy tiện chọc ngoáy: "Ta dùng ngón tay để chơi đùa cái hoa huyệt này thôi mà đã làm cho ngươi tức giận đến nỗi bỏ đi. Thế mà lại vui lòng mở lỗ hậu để cho gã đâm chọc vào?"
Đầu ngón tay đột nhiên đâm tới điểm kɧoáı ©ảʍ, hắn "hừ" một tiếng: "Theo ta thấy thì bệ hạ đúng là một kẻ ti tiện."
Chử Sở nức nở, rụt cổ lại, miệng lỗ hậu bị đâm tới mức co rút mãnh liệt, vành mắt y đỏ bừng: "Ư... Không phải... Ta không có... Đừng nói như vậy... Hư ưʍ..."
"Rơi mấy giọt nước mắt là để khiến cho ta phải mềm lòng? Ta phải chọc nát cái lỗ hậu đê tiện này của ngươi mới được."
Cơ thể Chử Sở run lên, khôn khéo ưỡn eo vặn mông, lỗ hậu nhỏ chủ động mυ'ŧ lấy hai ngón tay đang ở bên trong: "Thừa tướng tha cho ta... Hoa huyệt cũng rất chặt rất ướt... Ư... Huyệt vẫn còn trinh... Muốn dương cụ lớn của Thừa tướng phá trinh hoa huyệt..."
Tiếp đó, y run lẩy bẩy bám vào hắn, gương mặt non mịn, mềm nhũn cọ vào cổ Dụ Triều.
Y nức nở tố cáo: "Tối qua ta lạnh quá. Ngươi chẳng thương ta chút nào hết... Lỗ hậu rất đau, đừng chọc sưng nó có được không..."
Trái tim sắt thép hơn nữa có lẽ cũng phải bị mấy lời nói sướt mướt đầy đáng thương này làm cho mềm đi.
Con mắt Dụ Triều nhìn vào bệ hạ nhỏ đang nổi tính trẻ con, trong lòng hơi nhộn nhạo, còn...
Còn thấy khá là đáng yêu.
Nhưng trên mặt hắn không thể hiện gì, chỉ lạnh giọng nói: "Vậy còn phải xem khả năng quyến rũ người khác của bệ hạ rồi. Lỡ mà cái hoa huyệt này khiến cho ta cᏂị©Ꮒ mà không thấy vừa lòng..."
Hắn híp mắt, tay vân vê trên miệng lỗ hậu đầy ám chỉ: "Vậy thì chỗ này có thể sẽ gặp phải tai họa đấy..."
Đuôi mắt Chử Sở đỏ thành một vòng, bên trong hoa huyệt đã giàn giụa dâʍ ŧᏂủy̠ từ lâu, gậy thịt mập mạp cũng ngẩng đầu dậy, trên lông mi dài màu xanh đen có dính hạt nước đang run lên nhè nhẹ.
Áo trên đã bị kéo ra, để lộ bờ ngực trắng nõn chưa từng bị chưa đùa qua. Hôm qua, Tướng quân chỉ mải giày vò cái mông nên cũng quên mất là còn một chỗ tuyệt vời như thế này.
Dụ Triều kéo y vào trong lòng, đầṳ ѵú nhỏ non nớt, hồng hào lại mẫn cảm đã bị bàn tay của hắn ngắt nhéo.
"Có cᏂị©Ꮒ không vậy, sao mà đầṳ ѵú lại cứng thế này? Cứ chơi tiếp thế này thì liệu nó có phun ra nước luôn không?"
Dụ Triều vừa bóp đầṳ ѵú non mềm vừa vươn tay khuấy đảo vào sâu trong hoa huyệt: "Quả nhiên là một tên phóng đãng. Mới vân vê núʍ ѵú thôi mà đã muốn bắn rồi. Ngài nhìn mà xem... Nó đang mυ'ŧ lấy ngón tay của thần không chịu buông kìa."
Hắn cúi người, tiến gần tới bên tai y, phun ra hơi thở nóng rực: "Hửm? Con cɧó ©áϊ nhỏ thèm cᏂị©Ꮒ này."