Hứa Úy đứng bên ngoài bệnh viện rất lâu, anh nhìn phòng bệnh cho đến khi tắt hẳn ánh đèn, lúc này anh mới xoay người rời đi.
Trong khoảng thời gian này trợ lý của Trình Kiến sống rất thoải mái, hiếm khi anh ta có thể tan ca đúng giờ đi ngủ đúng giờ, có thể mặc áo ngủ ngồi trong ký túc xá uống bia chơi game. Đột nhiên anh ta nghe thấy có người gõ cửa.
Anh ta tường là hàng xóm qua mượn đồ gì đó. Anh ta mở cửa thì lại thấy một sĩ quan Alpha đeo quân hàm thượng tá ở ngoài cửa.
Anh lập tức giải thích: “Tôi chỉ là một nhân viên nghiên cứu, tôi chưa từng làm bất cứ chuyện gì nguy hiểm cả!”
“Anh là trợ lý của Trình Kiến phải không?”
“Hửm, phải, đúng thế.”
“Có thể nói cho tôi biết một số chuyện của cô ấy được chứ?”
Vị trợ lý ngay lập tức đưa ra một sự phỏng đoán khủng bố, trong khoảng thời gian này chủ quản nhà mình luôn tiến hành một nghiên cứu thần bí chẳng lẽ bị tóm rồi? Bây giờ người của quân đội cũng bắt đầu tiến hành điều tra cô ấy?
“Không cần đề cập đến chuyện nghiên cứu của các anh, tôi chỉ muốn biết cuộc sống của Trình Kiến có phải xuất hiện vấn đề gì hay không?”
Haizz, được rồi, anh ta đã hiểu.
Lại thêm một vị sĩ quan tuổi trẻ đầy hứa hẹn coi trọng lớp da mỹ nhân của bà chủ quản điên nhà mình.
Tuy rằng anh ta không tán đồng với thái độ liều mạng của Trình Kiến nhưng lập trường của anh ta vẫn đứng về phía Trình Kiến. Anh ta không muốn nói bất cứ chuyện gì liên quan tới cô, trực tiếp đóng cửa rầm một tiếng nhốt Hứa Úy ở bên ngoài.
Ba giây sau, một tiếng vang lớn giống như động đất truyền đến từ phía cửa, anh ta bị dọa sợ ngã ngồi trên mặt đất. Anh ta ngẩng đầu phát hiện đối phương đang xoa tay mặt không biểu cảm, cả một cánh cửa đã bị đập vỡ.
Vì thế sau khi xác nhận thân phận của đối phương, người trợ lý mới bắt đầu run bần bật trình bày sự thật khách quan không mang theo chút ý kiến cá nhân nào. Anh ta kể tất tần tật biểu hiện của Trình Kiến trong khoảng thời gian này với Hứa Úy.
Nếu nhất định phải nói cô ấy có chỗ nào bất thường thì chính là cô ấy đặc biệt thích nghiên cứu, hơn nữa tình trạng mất ngủ càng ngày càng nghiêm trọng.
Nghe nói lúc cô ấy đang nghiên cứu hạng mục trước bác sĩ đã không dám kê thuốc ngủ cho cô ấy, sợ cô ấy không tiêu hóa được ảnh hưởng tới dạ dày. Rõ ràng bên trên để cô ấy quay về nghỉ ngơi, kết quả ngược lại cô ấy lại ngựa không ngừng vó bắt tay làm nghiên cứu khác. Lần này thì lại ngất xỉu trong phòng thí nghiệm được một trợ lý khác phát hiện và đã đưa cô ấy vào bệnh viện.
Bên trên buộc phải lên tiếng cưỡng chế cô ấy nghỉ ngơi. Thay vì nói bên trên để cô ấy nghỉ phép chẳng bằng nói là bọn họ đang ép cô ấy dưỡng bệnh, bên trên đều sợ cô ấy đột tử.
Thật vi diệu… Bọn họ đều cảm thấy chủ quản nhà mình hình như mắc bệnh tâm thần, trên thế giới tại sao lại có người như vậy chứ? Lúc buồn ngủ não cô ấy không những không rơi vào trạng thái ngủ mà càng suy nghĩ thì lại càng tỉnh táo.
Nghĩ tới nghĩ lui, bọn họ cũng chỉ có thể suy đoán có lẽ thần kinh cô ấy có vấn đề.
Không chỉ có bọn họ nghĩ như vậy, ngay cả những bác sĩ chuyên gia ở bệnh viện cũng nghĩ như vậy. Chỉ có điều rất là lạ, bên trên cấm bọn họ trị liệu và kiểm tra sâu với Trình Kiến, cho nên trước mắt chỉ có thể như vậy.
Sau khi Hứa Úy hiểu rõ mọi chuyện anh liền rời đi quay về bệnh viện.
Thời tiết rất lạnh, Hứa Úy đặt ba lô cạnh bên chân canh giữ bên ngoài phòng bệnh của Trình Kiến. Đêm khuya, chỉ có hộ sĩ tới kiểm tra phòng ngẫu nhiên sẽ đi ngang qua, tầm mắt của đối phương dừng trên người anh mấy giây rồi cũng đi mất.
Ngày hôm sau Trình Kiến tỉnh lại rất sớm, cô vệ sinh cá nhân xong lại thay bộ quần áo bệnh nhân bằng một chiếc váy, còn tìm hộ sĩ giúp cô trang điểm nhẹ nhàng một chút. Sau đó bắt đầu vui vẻ chờ Hứa Úy tới thăm cô.
Hộ sĩ giúp Trình Kiến sửa soạn xong, cô ôm bản ghi chép rời khỏi phòng bệnh của Trình Kiến rẽ qua một khúc ngoặt đã nhìn thấy Hứa Úy đã ngồi đợi cả đêm.
Cô cũng để ý thấy anh ấy vừa mới rửa mặt xong, ngọn tóc vẫn còn giọt nước.
“Cô ấy chuẩn bị xong rồi.”
Hứa Úy nhìn cô gật đầu.
Vốn dĩ Trình Kiến cho rằng sẽ phải chờ anh mất một ngày nhưng không ngờ cô vừa mới mở video chuẩn bị xem hoạt hình, đã vang lên tiếng gõ cửa.
Người bước vào chính là người cô trông chờ từ tối hôm qua đến giờ.
Cô nuốt nước miếng, nghĩ mình đã trang điểm không tệ lắm lại cố lấy dũng khí hỏi.
“Anh tới sớm vậy … anh đã ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi.” Nét mặt của Hứa Úy thoạt nhìn khá nghiêm túc, “Có một số việc muốn tâm sự với em.”
Trình Kiến rất sợ bộ dạng này của anh ấy. Cô ra hiệu mời Hứa Úy ngồi xuống, cô cũng ngồi xuống cái ghế khác.
“Có thể bắt đầu tâm sự rồi.” Trình Kiến phát hiện Hứa Úy vẫn không nói chuyện, cô chỉ đành bắt đầu câu chuyện trước.
“Em không thể tiếp tục như thế này được nữa.” Hứa Úy nhìn thẳng vào cô, “Em không giống tôi, càng về sau giá trị của em càng lớn. Bây giờ chuyện làm em cảm thấy lo lắng rất nhiều nhưng không phải là chuyện có thể giải quyết trong thời gian ngắn được.”
Tuy cô cũng đã đoán rằng anh sẽ nói đến chuyện này nhưng Trình Kiến không nghĩ rằng anh lại nói thẳng như vậy, hơn nữa còn không hề lót đường chút nào.
Qua một lúc câu chuyện dần đi vào ngõ cụt, cô cúi đầu nhìn ngón tay đang vò chân váy của mình. Nửa năm rồi cô chưa từng cố ý ăn mặc những bộ trang phục đẹp đẽ nhưng nhìn ánh mắt bình tĩnh của Hứa Úy, đột nhiên cô cảm thấy bản thân cô có chút buồn cười.
Hứa Úy cũng chẳng thèm để ý tới chút tâm tư này của cô, có lẽ trong mắt anh “Trình Kiến” cũng chỉ là một cái tên của nhân viên nghiên cứu mà thôi.
“Rốt cuộc vì sao lại liều mạng như vậy, rốt cuộc thì em muốn làm gì?”
Anh lại bắt đầu chất vấn. Trình Kiến bắt đầu vuốt ve ngón tay của mình, sau đó đưa ngón tay cái lên miệng.
Móng tay hai ngón cái của cô đã bị cắn sâu cả vào thịt, khi cô lo lắng sẽ cắn ngón tay trong vô thức.
Hứa Úy nhìn thấy hết động tác của cô, Trình Kiến đang lo lắng, dù cô có cố gắng trang điểm thì vẫn không thể che được quầng thâm dưới mắt cô.
“Em phải tự làm mới được.” Cô lẩm bẩm nói: “Quá nhiều vấn đề.”
“Tất cả mọi vấn đề đó đều cần em giải quyết sao?” So với ánh mắt mơ hồ của Trình Kiến, ánh mắt của Hứa Úy lại kiên định như núi cao sừng sững.
“Không phải là tất cả nhưng nếu em không làm, em sẽ không biết được đáp án.” Trình Kiến nhớ tới loại virus Camorra kiểu mới, nét mặt cô lộ ra chút buồn bã. Cô rất tò mò với loại virus mới này, sau khi bị lây nhiễm lại không hề biểu hiện ra bệnh trạng, mẫu gien lại tương đồng với virus zombie nhưng chuỗi gien lại hoàn chỉnh hơn virus zombie, đây rõ ràng là…
“Trình Kiến, nếu em không làm được sẽ có những người khác làm được.” Hứa Úy đánh gãy suy nghĩ của Trình Kiến, lạnh lùng cắt đứt viễn tưởng và chấp niệm của cô.
“Tôi biết em đã tham dự hạng mục virus Camorra kiểu mới, nhưng bây giờ không chỉ có một mình em suy nghĩ về nó. Dù sao trí tuệ con người là hữu hạn, vì sao em phải đặt mọi áp lực lên người mình?”
Trình Kiến hít sâu một hơi, giờ phút này cô cảm giác hốc mắt mình hơi khô.
Cô bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn Hứa Úy, “Trí tuệ của con người là hữu hạn, vượt qua giới hạn là chuyện mà em không thể hoàn thành được. Nhưng em muốn hoàn thành nó cho nên em chấp nhận trả giá, chỉ thế mà thôi.”
“Cho dù là tàn phá cơ thể của chính mình?”
“…Chỉ là lỗi kỹ thuật mà thôi.”
Hứa Úy nhạy bén bắt được lỗ hổng trong câu nói của Trình Kiến, ngữ khí dò hỏi trở nên nghiêm khắc hơn, “Tình trạng cơ thể của em bây giờ là do “lỗi kỹ thuật” của em gây ra, em tự làm thí nghiệm trên chính cơ thể mình sao?”
“Em…” Trình Kiến hoàn toàn không biết Hứa Úy làm thế nào có thể sâu chuỗi điều tra ra chân tướng, anh quả thực rất đáng sợ.
Tới bây giờ cô mới ý thức được, Hứa Úy lợi hại hơn cô tưởng tượng rất nhiều. Cô đang phải đối mặt với một chuyên gia tra tấn phong phú kinh nghiệm, cô lại dám nói năng lung tung trước mặt anh.
Lộ ra sơ hở này lại làm Trình Kiến nhớ tới những sai lầm cấp thấp mà cô mắc phải lúc trước cùng với chuyện cô là Omega. Cô lập tức trở nên tâm phiền ý loạn ngay cả nói cũng không thể nói lên lời, kết quả là vết nứt giữa hai người lại bị xé to ra trong nháy mắt.
“Em cảm thấy cơ thể em còn có thể chịu đựng được mấy lần “lỗi kỹ thuật” do em không cẩn thận mắc phải? Vì sao em không dừng lại?”
Trình Kiến nghĩ đến chuyện cô còn muốn sử dụng thuốc thử sau khi nâng cấp lên người mình, không cẩn thận lại cắn móng tay.
“Em đã dừng…”
“Em lại nói dối tôi thử xem?”
“Không phải, lần này em chắc chắn sẽ chờ đến khi nào không còn sai lầm nào nữa mới thí nghiệm.” Cô yếu ớt biện giải cho chính mình. Cô có thể làm gì bây giờ, viện trưởng Noel kỳ vọng rất lớn vào nghiên cứu của cô, còn nói sẽ sử dụng thành quả của cô ngay khi cô hoàn thành.
Cô không thể đưa ra một thứ còn nguy hiểm hơn so với sinh vật kết hợp gien, bản thân cô tuyệt đối không cho phép cô làm ra một chuyện không hoàn mỹ như vậy.
“Trình Kiến, từ trước đến nay em vẫn như vậy, em vẫn luôn tự gánh lấy quá nhiều trách nhiệm, sợ hãi thất bại. Năm đó tôi đề nghị em ra ngoài làm nhiệm vụ, em lại cho rằng tôi đặt tất cả mọi gánh nặng lên người em nhưng thật ra không phải không có em thì không được. Chỉ là em vừa vặn xuất hiện ở đó, cho nên mới được giao cho em. Nếu ngày đó em không tới, tôi cũng sẽ không đặc biệt yêu cầu em. Đối với thế giới này mà nói, em không phải người đặc biệt nhất cũng không phải độc nhất vô nhị, nếu như thiếu em, vận mệnh cũng sẽ không có gì thay đổi.”
Những lời nói của Hứa Úy chỉ khiến Trình Kiến cảm nhận được sự thật tàn khốc. Nếu anh tới chỉ để nói những điều đó thì chẳng bằng ngay từ đầu anh đừng xuất hiện.
Cái khác cô không dám nói, dù sao cô cũng là người chế tác ra Kích Việt 15, chẳng lẽ anh cảm thấy thứ đó dùng không tốt sao? Coi thường cô như vậy!
Mũi Trình Kiến đã bắt đầu thấy chua chua, ngay cả cổ họng cũng như bị nhét một cục bông vậy. Cô cảm thấy cực kỳ ủy khuất, cảm giác như toàn bộ nỗ lực của cô đều bị những lời nói này của anh phủ quyết hoàn toàn.
Hiện tại cả người cô đang run lên, cô thật sự muốn khóc.
“Em biết! Em chỉ thích lo lắng chuyện vượt quá khả năng của em nhưng em làm như vậy chỉ là để chứng minh bản thân mình ưu tú hơn một chút! Em… Thật sự rất lo lắng, dù em làm thế nào cũng không thể đuổi không kịp anh, vĩnh viễn chỉ dậm chân tại chỗ. Cho dù làm thế nào cũng không thể làm được chuyện mình muốn, em phải làm sao chứ?”
“Tôi có thể làm gì cho em?” Hứa Úy bình tĩnh nhìn Trình Kiến, khí thế quanh thân dường như có thể giữ căn phòng này trở lại ổn định.
Trình Kiến giương mắt nhìn anh, trong mắt tràn đầy khát vọng và thống khổ giãy giụa. Nước mắt cô bắt đầu chảy ra, cô cúi đầu thật sâu, cắn chặt môi đè nén tiếng nức nở, duỗi tay che kín mặt.
“Anh là đồ khốn…”
Hứa Úy kéo cô lại gần, trán Trình Kiến chạm vào người anh.
Lần thứ hai cô ngửi thấy khí tức sắc bén lạnh lẽo thấu xương này, hương vị này dường như đã khắc vào trái tim cô. Rõ ràng cô chỉ mới quen anh được mấy năm nhưng anh giống như đã dung hòa trong suốt cả hành trình trưởng thành của cô.
Trình Kiến vẫn còn giận vì những lời của anh vừa rồi, cô bắt đầu phát tiết tính tình ra sức đánh đấm lung tung lên người anh. Anh vẫn yên lặng nhẫn nhịn cảm xúc của cô, chỉ biết ôm cô vào trong lòng ngực.
“…”
Giờ phút này anh không nói gì nhưng dường như Trình Kiến lại hiểu ý nghĩ của anh, cô không còn cảm nhận được sự phòng bị vốn có trên người Hứa Úy. Cô chỉ cảm nhận được sự bao dung không giới hạn trong hành động của anh.
Có lẽ bản thân cô không cần phải đuổi theo anh.
Bởi vì anh vẫn luôn ở đây, nơi cô có thể dựa vào.
Sợi dây luôn căng chặt trong lòng Trình Kiến cuối cùng cũng đứt, rốt cuộc cô không nhịn được dùng sức ôm lấy Hứa Úy, gào khóc thành tiếng, nước mắt rơi không ngừng.
Chết tiệt thật…