Buổi chiều hôm nhận được cuộc điện thoại đó, Trình Kiến liền đi tới viện nghiên cứu báo danh, cô ở nhà thì cũng không có tâm trạng nghỉ ngơi, đầu óc cô chỉ nghĩ đến chuyện học trưởng sắp ra ngoài chấp hành nhiệm vụ với Hứa Úy.
Tuy nói rằng Trình Kiến cũng đang rối rắm nhưng lúc thay xong quần áo, cô vẫn buông xuống tạp niệm trong lòng, chuyện quan trọng nhất bây giờ không phải là suy nghĩ những chuyện tình cảm lung tung rối loạn đó, cô nên hoàn thành công việc mới là chuyện đáng cô quan tâm.
Đi vào viện nghiên cứu trung ương, Trình Kiến tìm gặp nhân viên quầy tiếp tân, sau khi nói rõ mục đích đến, đối phương xác nhận lại tin tức thân phận của cô, sau đó liền nhiệt tình dẫn cô lên trên tầng, thuận tiện liên hệ với Quý Thanh Hòa.
Trình Kiến hỏi một vài vấn đề râu ria khác, lúc thang máy lên đến nơi các cô mới ngừng cuộc trò chuyện lại, cánh cửa vừa mới mở ra, Trình Kiến đã thấy học trưởng mặc đồng phục nghiên cứu màu trắng đút tay trong túi áo, gương mặt mỉm cười nhìn cô.
“Thiếu úy Trình Kiến, thật vui khi cô có thể tham gia vào nghiên cứu của tôi.” Lời nói của anh ta phi thường quan cách, nhưng Trình Kiến lại thấy được sự thân thiết thông qua ánh mắt của anh ta.
“Cảm ơn thiếu tá, không nghĩ rằng ngài tự mình tới đón tôi.” Trình Kiến cũng dùng những câu nói quy chuẩn phụ họa với anh ấy, người đi theo thấy hai người bọn họ đã gặp mặt thì lễ phép cúi chào.
“Xem ra chuyện kế tiếp không cần tôi hỗ trợ nữa, thiếu tá, giao người cho anh nhé?”
“Ừ, cảm ơn cô, cô đi làm chuyện của cô đi.” Từ đầu đến cuối Quý Thanh Hòa vẫn treo nụ cười quyến rũ mê người trên mặt, Trình Kiến thấy trên mặt cô gái kia xuất hiện nét ửng hồng kỳ lạ, không khỏi âm thầm thở dài một tiếng, mị lực của học trưởng quả nhiên vẫn có lực sát thương lớn như lúc còn ở trong trường học.
Vừa tiễn người đi xong, Quý Thanh Hòa ôm lấy bả vai Trình Kiến kéo cô vào trong ngực mình, thả lỏng cơ bắp đè toàn bộ sức nặng lên vóc dáng nhỏ bé của cô.
“Chanh Chanh, anh nhớ em quá.”
“Hôm qua chúng ta mới gặp nhau, hơn nữa học trưởng anh đừng đè lên người em nữa.” Trình Kiến gắng sức phản kháng lại nhưng căn bản học trưởng dùng toàn bộ trọng lượng cơ thể, ngay cả đứng thẳng lên cô cũng cảm thấy khó khăn.
“Mệt chết người, em biết không? Anh mới từ hang sói ra lại bị đưa vào hang hổ.”
Trình Kiến nghe thấy học trưởng uể oải nói một câu như vậy, vội vàng truy vấn: “Học trưởng thật sự muốn ra ngoài chấp hành nhiệm vụ với thượng tá Hứa Úy sao?”
“Theo sắp xếp thì là như vậy nhưng dù có nói như nào thì mấy ông già cổ hủ phía trên cũng không đồng ý, nói là không thể để anh chết trong tay đám lính đặc chủng kia được.”
Quý Thanh Hòa nói chẳng hề để ý, “Chẳng qua anh cảm thấy chả có vấn đề gì, mỗi ngày đều ở trong phòng thí nghiệm buồn muốn chết, đi ra ngoài xem xét xung quanh cũng khá hay.”
“Học trưởng!” Trình Kiến nghiêm túc tóm lấy cổ tay anh ta, muốn anh ta nhìn thẳng vào mình mới nói, “Bên ngoài không thú vị như anh tưởng tượng đâu, lần trước thiếu chút nữa em đã chết ở đó rồi, không, phải nói thiếu chút nữa em đã chết mười mấy lần mới đúng!”
Nụ cười trên gương mặt Quý Thanh Hòa đột nhiên cương cứng lại, độ cong ở khóe môi cũng nhanh chóng biến mất, cúi mắt nhìn cái cơ thể nhỏ bé của Trình Kiến, nhìn không ra trong mắt anh ta đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì.
“Em bị zombie cào, dốc hết thể lực để chạy khắp nơi theo những người lính đặc chủng đó, còn phải cải trang trà trộn vào thành Dahl cứu người, thậm chí còn có viên đạn sượt qua đầu em nè, anh có thể tưởng tượng ra không? Hơn nữa khi tỉnh lại em còn ở trong rừng mưa nhiệt đới …”
Trình Kiến lải nhải giải thích cho Quý Thanh Hòa biết bên ngoài nguy hiểm như thế nào, có lẽ vấn đề là do góc độ nên cô không nhìn thấy nét mặt của học trưởng đã nhăn lại một lúc lâu.
“Chanh Chanh.” Anh ta mở miệng nói.
“Dạ! Sao thế?” Trình Kiến cố gắng quay đầu lại muốn nhìn vào mắt Quý Thanh Hòa nhưng cổ cô bị hạn chế nên chỉ có thể thấy được cần cổ của học trưởng, gần cằm của anh ta dường như còn có một vết cắn ái muội.
“Lần sau ai bảo em ra ngoài thì không được đồng ý, nếu là nhiệm vụ do phía trên lệnh xuống, ít nhất cũng phải thông báo cho anh biết trước.”
Trình Kiến mím chặt môi, cô biết học trưởng đang trách cô lúc trước không chấp nhận sự sắp xếp của anh ta, nói cho cùng thì không biết bao nhiêu người nằm mơ đều muốn sống cả đời sau đó thuận lợi chết già ở trong khu an toàn, ai cũng không muốn đi ra ngoài đó đối mặt với những zombie chết chóc và phần tử khủng bố độc ác.
Có lẽ lúc ban đầu Trình Kiến thật sự nên nghe theo học trưởng nói, đến làm việc dưới trướng của anh ta, như vậy cô cũng sẽ không gặp Hứa Úy và phát sinh nhiều chuyện như vậy.
Nhưng bây giờ đều đã quá muộn rồi, mục tiêu của Trình Kiến đã không còn là ở lại trong khu an toàn giống như ngày xưa nữa, có lẽ cô còn nhiều kỳ vọng mà ngay cả bản thân cô cũng biết những điều đó đều không ổn định nhưng loại ý nghĩ này quả thật giống như lửa cháy lan đồng cỏ.
Nếu cô thật sự đi ra ngoài đó, tuyệt đối sẽ khóc đến không ngủ được ngay đêm đầu tiên.
“Trước không nói tới những thứ đó nữa, vừa hay có một ông lão cổ hủ muốn anh tới văn phòng ông ta một chuyến, anh dẫn em đi gặp cấp trên.”
“Không phải chứ, em cũng có thể gặp nhân vật cấp bậc như vậy sao?”
“Là thiếu tướng Văn phó viện trưởng, trước khi em tới anh đã từng nhắc tới em trước mặt ông ấy rất nhiều lần, ông ấy còn nói nếu có cơ hội gặp mặt thì sẽ tâm sự với em đấy.”
Quý Thanh Hòa được lãnh đạo cấp trên thưởng thức đã là chuyện công khai, đương nhiên thành tích anh ta làm ra cũng đáng để anh ta giành được vinh dự này, có điều Trình Kiến không đoán được anh ta còn cẩn thận vì cô lót đường như vậy.
Trình Kiến chỉ được mợ quan tâm giờ phút này thật sự bị học trưởng làm cho cảm động.
“Học trưởng, anh đừng đối tốt với em như vậy, em không có trí tiến thủ chỉ cần có thể giúp việc cho anh là được rồi.”
“Nhưng anh không muốn em lại đi ra ngoài đó trải qua những chuyện nguy hiểm như vậy.” Quý Thanh Hòa vỗ vỗ đầu Trình Kiến, thả cô ra rồi dẫn cô vào thang máy.
“Học muội, em có một bộ não đầy quý báu, ẩn chứa một trí tuệ còn vượt qua cả tưởng tượng của chính em, mà những thứ đó cũng không quan hệ, sự tồn tại của em cũng đã là một kỳ tích.”
…
Trình Kiến nuốt nước miếng, thậm chí cô còn thấy ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn Quý Thanh Hòa, thật sự, lời khen này quá mức với cô!
“Cho nên xuất phát từ cái gì nhỉ… ừm… thiên tính của một nhân viên nghiên cứu, anh không đành lòng để một người quý hiếm như em chịu bất cứ một tổn thương nào, em có thể hiểu ý của anh không?”
Bàn tay Quý Thanh Hòa từ trên đầu Trình Kiến trượt xuống sau cổ cô, anh ta vẫn thích xoa bóp như cũ, nhưng lần này Trình Kiến đã bị lời nói của anh ta làm chấn động rồi cũng không có tâm tư để tỏ vẻ kháng nghị với hành vi của anh ta.
“Học trưởng, anh đang đùa em sao?” Trình Kiến cau mày, không dám xác định nhìn anh ta mở miệng hỏi.
“Không phải, anh đang nghiêm túc, cho nên anh hy vọng em có thể bảo vệ tốt bản thân, được chứ?” Quý Thanh Hòa lại lộ ra nụ cười làm người ta cảm thấy như tắm mình trong gió xuân nhưng Trình Kiến lại hoàn toàn miễn dịch với nụ cười đó, nhưng cô vẫn là không tự giác mà che dấu suy nghĩ thật của bản thân mình.
“Tất nhiên em sẽ tự bảo vệ tốt bản thân.” Leng keng một tiếng, thang máy vừa vặn tới nơi, Quý Thanh Hòa dẫn Trình Kiến ra, đi không bao lâu bọn họ đã tới trước cửa văn phòng phó viện trưởng.
Trình Kiến không biết mình phải đối mặt với một người như thế nào, khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay đều chảy mồ hôi, Quý Thanh Hòa gõ cửa, quan sát thấy móng tay Trình Kiến sắp đâm vào thịt, anh ta kéo lấy tay Trình Kiến, tách từng ngón tay cô ra.
Nhận được câu đáp của người trong phòng, Quý Thanh Hòa dùng một tay khác mở cửa, lúc Trình Kiến nhìn thấy người đang ngồi bên trong, cô hoàn toàn ngây người.
Hứa Úy cũng ở đây hiển nhiên là đang thương lượng chuyện gì đó, anh ta đã bỏ đi bộ trang phục chiến đấu màu đen, mặc vào quân trang chính thức còn đeo găng tay màu trắng, thậm chí hơi thở của anh ta như xuyên qua lớp không khí thâm nhập vào hô hấp của Trình Kiến.
Không gian trong văn phòng hoàn toàn khác với tưởng tượng của Trình Kiến, không gian quá mức rộng mở, nghiêm túc giống như phòng họp, vị trí ngồi thảo luận sắp xếp rất cẩn thận, một vị thượng tá nhìn chăm chú vào bàn tay học trưởng đang nắm tay cô … Mỗi một tín hiệu đều khiến Trình Kiến lâm vào trạng thái khẩn trương cao độ.
Trong lòng cô căng thẳng, vội vàng nhanh chóng rút tay ra khỏi tay học trưởng một cách đầy cẩn thận, sau đó chùi chùi lòng bàn tay lên quần áo, lau đi giọt mồ hôi mới chảy ra.
Vì sao anh ta lại ở đây!
Là vì chuyện của học trưởng sao?
Trình Kiến quá mức chú ý tới Hứa Úy cũng không có tinh lực dư thừa nhìn thiếu tướng Văn Tư, vị phó viện trưởng này đeo một đôi kính đồi mồi, nhìn qua quả thật giống với những gì mà học trưởng đã miêu tả ra một hình tượng ông già bảo thủ truyền thống, ông ấy ước chừng tầm 40 tuổi, rất có tinh thần, ít nhất năng lực cãi nhau tuyệt đối không rơi vào thế yếu.
“Thanh Hòa, cậu tới vừa hay, cậu tới nói nguyên nhân khiến cậu không thể đi ra ngoài? Còn có… Vị này là học muội cậu từng nhắc đến đó hả?”
“Đúng vậy, cô ấy là Trình Kiến, hôm nay vừa mới điều cô ấy tới đây, tôi đã phí không ít công sức.” Quý Thanh Hòa đẩy Trình Kiến lên phía trước, Trình Kiến căng thẳng đổ mồ hôi trán, cô hoàn toàn không dám nhìn Hứa Úy, cả người đều không biết làm sao cho đúng.
Mình cũng quá đen đủi rồi đi!
“Có điều cô ấy tới tôi cũng an tâm, nếu lần này tôi có chết ở bên ngoài thì tôi tin tưởng với năng lực của thiếu úy Trình Kiến có thể tiếp quản toàn bộ hạng mục nghiên cứu của tôi.”
Câu giới thiệu của Quý Thanh Hòa hiển nhiên đã đả động được đến phó viện trưởng, trong mắt ông ấy hiện ra một tia khát vọng với nhân tài, “Trình Kiến, cô thấy thế nào?”
Không nghĩ tới phó viện trưởng sẽ hỏi cô, Trình Kiến không nói ra được những câu nói mang tính chất kiêu ngạo như thế, cô cúi đầu, nói không phải chẳng phải sẽ ném mặt mũi của học trưởng đi sao? Nhưng nếu nói phải thì nhỡ may cô không làm được chẳng phải sẽ bẽ mặt trước mặt mọi người hay sao?
“Tôi sẽ cố gắng hết sức, thiếu tá quá khen rồi.”
Cuối cùng Trình Kiến vẫn lựa chọn một đáp án tương đối an toàn, xem ra phó viện trưởng cũng rất vừa lòng với câu trả lời của Trình Kiến.
“Tôi đã đọc luận văn tốt nghiệp của cô, còn có hạng mục thí nghiệm năm cuối cô nộp cho giáo sư, quả thật là một đứa trẻ rất có cách nhìn và học thức, tuổi không lớn nhưng lại có cách nhìn rất chặt chẽ và tinh tế trong lĩnh vực chuyên môn, tôi rất kỳ vọng có thể nhìn thấy biểu hiện của cô ở viện nghiên cứu sau này, tốt nhất là có thể vượt qua cái vị học trưởng không hiểu chuyện này của cô.”
Lúc ông ấy nói chuyện luôn mang theo sự quan tâm và nụ cười nhàn nhạt, Trình Kiến cảm giác trong lòng cô như đang tuôn ra từng luồng sức mạnh và nhiệt huyết.
“Cảm ơn phó viện trưởng! Tôi sẽ cố gắng hết sức!” Giọng nói của cô trong trẻo tràn ngập ý chí chiến đấu khiến người ta cảm giác cực kỳ thoải mái.
“Được rồi, cố gắng thích ứng cho tốt, cô ra ngoài đi, chúng tôi có chuyện muốn nói riêng với học trưởng của cô.”
“Dạ.” Trình Kiến gật đầu, chuẩn bị xoay người rời đi, nhưng đúng lúc này người đàn ông vẫn luôn im lặng nãy giờ đột nhiên mở miệng.
“Ông không bỏ được anh ta, vậy Trình Kiến đi cùng tôi cũng được.”
…A?
Da đầu Trình Kiến tê dại, cô cảm giác không khí xung quanh mình đều ngưng tụ lại, có thứ gì đó lạnh thấu xương đang bò lên cẳng chân cô rồi lên mông và lưng cô, dần dần bao phủ toàn thân cô.
Giọng nói của Hứa Úy từ đầu tới cuối vẫn nhàn nhạt như là không hề để ý đến nhưng không một ai có thể xem nhẹ ý cương quyết trong đó, câu nói chỉ lộ ra một tầng ý nghĩa chính là không có đường thương lượng.
Ngay cả phó viện trưởng cũng cảm thấy đau đầu, mức độ lớn nhất mà ông ta có thể làm chính là quát lên giận dữ với anh ta, nhưng trừ điều này ra ngay cả ông ta cũng không có cách nào với Hứa Úy, bởi vì từ trước đến nay Hứa Úy chưa từng kiêu ngạo với người khác vì chuyện cá nhân, lập trường của anh ta đều xuất phát từ nhiệm vụ.
Phó viện trưởng nheo mắt lại đầy cảnh giác, khoanh tay vuốt cằm nhìn Trình Kiến thêm một lần nữa, lần đầu tiên Quý Thanh Hòa đưa ra ý kiến phản đối.
“Tôi cảm thấy đề nghị này có vấn đề, Trình Kiến vừa mới tốt nghiệp, cho tới bây giờ chỉ tiếp xúc qua một hạng mục, ngài xác định dẫn cô ấy ra ngoài không phải là chỉ để chơi chứ?”
Quý Thanh Hòa là người không dễ nghe lời người khác, ít nhất với cấp bậc của anh ta những lời này không hề lễ phép còn mang tính chất kɧıêυ ҡɧí©ɧ Hứa Úy.
Phó viện trưởng đã kịp thời ngăn cản Quý Thanh Hòa, trong tình huống trước mắt chỉ có duy nhất ông ta có tư cách đưa ra chất vấn với Hứa Úy.
“Thượng tá Hứa Úy, xin hỏi anh dùng tiêu chuẩn gì để nhận định rằng thiếu úy Trình Kiến có tố chất thích hợp làm nhân viên nghiên cứu đi theo đội ngũ của anh hơn thiếu tá Quý Thanh Hòa?”
Đối mặt với chất vấn của thiếu tướng Văn Tư, cuối cùng Hứa Úy cùng dời ánh mắt lên người Trình Kiến, thấy được dáng vẻ khẩn trương của cô.
“Không lâu trước đây cô ấy đã làm nhân viên kỹ thuật theo đội ngũ của tôi ra ngoài, biểu hiện tốt hơn so với mấy người trước đây, quả thật có thể trợ giúp cho chúng tôi. Cô ấy cũng đủ lý trí để phân tích ra hành động nên làm và không nên làm dưới tình huống nguy hiểm, không kiêu ngạo, dễ hầu hạ, chỉ thế thôi.”
Đây quả thật là một cách nói khác của việc đám người viện nghiên cứu bọn họ đã không biết thân biết phân lại còn không dễ hầu hạ, đặc biệt là vừa rồi Quý Thanh Hòa đã vượt cấp chất vấn anh ta, bởi vì chuyện này nên phó viện trưởng cũng không có cách nào phản bác lại Hứa Úy.
Quý Thanh Hòa nắm chặt nắm đấm, hầu kết trượt lên trượt xuống, dồn hết sức để kiềm nén phẫn nộ trong lòng.
Phó viện trưởng tạm ngừng một chút, hiển nhiên là đang suy xét lựa chọn giữa nhân tài ông quý mến và một người vừa mới tốt nghiệp chưa có quá nhiều thành tích, nói cho cùng thì mục đích chủ yếu lần này ông tìm Hứa Úy tới nói chuyện riêng chính là không đồng ý cho Quý Thanh Hòa ra ngoài làm nhiệm vụ.
“Tuy rằng anh nói như vậy nhưng tôi cho rằng chuyện này vẫn nên trưng cầu ý kiến của đương sự một chút, Trình Kiến, cô có muốn đi không?”
Lúc này mới hỏi tới ý kiến của Trình Kiến cũng có chút giả dối, Trình Kiến cảm giác mồ hôi đã làm thấm ướt lưng áo sơmi của cô, Quý Thanh Hòa tóm được cổ tay cô, cảm xúc trong mắt gần như muốn đe dọa Trình Kiến.
“Không, thiếu tướng Văn Tư, xin hãy để tôi đi, Trình Kiến có quá ít kinh nghiệm, chọn sai người tuyệt đối sẽ không có bất kì trợ giúp nào cho việc hoàn thành nhiệm vụ, chỉ lãng phí vô ích thời gian của nhiệm vụ thôi!”
Quý Thanh Hòa nghiêm túc nói ra ý nghĩ của mình, Hứa Úy thì thờ ơ, tuy rằng phó viện trưởng trừng mắt nhìn anh ta ý muốn nói cậu câm miệng lại cho tôi, nhưng Quý Thanh Hòa vẫn tiếp tục nói.
“Học muội của tôi rất nhát gan, chỉ là lấy máu kiểm tra sức khoẻ cũng phải ôm đầu khóc hai ngày, bảo cô ấy ra ngoài kia đối mặt với zombie và phần tử khủng bố, tuyệt đối không tới mấy ngày cô ấy sẽ suy sụp tinh thần mất.”
“Cô ấy kiên cường hơn trong tưởng tượng của anh đấy, để cho cô ấy tự mình chọn, đừng quyết định thay cô ấy.” Cuối cùng Hứa Úy cũng mở miệng, sự lạnh lẽo trong mắt anh ta như cả một nhũ băng xé rách bầu không khí trong phòng.
Những đánh giá đó cũng đủ khiến cho Trình Kiến xúc động tự tận đáy lòng.
Cô không nghĩ tới, thật sự hoàn toàn không dám nghĩ tới.
Cô đã làm ra nhiều chuyện ngu ngốc như vậy mà vẫn có thể đạt được đánh giá cao như vậy từ chính anh ta.
Thượng tá rốt cuộc anh đang suy nghĩ cái gì thế?