Thịt Ở Sườn Núi Tây

Chương 15: Tinh tinh

Đi dạo hơn nửa ngày, chân Tiều Tiều đau quá, không muốn đi bộ nữa.

Từ Hàm Chi vừa nói đến những con gà, vịt ngỗng dê bò này liền lải nhải không dứt, bắt đầu mặc sức tưởng tượng cuộc sống mỹ thực sau này, nhất định phải lôi kéo Tiều Tiều đi xem gà đẻ trứng như thế nào, dê vắt sữa ra làm sao, giống như học sinh tiểu học lần đầu tiên về nông thôn tò mò oa oa kêu loạn vậy. Mặc dù cô cũng rất thích động vật nhỏ, nhưng cô thích thịt động vật nhỏ thôi! Gia cầm sống sờ sờ thối hoắc thực sự không hấp dẫn đối với cô gái như cô.

Tiều Tiều vén váy lên, ngồi xổm trên mặt đất không đi: "Chân em đau!" Vì đẹp cho nên giày hôm nay đi còn có gót đấy, ai biết là phải đi con đường bùn đất này chứ: "Không nhìn trâu có được không?”

Từ Hàm Chi khó xử, Tiều Tiều thích ăn thịt bò nhất, anh cũng tò mò sừng trâu trông như thế nào. Chỉ là quần tây của anh cũng đầy vết bùn, trên giày còn dính ít lông gà, anh nhìn đồng hồ đeo tay, mười một giờ, miễn cưỡng cũng có thể bắt đầu giờ ăn cơm trưa rồi? Vẫn còn một chương trình vào giữa trưa đấy.

Ahg xách tên nhóc xấu xa lên, vỗ vỗ làn váy cho cô rồi ngồi xổm xuống: "Leo lên đi, anh cõng em đi ăn cơm." Tiều Tiều vui mừng hớn hở: "Trư Bát Giới cõng vợ rồi!" Sau đó bị Từ Hàm Chi hung hăng nhéo mông vài cái.

Phòng ăn được bao quanh bởi hàng rào tre, một cái sân nhỏ, trồng một số hoa và có rất nhiều thịt, nhìn bên ngoài thì đúng là một căn phòng được xây dựng bằng đá, nhưng bên trong lại được trang trí hiện đại. Ở trong sân đặt một bàn, trải khăn trắng tinh, trong chai nước có cắm một đóa hoa.

Từ Hàm Chi bê đồ ăn lên, ngồi xuống khẩn trương đến chân phát run. Hai tay nắm chặt, mặc cho Tiều Tiều đánh giá hoàn cảnh nơi này xong mới trịnh trọng nói: "Tiều Tiều, anh có chuyện muốn nói với em.”

Tiều Tiều đột nhiên xích lại gần, đầu đều muốn xuyên qua bàn ăn đến gần người Từ Hàm Chi, cô mở to hai mắt, lông mi chớp chớp: "Anh nói đi.”

"Khụ khụ, không cần kích động như vậy đâu." Từ Hàm Chi vừa mới chuẩn bị xong bản nháp lại bị cô làm cho quên, anh di chuyển ghế một chút, lấy bầu rượu nhỏ trên bàn, rót cho Tiều Tiều một ít: "Đồ ăn sẽ lập tức được bê lên, em uống chút rượu trứng gà trước đi, rất có dinh dưỡng đấy, uống xong rồi từ từ tỉ mỉ nghe anh nói, có được không?”

Tiều Tiều nhấp một ngụm: "Được nha." Âm cuối hơi mơ hồ, oh oh oh uống thật là ngon!

"Lúc mới bắt đầu nhặt em về anh chỉ cảm thấy em rất đáng yêu, coi em như thú cưng nhỏ của anh. Về sau khi biết em là mèo yêu, kỳ thật chuyện đó rất huyền huyễn cho nên thấy vô cùng khϊếp sợ, nhưng sau khi chậm rãi tiếp nhận liền biến thành vui mừng nhiều hơn khϊếp sợ. Mọi người đều nói rằng yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên đều là thấy sắc nảy lòng tham, nhưng anh thực sự không phải như vậy.”

"Ừ ừ không phải không phải!" Wow, bên trong còn có trứng gà đấy!

Từ Hàm Chi một lần nữa sửa sang lại ngôn ngữ một chút: "Anh thích em làm nũng với anh, thích em thỉnh thoảng bày chút mưu kế, thích em thân mật với anh, thích em cười, thích bộ dáng tò mò của em, mặc kệ em làm cái gì, gây ra chuyện gì, anh đều cảm thấy thật đáng yêu." Khuôn mặt già của anh lộ sắc đỏ hiếm thấy: "Anh thích em.”

"Ừ ừ ừ, Tiều Tiều cũng rất thích anh trai." Uống thật là ngon, uống thật là ngon mà.

"Về sau, thật ra anh cố ý xa lánh em, anh còn từng ghen tị khi thấy em và Lâm Thư thân mật với nhau, cho rằng bất kỳ ai đối xử tốt với em thì em cũng như vậy. Cái việc anh thích em đó là sự thích muốn cùng nhau sống cả đời, nhưng mà anh có tài đứng gì đâu, Tiều Tiều tốt như vậy." Càng nói về sau, Từ Hàm Chi lại càng giống như đang lẩm bẩm: "Tiều Tiều muốn sống cùng anh cả đời sao?”

"Ừ ừ ừ, đương nhiên, đương nhiên." Nửa bình hết nhanh như vậy sao? Uống ngon thật đấy.

"Thực ra anh không tốt như em tưởng tượng đâu." Từ Hàm Chi lấy hết dũng khí: "Nấu cơm cũng không tốt như vậy, là do có so sánh mới có vẻ tốt, sau này em còn có thể ăn được nhiều đồ ăn ngon hơn. Anh đối với em cũng không tốt như vậy, cũng không phải là thân sĩ mười phần, còn chưa hoàn toàn xác định quan hệ lại dám vượt qua giới hạn, có lẽ em sẽ gặp những người đàn ông khác, đến lúc đó em sẽ phát hiện anh cũng chỉ có như thế thôi." Từ Hàm Chi càng nghĩ càng khổ sở, càng nghĩ càng tự trách, không khỏi thở dài một hơi: "Chờ đến khi em không cần anh, khi đó anh nên làm cái gì bây giờ..."

"Sẽ không sẽ không, muốn chứ muốn chứ." A, một bình cũng hết rồi. Sao lại hơi choáng váng nhỉ?

"Em thật sự nghĩ như vậy sao Tiều Tiều? Không phải đang lừa anh chứ?" Từ Hàm Chi nhìn kỹ vẻ mặt của cô, khuôn mặt đỏ bừng, cái miệng nhỏ nhắn đỏ như nước, ánh mắt lấp lánh hơi nhòe: "Vậy em nguyện ý gả cho anh sao?" Bịch bịch, anh quỳ một gối xuống, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, viên trứng bồ câu lấp lánh.

Tiều Tiều chớp chớp mắt, "Anh trai", cô cúi người xuống, kề sát Từ Hàm Chi nhìn, lại chớp chớp chớp mắt: "Hì hì, anh trai~", lại chớp chớp mắt, "Choáng váng", một đầu đâm vào trong ngực anh.

Ôm chặt lấy, mùi rượu thật nặng.

Cả một bầu rượu vàng, một giọt cùng không còn, Từ Hàm Chi già cảm thấy đau đớn.

Cơm cũng không thể ăn, hoa cũng không thể tặng, pháo hoa cũng không nhìn, Tiều Tiều lại như không còn xương cốt, Từ Hàm Chi đành phải gọi tài xế.

Ôm cô vào lòng, vuốt ve tóc cô, thỉnh thoảng hôn lên trán: "Mèo ngốc", anh có chút dở khóc dở cười, sao lại quên lúc trước cô hiển lộ nguyên hình như thế nào, còn dám cho cô uống rượu.

Nửa đường người đó tỉnh dậy, bắt đầu mượn rượu làm càn, mở to hai mắt cố gắng nhận ra người, bĩu môi nói: "Anh trai, muốn hôn." chụt chụt chụt.

Nụ hôn của cô lộn xộn, giống như mèo con liếʍ người, nơi này một ngụm nơi đó một ngụm, sức lực gần như không còn chút nào. Từ Hàm Chi để cô hôn trong chốc lát, sau đó ôm người lên đùi rồi cúi xuống hôn.

Mùi rượu nồng nặc, trộn lẫn vị ngọt của cô ngược lại cũng không khó ngửi, mà còn có một sự thu hút đặc biệt. Từ Hàm Chi cũng gần như muốn say theo, dụ đầu lưỡi cô tới hút, từng ngụm từng ngụm một. Tiều Tiều ngoan ngoãn duỗi đầu lưỡi nhỏ, nước miếng từ trong miệng chảy ra, theo cổ đi xuống.

Từ Hàm Chi thuận theo nước bọt mà liếʍ xuống, lúc hôn đến cổ cô liền chịu không nổi, rầm rầm rì rì, giọng nói quyến rũ đến mức chảy nước: "Anh trai không cần nha ~", còn có thời gian rảnh để nói chuyện, anh gia tăng lực liếʍ món ăn, Tiều Tiều bị hôn đến ngửa cổ lên, muốn anh đi xuống tiếp, nên cầm tay tay đặt ở trên ngực: "Ngực cũng muốn sờ sờ mà..."

Từ Hàm Chi lại không muốn, anh không dấu vết mà né tránh, trực tiếp đi xuống chỗ còn thấp hơn, đảo quanh bên trong bắp đùi cô, nhẹ nhàng vuốt ve thịt mềm bên trong.

Ngứa quá, Tiều Tiều cười khanh khách, uốn éo người muốn trốn, thở hồng hộc. Tay kia của Từ Hàm Chi từ luồn vào ngực, ôm lấy một bên ngực của cô, tay thật nóng.

Nhưng rất nhanh cô không cười nổi nữa, ngón tay anh cách qυầи ɭóŧ, dọc theo khe hở trượt lên xuống, sự ẩm ướt kia đã sớm khuếch tán, khắp nơi đều là nước. Tay anh đảo quanh hạt châu, nó đã sớm nhô ra, anh đè ép xoa nhẹ hồi lâu rồi đẩy miếng vải mỏng ra, ngón giữa đi vào. Ngực cũng đã được lôi ra, đầu lưỡi dọc theo liếʍ một vòng, một ngụm ngậm chặt.

Ngón tay vừa đi vào, đã bị thịt mềm ấm áp bao lấy, bốn phương tám hướng mυ'ŧ lấy ngón tay anh. Một tấc cũng khó đi, anh miễn cưỡng động đậy, phía trên hút, phía dưới cắm, cắm ra nước, rồi lại tăng tốc độ, trong xe nhất thời đều là tiếng nước róc rách.

Lại cắm thêm một ngón, có chút miễn cưỡng, Tiều Tiều ủy khuất bắt đầu kêu đừng, Từ Hàm Chi ngẩng đầu lên hôn cô, ngậm vành tai cô và nói chuyện: "Ăn được, đúng chứ?" Anh liếʍ xương tai của cô, rồi đến tai, vành tai, đầu lưỡi đột nhiên đưa vào, bắt chước động tác giao hợp của người, tiếng rêи ɾỉ của cô càng lớn hơn, uốn éo người muốn trốn, không biết là không chịu nổi việc bị cắm ở trên hay dưới: "Bảo bối thật ngoan."

Chờ đến khi Tiều Tiều hàm chứa ngón thứ ba thì đã về đến nhà.