“Kết quả là tôi phát hiện em ấy là một tờ giấy trắng, hoàn toàn có thể để cho chúng ta dạy dỗ. Một chuyện quan trọng chính là, ©ôи ŧɧịt̠ của em ấy cứng thô lại to, tôi nhìn cỡ chừng mười lăm cm. Hơn nữa con trinh, còn trinh, còn trinh, điều này quan trọng nên tôi phải lặp lại ba lần.”
“Tôi nói này, ở ngay phòng làm việc lại thủ da^ʍ, không biết là do lâu không nhìn thấy ©ôи ŧɧịt̠ cho nên là nứиɠ l*и, muốn nuôi một đứa nhỏ ngây thơ để cho chính mình là tình à.”
Trần Ngọc Ánh dùng đầu lưỡi khẽ liếʍ hộŧ ɭε của Ngọc Lan, ngẩng đầu lên nói.
“Hơn nữa cho dù là còn trinh,mà còn chưa lần nào bắn tinh. Tôi không tin? Đã lâu chưa nhìn thấy ©ôи ŧɧịt̠, không lẽ chuyện này cô tình nguyện buông tha, nhất định phải hưởng thụ người đàn ông lần đầu bắn tinh nha.”Giọng điệu nghi ngờ nói.
“Tôi là loại người vậy sao, tôi chỉ là dùng chân thủ da^ʍ cho em ấy thôi, khi thấy em ấy chuẩn bị bắn tinh thì dừng lại, lần đầu tiên bắn tinh, đương nhiên phải để dành cho 3 người chúng ta cùng một chỗ nhìn thấy tận mắt mới được.”
Ngọc Lan nói như kiểu nếu cô ấy không tin sẽ khóc cho mà xem.
“Côи ŧɧịt̠ của em ấy mười lăm cm? Không phải là lừa gạt tôi chứ, một đứa nhỏ mà lớn vậy sao, chồng đã chết của tôi còn chưa có lớn như vậy.”
Trên miệng dừng lại hành động liếʍ mυ'ŧ, Trần Ngọc Ánh hỏi.
“Lừa? Vậy thì sao? Chính mình tận mặt thấy không phải là biết sao. Tôi tính hỏi? Ý kiến nhóm mình, nếu như nhóm mình không đồng ý ©ôи ŧɧịt̠ của người khác mà không phải của chồng mình sợ làm bẩn tử ©υиɠ của mình, thì tôi cũng sẽ nhận em ấy hưởng thụ toàn bộ cơ thể em ấy.”
Ngọc Lan nói ra ý nghĩ của mình.
“Dù sao thì chồng tôi cũng là nghiện chân giống em ấy, hiện tại dạy dỗ cho em ấy, cũng rất là tốt.”
“Để tôi chính mắt nhìn thấy rồi quyết định, dù sao tôi đã để tang chồng mười năm rồi, đã thành thói quen với cuộc sống này rồi.”
Trần Ngọc Ánh đã nói như vậy, cô ấy hai mươi ba tuổi kết hôn, khi hai mươi tư tuổi thì chồng bị tai nạn xe nên mất đi, cô ấy cứ một mình mà sống như vậy.
“Vậy còn một cô nữa là chưa biết thôi, tối nay tôi sẽ nói cho cô ấy.”
Ngọc Lan đã nói như vậy. Sau đó thì kéo Trần Ngọc Ánh lên, kéo đến ôm vào lòng của mình.
“Mới nãy, Nhân lúc tôi đang nói thì làm loạn, hiện tại nói xong xem tôi làm cô thế nào?”
Ngọc Lan cắn môi Trần Ngọc Ánh, đầu lưỡi bá đạo cạy mở hàm răng, tôi kéo lấy lưỡi của cô ấy mυ'ŧ, rồi lưỡi cô ấy chạy tôi lại đuổi theo trong khoang miệng. Tay phải di chuyển lên eo chen vào trong, đi ngang qua eo thon gọn mềm mại hướng lên chỗ mà mọi người đàn ông mơ ước, muốn sờ được cặρ √υ' này.
Cách một lớp áo ngực tôi xoa bóp cặρ √υ', rồi tôi chen vào trong áo ngực, ngay lập tức bắt được đầu ti hồng hào của cô ấy, dùng ngón cái và ngón trỏ di di đầu ti, hai ngón tay vò qua vò lại đầu ti.
Rồi thay trái tôi di chuyển từ eo, thẳng một đường xuống quần thể thao, chen vào trong qυầи ɭóŧ, tay trai tôi sờ lên hang động, đυ.ng đến lỗ l*и của cô ấy, dùng ngón trỏ chậm rãi đâm sâu vào trong, xâm nhập từ từ vào trong lỗ l*и của cô.Chậc chậc
Miệng của hai người rời khỏi nhau, giữa hai cánh môi có một dòng nước miếng trắng chảy xuống, rơi xuống mắt đất một vài giọt nước miếng nhễu xuống từ hai bờ môi kia.
Gò má của hai người đỏ ửng lên, trong văn phòng tràn ngập hơi thở tìиɧ ɖu͙©.
“Dâʍ đãиɠ, ướt quá rồi.”
Giờ tay lên, Ngọc Lan đưa ngón tay dính đầy nước lên trước mặt Trần Ngọc Ánh, dâʍ ɖị©ɧ ngọt ngào chảy xuống ngón tay cô.
“Còn không làm? Nhanh, tôi đang thèm? Ưm…”
Trần Ngọc Ánh liếc tôi một cái, chu miệng lên, tham lam nuốt nước miếng trên môi của Ngọc Lan.
Sau khi hôn môi xong, Ngọc Lan cởϊ áσ ngực của Trần Ngọc Ánh ra, từ trên người cởi xuống. Sau đó liền đẩy cô ấy ra.
“Tốt lắm tốt lắm, quay lại chỗ ngồi đi, tôi đang tức giận. Để trừng phạt, thì sau khi xong tiết mới được mặt lại áo ngực. Bây giờ để tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cặρ √υ' như vậy, để đi gặp Hoàng Quốc Việt. “
“Buổi tối phải cho tôi.”
Nói xong, Trần Ngọc Ánh trở lại chỗ ngồi của mình.
“Dạ, dạ, nhất định buổi tối cho cô.”Ngọc Lan trả lời.
Trong lòng thầm nghĩ, nếu như Trần Ngọc Ánh mà nhìn đến ©ôи ŧɧịt̠ của Hoàng Quốc Việt , không biết cô ấy sẽ phản ứng thế nào. Là hưng phấn hay là bình tĩnh đây.