Huyết Ảnh được tên trợ thủ đắc lực đưa đến căn tầng hầm. Nơi đây nằm ở dưới độ sâu hơn nghìn mét, ánh sáng không chiếu tới.
Ánh đèn pin soi sáng đường đi, dần dần cánh cửa tầng hầm hiện ra trước mắt.
Lucas dẫn đường đi về phía trước, từ trong đai thắt lưng lấy ra khăn tay, lau màn hình cảm ứng điện từ ở cánh cửa, sau đó anh ta khẽ nghiêng người sang một bên, ánh mắt nhìn về phía Huyết Ảnh.
Huyết Ảnh không thèm liếc nhìn tên vệ sĩ lấy một cái, đôi chân dài tiến lại gần cửa phòng, đặt bàn tay trái lên mặt cảm ứng, hệ thống quét mã nhận diện dấu vân tay và kích cỡ tay.
Hệ thống quét mã thành công, cánh cửa tự động mở ra.
Ánh sáng của đèn pin không thể nào soi sáng mọi thứ ở bên trong căn tầng hầm, nhưng khi cửa vừa mở ra, một luồng khí lạnh bên trong thoát ra bủa vây lấy hai thân thể cường tráng, ngạo nghễ kia.
Tiếng thở hồng hộc không phân biệt rõ là của người hay của động vật thoát ra, cùng với tiếng rên ư ử trong cuống họng truyền đến bên tai của hai người đàn ông.
Một tay của Huyết Ảnh đút ở trong túi quần, tay còn lại vẫn kẹp điếu xì gà đã xém cháy già nửa đưa lên miệng hít lấy một hơi thật sâu, sau đó nhả ra một làn khói trắng bị vẩn đặc trong bóng đêm huyền bí.
"Hắn ta là tên sai vặt của kẻ xỏ đầu đó?"
Thanh âm lạnh lùng tựa hồ như tiếng nói thoát ra từ cánh cửa địa ngục, vang vọng trong không gian lạnh lẽo bí ánh sáng này.
Lucas khẽ gật đầu, đáp lại: "Đàn em của hắn ta có tới hai mươi tên, nhưng khi ấy anh em chúng tôi ít, lại bị bọn chúng ném mìn phòng thân. Trong lúc náo loạn trong màn khói ấy thì tôi vô tình bắt được một tên này. Đem về tra tấn đã ba tiếng đồng hồ qua mà hắn không chịu mở miệng khai tên kẻ cầm đầu."
Huyết Ảnh nghe lời trình báo lại từ phía tên trợ thủ kia, hắn ta khẽ gật đầu ừ một cái, sau đó hất hàm ra lệnh tên trợ thủ đó bật điện căn phòng lên.
Ánh sáng trắng trong giây lát đã bừng sáng, chiếu rọi vào từng góc cạnh trong căn phòng, bao phủ lấy con người đang quỳ trên mặt đất. Đầu tóc của kẻ đó rối tung như tổ quạ, quần áo rách rưới rũ rượu nhuốm màu máu khô cứng lại, rủ xuống phía dưới. Hai tay bị trói ngược về phía sau lưng, ghim chặt vào cây cột sắt lạnh băng. Đầu gối thì bị ép quỳ lên những mạnh vụn vỡ của thuỷ tinh, máu đỏ ứa ra một mảng to.
Căn phòng trở nên u ám, quỷ dị khiến cho lòng người ớn lạnh nhưng có thể nhìn rõ được quang cảnh của căn phòng tử thần này.
Mọi đồ vật được bày bố trong căn phòng hết sức là đơn giản. Ngoài kệ sách chứa đựng toàn bộ tài liệu về kế hoạch sát hại người ra thì còn có vài khẩu súng lục tinh sảo chưa qua sử dụng, một bọc lông vũ trắng tinh khôi cùng với cuộn tơ màu bạc, hung khí tuy nhỏ nhưng đã cướp đi bao mạng sống của những tên nhân vật nổi tiếng lừng lẫy ở bốn bể năm châu này.
Sàn nhà được ốp lát bằng loại đá thạch anh, xung quanh căn phòng được bao bọc một lớp hàn nhiệt, lúc nào cũng toả ra luồng khí lạnh thấu xương.
Ở nơi góc tường còn có một bộ đồ đen, một chiếc mũ cao bồi đã bạc màu, một áo choàng cùng tông màu đen huyền bí, bên cạnh là một chiếc mặt nạ thằng hề.
Huyết Ảnh sải bước chân đến trước mặt gã con tin kia, ánh mắt toát ra sát khí đằng đằng bao phủ lên toàn cơ thể, nhìn một lượt mà đánh giá.
Lucas không nhanh không chậm mà lấy ra một chiếc ghế gỗ đặt sau lưng của người đàn ông, sau đó đứng gọn sang một bên xem xét tình hình hiện tại.
Huyết Ảnh ngồi xuống, hai chân vắt chéo, một tay chống bên cằm tay còn lại vẫn còn hút điếu xì gà, toàn thân anh ta toả ra một luồng khí hết sức cao ngạo, khí thế ngang tàng sặc mùi thuốc súng.
Đôi mắt phượng hoàng hơi co lại, con ngươi ánh lên tia nguy hiểm nhìn đăm chiêu vào con mồi. Hắn ta dùng mũi chân nâng cằm của đối phương lên, giọng nói không nóng cũng chẳng lạnh phát ra.
"Nói! Kẻ nào ở sau lưng điều khiển mày?"
Tên kia không chịu hé miệng nói dù chỉ nửa lời, hai mắt suốt từ đầu đến cuối không chịu mở ra nhìn xem người trước mắt có khuôn mạo như nào, hừ lạnh một cái mà ngoảnh mặt sang một bên khác.
Thấy kẻ ở trước mặt không chịu mở lời, Huyết Ảnh không vội dùng thủ đoạn tàn nhẫn, từ tốn nói lại.
"Tao cho mày một cơ hội cuối để giữ lại cái mạng chó của mày. Khôn hồn lập tức mở miệng ra khai tên kẻ cầm đầu đã sai khiến mày làm chuyện này."
Đáp lại mệnh lệnh của hắn ta chỉ là một bầu không khí im lặng, thi thoảng phát ra tiếng thở rít của kẻ bị bắt.
"Mày đang cố tỏ vẻ ra bản thân mình bị câm? Vậy tao sẽ cho mày toại nguyện! Lucas, lập tức cậy miệng của hắn ta ra, rút lưỡi vứt cho chó ăn."
Lucas đứng bên cạnh nhận được mệnh lệnh tối cao, ngay lập tức hành động. Nhưng khi anh ta chưa đi được quá hai bước thì kẻ kia lập tức phản ứng lại. Gã ta mở to đôi mắt bị đánh đập đến biến dạng, bầm tím sưng phù lên nhìn chằm chằm vào gương mặt lạnh lùng của Huyết Ảnh.
Trên gương mặt thần sắc sát khí ngút trời ấy lại có một vết sẹo xấu xí, điểm bắt đầu từ chân mày bên trái kéo qua một góc mắt, vắt chéo qua sống mũi rồi kéo dài đến mang tai. Vết sẹo đó rất lớn, mảng xù xì thô cứng nhô lên khỏi da mặt phải to bằng đốt ngón tay. Càng nhìn càng khiến người ta cảm thấy khϊếp sợ.
"Mày... mày... là...?"