Ông Xã Là Lưu Manh Giả Danh Tri Thức

Chương 54: Provence?

"Cô bé, thế nào?" Leena nhấp một ngụm rượu vang, đôi mắt tràn ngập sự tức giận.

Quay lại, lúc Nhiễm Cách đưa dây chuyền tới, bà đã nắm chắc trong tay đã có chìa khóa kho báu. Nhưng do bà ta chủ quan nên không xem kĩ, chỉ có một sợi giọt nước là thật, sợi còn lại là hình con bướm, đó là sợi dây mà Nhiễm Bạch Thương đã tặng cô, đương nhiên việc này bà ta làm gì quan tâm.

"Tôi không biết sợi dây chuyền đó ở đâu."

Leena đi tới, tát Nhiễm Cách hai bạt tay. Gì chứ? Coi bà ta là trò đùa sao?

Lúc Nhiễm Cách bị khống chế tới đây, cô đã bị tiêm chất lỏng gì đó vào người làm cơ bắp cô mềm nhũn, chân tay không thể cử động gì được đừng nói tới việc chạy trốn.

"Haha... Lão già Clark xảo quyệt đó, hứa sẽ bảo vệ con gái tao cẩn thận, thế mà giờ đây nó đang phải chịu đau khổ trong tay thằng nhóc Allard hỉ mũi chưa sạch kia..."

Nhiễm Cách chợt nói, "Mạng đổi mạng, thế nào?"

Leena ngừng lảm nhảm, ánh mắt sáng quắc nhìn cô. Mặc dù lời đề nghị này không khả thi chút nào nhưng cô vẫn muốn thử, bởi vì cô nhìn ra bà ta thật sự yêu thương con gái.

"Không được, lão già Sainmton biết sẽ gϊếŧ luôn tao. Thế thì con gái tao phải làm sao?" Leena gầm lên.

Nhiễm Cách nhíu mày, biết ngay là không được mà.

Dường như Leena thấy nói chuyện hay đánh đập Nhiễm Cách cũng không thể moi tin tức hay sợi dây chuyền kia ở đâu nên bà ta liền giao cô cho hai tên canh gác, sau đó sửa soạn lại dung nhan và bước ra ngoài.

Nhiễm Cách thở dài, ở đây cô không bị hạn chế đi lại trong phòng bởi bọn chúng biết cô chẳng thể chạy trốn được trong cái tình huống này. Việc cô có thể làm bây giờ là ngoan ngoãn làm theo bọn chúng để bảo đảm an toàn cho chính bản thân mình, đồng thời đây cũng là thời gian thích hợp để cô nghĩ về những chuyện về thân thế của mình.

Trong khi đó, Mạch Âu Diệm sau khi đưa Hoa Nguyệt Dã ra liền bị thuộc hạ của anh khống chế ngồi tại nhà, nhưng dù vậy hắn chẳng mảy may lo sợ chút nào.

"Thế nào? Vẫn chưa thể định vị ra vị trí của Louisa sao?"

Hoa Nguyệt Dã không trả lời nên Hoa Phong đành nói:

"Bọn chúng có thiết bị nhiễu sóng."

Ồ, ra là vậy.

Lúc này Mạch Âu Diệm chợt nhăn nhó, "Nhưng cô ấy lại đưa chìa khóa kho báu cho Leena."

"Không."

Mạch Âu Diệm không kịp phản ứng, "Cái gì?"

Hoa Nguyệt Dã lúc này mới ngước lên nhìn hắn, "Cô ấy không đưa chìa khóa cho bọn chúng."

Mạch Âu Diệm ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi lại. Vậy thì tốt rồi, nếu vậy hắn có thể kéo dài vài ngày.

Hoa Tuyệt từ đâu đi tới đặt một xấp tài liệu bên cạnh Hoa Nguyệt Dã, mày hắn hơi nhíu lại nhìn Mạch Âu Diệm đang chơi điện thoại. Nói thích phu nhân mà cũng có lo gì cho phu nhân đâu chứ? Đúng là khoác lác.

"Boss, không có tư liệu gì về "Kho báu" của Sainmton hết. Còn đây là tài liệu về cha ruột của phu nhân."

Hoa Nguyệt Dã ừ một tiếng, mắt khẽ liếc qua đám Hoa Phong và Hoa Mỹ đang cật lực tìm cách phá thiết bị nhiễu sóng của đối phương rồi lại nhìn Mạch Âu Diệm, lúc này cũng vừa vặn lúc hắn rời mắt khỏi điện thoại.

Bốn mắt chạm nhau.

Hoa Phong đang chảy mồ hôi ròng ròng cũng không quên để ý tình hình, buột miệng nói với Hoa Mỹ, "Thật ra liếc mắt đưa tình sau lưng chị dâu không hay lắm."

Hoa Mỹ: "..."

Không khí trầm mặc bị phá vỡ bởi tiếng "tinh tinh" trên thiết bị của Hoa Phong.

"Boss, đã định vị được vị trí của chị dâu." Hoa Mỹ sốt sắng, "Bọn chúng đang di chuyển đến phía Tây của Provence."

"Provence?" Mạch Âu Diệm ngạc nhiên, "Đó không phải là cánh đồng oải hương sao?"

"Chính nó." Hoa Mỹ gật đầu.

Hoa Nguyệt Dã trầm ngâm, tại sao lại chọn Provence?

"Nguy rồi!" Mạch Âu Diệm tức bật dậy, mặt tái mét, "Gia đình của tôi đang đang nghỉ ngơi ở Provence."

Nghe vậy Hoa Nguyệt Dã càng nhăn mặt, chẳng lẽ Clark muốn... tóm gọn cả lưới?

Anh đứng dậy, "Tới Pháp thôi."

Mắt thấy Âu Mạch Diệm cầm áo khoác chuẩn bị đi theo thì anh liền nói, "Ở lại."

"?"

"Đem con gái của Leena theo, anh đi sau đi."

"...Được."

Mà, sau khi đồng ý lại chợt ngẩn người, sao hắn phải nghe lời Hoa Nguyệt Dã chứ?

Hoa Phong hiểu vẻ mặt của hắn, khẽ khinh bỉ, ở với Boss trừ chị dâu thì ai cũng như nhau thôi.

Ở thành phố Z, một cô gái buột tóc đuôi ngựa tinh nghịch, mắt to mày liễu, dáng người không chê vào đâu được đang nằm dài trên người của một người đàn ông.

"Ấy, sao tự nhiên mất dấu Nhiễm Cách rồi?"

Người đàn ông bị cô gái nằm lên người cũng không khó chịu, trái lại còn hưởng thụ vuốt ve phần eo thon gọn của cô.

"Nhà Sainmton động thủ."

"Cô ấy không phải là cháu ruột của Clark sao? Tại sao lại động thủ?"

Người đàn ông không trả lời, cô gái nôn nóng dùng cùi chỏ chọc chọc bụng hắn.

"Này Triêu Hàn Diễm, anh có nghe tôi hỏi gì không vậy?"

"Không."

"..."

Triêu Hàn Diễm từ trên đỉnh đầu nhìn xuống thấy cô bĩu môi, liền đưa tay kéo kéo môi cô ra.

"Ê... ê ê ê..." Ú ớ vài tiếng rồi cô cắn luôn tay hắn, "Này thì kéo môi tôi."

"Hệ Tĩnh!"

"Tôi đây." Hệ Tĩnh giơ tay đùa giỡn.

Thấy hắn sắp nổi khùng gì đó liền giở giọng nghiêm túc, "Anh ở nhà ngoan ngoãn, tôi phải ra ngoài một chuyến."

Triêu Hàn Diễm ngẩn ra một chút, "ở nhà ngoan ngoãn"? Cô mới chính là người phải ngoan ngoãn ở nhà ấy.

"Em muốn đi đâu?"

"Pháp."

"Cứu cái cô tiểu thư đó sao?"

"Cô ấy còn hứa bao tôi một chầu nhậu."

"..."

Triêu Hàn Diễm trầm ngâm một chút, rồi nói, "Được, tôi đi cùng em."

Hệ Tĩnh ngồi dậy, liếc hắn rồi đứng lên đi vào phòng.