Nhật Lệ

Chương 40

Cái tên bật ra trong đầu với tất cả sự kinh ngạc nên có. Tôi biết Tam hoàng tử là người được thừa kế ngai vàng, nhưng nằm mơ cũng không nghĩ tới hắn chính là Nhật Vũ. Đôi mắt tôi ngơ ngác nhìn chằm chằm, cố tìm ra hình bóng con người trong trí nhớ. Hắn vẫn là hắn, nhưng không còn là bạn học đơn thuần tôi từng quen biết. Giờ đây hắn đã trở thành một Quốc vương. Địa vị và quyền lực khiến hắn thay đổi trong suy nghĩ của tôi.

Chiếc áo bào khoác lên người Nhật Vũ khí thế vương giả uy nghi, không phải màu đen đơn điệu thường thấy mà là sắc vàng quý phái in chìm hình rồng. Viền cổ áo giống hệt với tôi, đều là ánh kim in biểu tượng hoa Tinh tú cầu. Trên đầu hắn đội vương miện vàng khảm đá quý được chế tác tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ. Ngón tay đeo nhẫn đính viên ngọc màu lam, kiểu dáng đơn giản. Tất cả mọi thứ kết hợp với vẻ mặt cao ngạo của hắn trở nên hòa hợp vô cùng.

Ánh mắt hắn lạnh nhạt đảo qua tôi như đang quan sát một vật chết. Tôi cụp mi che giấu sự bối rối, chợt nhớ ra người hắn trông thấy không phải mình thì dần bình tĩnh lại. Cả hai đồng thanh đọc lời thề hôn nhân. Kế tiếp, Nhật Vũ đặt vào lòng bàn tay tôi viên ngọc nhỏ màu hồng nhạt, hoàn hảo không tì vết. Vừa trông thấy nó, tim tôi đã đập dữ dội vì phấn khích và căng thẳng. Nhật Vũ dùng Ẩn âm hướng dẫn từng bước, tôi thận trọng làm theo. Hai người đồng thời niệm thầm chú ngữ khiến viên ngọc mỗi lúc một phát sáng, chầm chậm bay về phía tôi rồi biến mất trong ngực, tại vị trí gần trái tim.

Kết thúc nghi lễ phong Hậu, Nhật Vũ nắm tay tôi nâng lên cao, cả hai hướng xuống dưới đón nhận lời chúc tụng âm vang khắp đại điện. Dõi mắt khắp nơi đều là những bóng lưng quỳ lạy. Thời khắc ấy, tôi đã hiểu tại sao trên đời có nhiều kẻ tham vọng đến thế, sẵn sàng bất chấp tất cả vì đam mê quyền lực.

Sau màn nghi thức là tiệc mừng được tổ chức ngay trong điện Khôi Vĩ. Hai dãy bàn bày la liệt đồ ăn hấp dẫn, chính giữa nơi trải thảm có đoàn ca vũ biểu diễn trong tiếng nhạc tưng bừng. Tôi bị bỏ đói suốt mấy ngày hôn mê nên vừa ngửi mùi thức ăn, dạ dày đã co thắt dữ dội. Có điều để giữ gìn hình tượng, tôi chỉ dè dặt ăn mấy món điểm tâm nhẹ và ít hoa quả. Cả thể xác lẫn tinh thần đều bị tra tấn nặng nề.

Liếc sang bên cạnh, Nhật Vũ đang lặng lẽ ngồi uống rượu, tựa hồ bầu không khí náo nhiệt, rộn ràng chẳng mảy may tác động tới hắn. Mang theo vẻ mặt dự đám tang ngay trong hôn lễ của chính mình, con người này thật không phải kỳ quái bình thường.

Tôi vừa cầm một miếng bánh bỏ vào miệng vừa quan sát đám triều thần phía dưới. Tầm mắt dừng trên bóng người quen thuộc. Ra hiệu cho hầu gái tiến lại gần, tôi hạ giọng hỏi.

"Người mặc áo xanh ngồi hàng đầu tiên bên trái giữ chức vụ gì?"

Nàng cúi đầu, cung kính trả lời. "Thưa Hoàng hậu, ngài ấy là Thân vương Nhật Khánh."

"Thân vương?" Giọng tôi sửng sốt. Nhật Vũ đảo mắt sang khiến tôi rụt rè cúi đầu ngay tức khắc.

Hoá ra người bạn quý tộc mà tôi biết lại là một Thân vương. Có lẽ hắn là Đại hoàng tử, con ruột Hoàng hậu. Bất giác tôi liếc qua hắn lần nữa. Vẻ mặt hắn rất thản nhiên, không biểu lộ chút cảm xúc đặc biệt. Tôi nghe nói quan hệ giữa các vị Hoàng tử chẳng mấy tốt đẹp.

Hôn lễ phiền phức diễn ra tương đương với sự tra tấn kéo dài. Chờ nó kết thúc, tôi sớm đã hoá thành cái cây chết khô chỉ đợi người ta đốn mang về. Thân xác rã rời theo người hầu lết qua phòng Bích Thuỷ, tắm rửa sạch sẽ rồi được dẫn vào điện Minh Khuê, cung điện dành riêng cho Hoàng hậu. Không gian sáng rực bởi hai hàng nến lung linh chạy dọc theo lối đi. Nền nhà lát đá cũng loang lổ ánh sáng. Góc khuất nằm sâu cuối căn phòng kê chiếc giường lớn với lớp màn mỏng rủ xuống sắc đỏ, đỉnh màn đính kim tuyến. Trên giường trải sẵn chăn gối thêu hình hai đoá hoa l*иg vào nhau quấn quýt. Trong không khí nồng đượm mùi dầu thơm ngây ngất. Tất cả đều gợi nhắc về đêm tân hôn sắp sửa diễn ra.

Thuốc mê, hương tạo ảo giác, thuốc khống chế, thuốc biến hình, thuốc đổi giọng, thuốc giảm linh lực... Tôi xem xét từng thứ một, nghiên cứu kỹ cách sử dụng lần nữa rồi dọn hết vào túi Càn Khôn. Đám hầu gái lui ra ngoài từ sớm. Cánh cửa khép chặt, trong điện chỉ còn mình tôi ngồi nghiêm chỉnh bên bàn ăn dưới ánh nến lay động. Không gian tĩnh lặng càng khiến tâm trạng thêm căng thẳng. Tôi thận trọng lắng nghe từng động tĩnh bên ngoài, kiên trì ngồi đợi tới tận khuya, xác định Quốc vương đêm nay sẽ không ghé qua mới mệt mỏi thay trang phục, khoan khoái thả mình xuống giường. Tuy vậy tôi chẳng dám ngủ sâu, thi thoảng tỉnh giấc giữa chừng trong sự nơm nớp lo sợ.

Ngày phiền phức cuối cùng cũng trôi qua.