Có lẽ ta vẫn cứ đứng ngây ngốc bên thành cầu Nại Hà như thế nếu như đám quỷ đá không hùng hục chạy đến gông cổ ta lôi đi.
Quỷ sai trợn mắt kinh hãi, ta cũng trợn mắt kinh ngạc: "Này, đợi đã! Các ngươi có nhầm lẫn ta với nữ quỷ đào ngục nào không vậy???"
Quỷ đá nghiêm mặt đáp, ngữ điệu đanh thép như đao chém sắt: "Địa Mẫu ban hỏa lệnh, bắt khẩn cấp Mạnh Bà vì đã cố tình thực hiện bốn lần hồi sinh cho người chết!"
Giống như bị một đạo thiên lôi giáng thẳng xuống đầu. Ta choáng váng nhớ đến khuôn mặt giàn giụa nước mắt của nàng Tấm, lại nhớ đến những lần lén lút giúp nàng quay trở về dương gian, trong lòng ta run rẩy như cọng rơm trước gió.
Thôi xong.
Vải thưa không thể che mắt Thánh.
Hành vi nông nổi khi đó của ta cuối cùng cũng đến lúc phải trả giá rồi!
Mặc dù ta làm việc dưới trướng của Địa Mẫu nhiều năm nhưng kì thực ta chưa bao giờ nắm bắt được suy nghĩ cùng hành động của nàng. Tâm tư nàng khó đoán, thấy nàng nhăn mày chưa chắc là nàng khó chịu, thấy nàng cười vui vẻ với ngươi chưa chắc đã là điều tốt. Nhiều kẻ từng lợi dụng sự tín nhiệm của Địa Mẫu để lấy lòng nàng, lại ngu ngốc cho rằng bản thân giỏi giang có thể qua mặt được Địa Mẫu làm việc xằng bậy. Lại nhắc về vụ việc trước kia của tiền Diêm Vương ở Thập Điện.
Vị Diêm Vương ấy có phần tài giỏi hơn người. Ai cũng biết số lượng linh hồn dưới Địa Phủ nhiều vô kể, muôn hình vạn trạng. Có kẻ hợp tác cũng có kẻ chống đối vì thế phát sinh không ít phiền toái. Khiến cho chín điện Diêm Vương ngày đêm gà bay chó sủa, chỉ riêng Thập Điện lại vô cùng yên tĩnh, bởi lẽ vị tiền Diêm Vương kia có tài quán xuyến công việc rất tốt. Dường như quý nào cũng vượt chỉ tiêu được đặt ra, khiến Địa Mẫu không tiếc lời khen ngợi. Các lão Diêm Vương vì thế mà có phần bất mãn trong lòng.
Nhưng rồi ai cũng không ngờ đến, một ngày nọ Địa Mẫu hạ lệnh tống giam Thập Điện Diêm Vương, như vậy còn chưa đủ, nàng trực tiếp đánh hắn xuống mười tám tầng Địa Ngục, dùng hỏa sơn trói buộc hắn, khiến hắn đến cả một mảnh phách cũng không có cơ hội chạy thoát.
Cư dân Minh Giới được một phen bàn tán sôi nổi, chỉ thấy Địa Mẫu đứng trước các quan thần, lãnh đạm trả lời thắc mắc của bọn họ. Ta vốn nghe không hiểu gì, chỉ biết Địa Mẫu cuối cùng nhấn mạnh một câu: "Thập Điện Diêm Vương phạm trọng tội, đặc biệt giam giữ nơi tăm tối nhất để xám hối, không cho đầu thai, vĩnh viễn không được rời khỏi Địa Ngục!"
Mọi người nghe xong ai cũng cảm thấy vị tiền Diêm Vương kia coi như tiêu rồi. Hình phạt nặng nhất là bị đánh cho tan hồn phách, nhưng hình phạt giam giữ vĩnh viễn nơi Địa Ngục thì chẳng nhẹ nhàng hơn.
Tiền Diêm Vương thân mang nhiều công lao, nhưng vì phạm tội mà cuối cùng vẫn không nhận được sự khoan dung của Địa Mẫu. Còn ta, chỉ là một Mạnh Bà nhỏ nhoi chuyên hành nghề nấu canh nơi Địa Phủ. Nếu đem so sánh với tiền Diêm Vương thì quá là khập khiễng đi.
Ta thực sự rất lo lắng. Lần này đến lượt ta phạm tội không biết sẽ phải chịu hình phạt gì?
Thời điểm ta bị quỷ đá dẫn đến U Linh điện cũng là lúc Địa Mẫu từ Thiên Giới vội vã trở về. Nàng một thân quan phục rườm rà cũng không buồn thay xuống, một mặt lạnh lùng ngồi nghiêm nghị phía sau án thư.
Ta nâng mí mắt nhìn người trước điện, lại nhận lấy một luồng khí thế bức người lạnh đến thấu xương, trong lòng ta kinh hãi một trận, bản thân dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng vẫn không khỏi khϊếp sợ.
Người ở trên kia chính là Quảng Cung công chúa, một trong ba nhi nữ của Ngọc Hoàng. Dân gian cung kính gọi nàng là Địa Mẫu. Nàng cai quản cõi âm, đứng đầu thập điện Diêm Vương, có nhiệm vụ bảo toàn sự cân bằng âm dương của nhân loại.
Bình thường nàng rất hiếm khi lộ diện, trừ những lúc Thiên Giới có lệnh triệu kiến, ngoài ra quanh năm suốt tháng Địa Mẫu luôn ẩn mình trong Phụng Hàn cung, rất khó có cơ hội gặp được nàng.
Tính ra đây là lần thứ hai ta được diện kiến Địa Mẫu sau hai ngàn năm miệt mài làm việc tại Minh Giới.
Nhưng lần diện kiến này ta không hề mong đợi chút nào, bởi vì nàng đến là để xét xử tội trạng của ta.
Chỉ thấy Địa Mẫu lặng lẽ quan sát ta một hồi, sau đó lạnh giọng mở miệng hỏi: "Từ ngày đầu tiên ngươi đặt chân đến nơi này ta đã cho ngươi học thuộc những quy tắc tuyệt đối không nên phạm phải của chốn âm ti, chẳng lẽ thời gian qua đã khiến ngươi quên hết rồi sao?"
Ta giật mình dập đầu xuống nền đá thô ráp, không do dự nhận lỗi: "Hạ thần biết tội!"
Ta đương nhiên nhớ kỹ quy tắc bất di bất dịch nơi Minh Giới, trong đó có nhấn mạnh một điều, không được tự ý thực hiện trận pháp sinh tử. Người sống không được gϊếŧ, người chết không được hồi sinh. Suốt hai ngàn năm ta luôn làm việc rất tốt, chỉ duy nhất lần đó ta lại bị cảm xúc lấn át lí trí, để cho nàng Tấm hồi sinh trở về nhân gian. Ta cứ ngỡ nàng ấy sẽ tiếp tục sống yên ổn bên phu quân, nhưng không, mục đích sống lại của nàng là để trả thù kẻ đã hại chết nàng. Đến lúc ta phát hiện ra sự tình thì mọi chuyện đã không thể nào cứu vãn. Ta còn nhớ rõ khuôn mặt vặn vẹo của nữ nhân kia khi bị nước sôi tưới sống đến chết. Quan trọng hơn nữa là trong bụng nàng ta còn đang mang long thai!
Nói cách khác, nếu không có hành động tùy hứng của ta thì triều đại ấy sẽ không vô cớ mất đi một vị hoàng tử.
"Rầm!"
Tiếng đập bàn vang dội khắp U Linh điện.
Trái tim ta theo thế đập điên cuồng.
"Lớn mật!"
Địa Mẫu cao giọng giận dữ: "Mạnh Bà ngươi cũng được xem là con ma to đầu ở Minh Giới, bản thân không biết làm gương cho lũ quỷ lại dám âm thầm ở sau lưng ta phạm phải tội cấm kỵ. Ngươi đây là quá nhàn rỗi nên sinh chuyện đúng không? Hay là ngươi chê hình phạt của ta quá nhẹ?"
"Hạ thần không dám!"
"Ta thấy ngươi thực sự là dám!"
"..."
Ta chỉ cảm giác hoa mắt chóng mặt, vội vàng nắm lấy ngực, hô hấp khó khăn, từ trước đến nay ta luôn khỏe mạnh, giờ phút này bản thân lại như sắp được ghi danh vào sổ tử đến nơi. Nhớ lại hàng loạt hình phạt dưới Địa Ngục đều do chính tay Địa Mẫu thiết kế, không lột da nghiền xương thì cũng thiêu hồn đốt phách, khiến cho linh hồn phạm tội bị dày vò gấp trăm ngàn lần, vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên.
Trong mấy hình phạt ấy có cái nào là nhẹ? Chúng sinh nghe đến liền sợ mất mật, những kẻ trực tiếp trải qua đều chẳng còn hơi tàn mà trở lại. Ta tuy được một thân thần khí tích lũy ngàn năm bảo hộ, nhưng tùy tiện dùng hình phạt với ta thì bất cứ loại hình phạt nào ở Địa Ngục cũng là trọng hình, đảm bảo sau khi ra khỏi đó ta đây sẽ thân tàn ma dại, huynh trưởng nhận không ra!
Không khí trong U Linh điện vốn đã âm lạnh, thời khắc này theo cơn thịnh nộ của Địa Mẫu càng lạnh hơn, bên tai ta ngoại trừ tiếng hít thở căng thẳng phát ra từ đám quỷ sai thì còn tiếng múa bút loạt soạt đầy sinh động của Phán Quan.
Địa Mẫu im lặng một lúc, sau đó thở dài nói: "Đứa trẻ kia tương lai vốn là bậc hiền quân, nhưng vì sai lầm của ngươi đã gián tiếp đẩy nó trở thành "Vong nhi tam hận", oán khí chất chồng, khó lòng siêu thoát. Mạnh Bà, quyết định bồng bột của ngươi liên lụy trăm họ, thật đáng xấu hổ!"
Lúc này ta bàng hoàng nhận ra một điều. Cái gọi là "Vong nhi tam hận" thật không đơn giản, nếu là vong nhi bình thường chết oan, cùng lắm lại đi đầu thai lần nữa, nhưng vong nhi lần này lại mang mệnh đế vương, chết đi liền trở thành ma vật hung ác, ám cả vương triều, hệ lụy kéo dài trong ba đời Hoàng Đế tiếp theo, về sau cho dù ai xưng vương cũng sẽ gặp tai ương, đất nước không thể thịnh vượng.
Người đời có câu: "Sai một li, đi một dặm."
Cái sai của ta đã không còn tính là một dặm nữa rồi!