Editor: Uyên Xưn
=== =========
Tim anh nhói đau, đến trước cửa sổ, kéo rèm ra, sau đó trở về phòng ngủ, mở cửa sổ ra.
Hít sâu một hơi, anh ngồi trên giường, sau đó nặng nề ngã xuống, đôi mắt nhìn chăm chăm lên trần nhà, trong đầu đều là hình ảnh của Tố Tố và đứa bé.
Tố Tố đã khác so với trước kia, bây giờ anh mới sâu sắc cảm nhận được.
Trước kia, lúc nào anh nhìn vào đôi mắt cô cũng tràn đầy hạnh phúc vui sướиɠ, cũng tràn đầy tình cảm, có mê luyến, có sùng bái. Thậm chí khi cô ở cạnh anh sẽ đỏ mặt, khiến anh không nhịn được muốn hôn một cái, cắn một cái.
Nhưng bây giờ, những điều này hoàn toàn biến mất, khi cô nhìn anh cũng không còn tình cảm, cho dù oán hận cũng không có, như vậy, đối với anh mới là điều đáng sợ nhất.
Khổ sở nhất, đau lòng nhất không phải là bị người mình yêu hận, tối thiểu hận còn nói rõ đang để ý, nếu như cả hận cũng không có, vậy chứng tỏ, trong lòng cô, anh hoàn toàn không còn chút phân lượng.
Sinh ly tử biệt, bị chính người mình yêu từ bỏ, đây là chuyện thống khổ cỡ nào.
Nghĩ tới Tố Tố, anh không thể không nhớ đến đứa bé, trong lòng có vui sướиɠ xen lẫn kích động. Từ khi kết hôn, anh đã mong đợi có một đứa bé thuộc về hai người, nhưng khi tâm nguyện này thực hiện được, anh không thể vui vẻ một cách đơn thuần được.
Anh thiếu nợ cô, thiếu nợ cả đứa bé của hai người, anh không đủ tư cách làm một người ba.
Trong mắt Tố Tố, anh không còn là một người chồng.
Trong mắt đứa bé, anh cũng không phải một người ba.
Cái gì anh cũng không phải.
Anh ngồi dậy, cố gắng đè ép sự đau đớn trong lòng, rồi nhanh chóng lột hết ga giường đem đi giặt, quét dọn sạch sẽ từng góc nhà.
Bao gồm cả thư phòng, anh nhìn những thứ trên kệ, ở đó có quá nhiều quà tặng anh mua cho cô, còn có hình của hai người chụp chung.
Anh cầm khung hình lên, đó là quà anh tặng cô nhân ngày kỉ niệm kết hôn, nhìn hình ảnh hai người thân mật ôm nhau, anh không biết đây là lần thứ mấy tim nhói lên đau đớn.
Bảo bối, anh sẽ chờ em về nhà, cố gắng, để em hồi tâm chuyển ý.
Cuối tuần kết thúc, Tố Tố bắt đầu đi làm, còn Sở Lăng Xuyên bay sang thành phố Q thăm ba mẹ anh.
Khi hai mẹ con gặp nhau, mẹ anh khóc rất nhiều, ba anh sĩ diện, nhưng đôi mắt đã đỏ hoe, len lén quay người lau nước mắt.
Giống như lời anh trai anh nói, sức khỏe ba không tệ lắm, đại khái chỉ là lo lắng bệnh của mẹ, có lẽ bởi vì hai năm không thấy, anh đột nhiên phát hiện, ba anh già đi rất nhiều.
Mà mẹ anh, sau di chứng phẫu thuật, hoạt động gì cũng không tiện, tinh thần khác so với trước kia, không hay chủ động nói chuyện với mọi người.
Sau khi Sở Lăng Xuyên đi thành phố Q, Tố Tố ở nhà nhận được một bức thư không có địa chỉ người gửi, nhìn nét chữ quen thuộc, cô biết là của Sở Lăng Xuyên, cô do dự không biết có nên xem hay không, cuối cùng quyết định bóc ra đọc.
uyenxun_leequyydonnn
Mở đầu thư là tiếng gọi vừa quen thuộc, vừa xa lạ.
Bảo bối.
Rất lâu rồi không gọi em như vậy, nhưng trong đáy lòng em đã thầm gọi em vô số lần như thế.
Đối mặt với em, anh không có dũng khí mở miệng, chỉ có thể gọi tên em.
Có mấy lời, đối mặt với em, không biết phải nói làm sao cho phải, cho nên anh dùng phương thức này, nói rõ lòng anh, hy vọng em đọc được, nếu như em xé, chứng tỏ những lời em nói yêu thương anh là giả.
Tố Tố vốn định xé, nhưng cô cứng rắn dừng tay, cau mày tiếp tục đọc.
Bảo bối, anh biết rõ, thân là chồng, anh không có tư cách, bất cứ khi nào em cần, anh cũng không ở bên cạnh em, không có cách nào chăm sóc cho em, an ủi em, tất cả khổ sở, khó khăn, cho dù vui sướиɠ, anh đều chưa từng chia sẻ, khiến em chịu không ít tổn thương.
Nhưng mà, anh yêu em, bảo bối, cho dù em không thích anh, trong lòng cũng không có vị trí nào cho anh, anh vẫn muốn nói cho em biết, trong lòng anh, vẫn chỉ có em.
Anh có nhiều khuyết điểm, khuyết điểm lớn nhất là phát giận với em, la mắng em không lưu tình, điểm này, anh sẽ kiên quyết sửa lại.
Bảo bối, chuyện ly hôn, anh đã nghĩ, hơn nữa rất rõ ràng, anh không có cách nào đồng ý.
Em cảm thấy anh không nói lý, cảm thấy anh ích kỉ, anh đã từng nghĩ đến buông tay, bởi vì anh không có cách nào mang lại hạnh phúc cho em, rời khỏi anh, em có thể tìm được một người đàn ông tốt hơn.
Nhưng mà, cuối cùng, anh không làm được, anh sẽ cố gắng sửa chữa khuyết điểm của mình, cố gắng hàn gắn tình cảm của chúng ta, cố gắng duy trì hôn nhân của chúng ta.
Mấy ngày nay, anh suy nghĩ rất nhiều, cũng nghĩ đến những lúc anh khiến em khổ sở, nghĩ đến những ngày mình mới quen, lần đầu tiên gặp nhau, anh cường hôn em, sau đó, em cường hôn anh, để anh mất đi phản ứng.
Lần đầu tiên gặp mặt, anh đối với em vừa thấy đã yêu, không thể quên được em, mỗi ngày đều nghĩ về em, thậm chí ngay cả trong giấc mơ cũng thấy em, anh tự nói với bản thân, em chính là người phụ nữ anh muốn, là vợ tương lai của em, cho nên, anh bá đạo tiến vào cuộc sống của em, hơn nữa còn thành công cưới em.
Hôn lễ của chúng ta náo nhiệt như vậy, cả đời anh cũng không quên được. Tân hôn của chúng ta dở khóc dở cười, có lẽ trên đời này, chỉ có mình chú rể là anh lại đánh vợ mình trong đêm tân hôn, có lẽ em là cô dâu xui xẻo nhất.
Thư rất dài, phía dưới đều là những kỉ niệm ngọt ngào của hai người đã từng trải qua cùng nhau, anh đều nhớ rõ ràng.
Tố Tố giống như đang đọc một câu chuyện của người khác, nhưng hốc mắt ươn ướt đã chứng minh cảm xúc của cô, cô không nhìn rõ chữ trong thư nữa, cũng không có ý định nhìn nữa.
Cô cất lá thư vào trong ngăn kéo, Sở Lăng Xuyên, anh cho rằng, nhớ lại quá khứ tốt đẹp, sẽ có thể làm tâm một người đã chết sống lại sao?
Thứ tình cảm này, không có chính là không có, không phải nhớ lại quá khứ mới có.
Cô tiếp tục làm việc, không để tâm đến bức thư đó nữa, nhưng nó vẫn chiếm trọn tâm trí của cô, cô nhớ về bảo bảo, cũng nhớ tới trước kia.
Cô và Sở Lăng Xuyên kết hôn như thế nào, đêm tân hôn của hai người ra sao, cũng bởi vì lá thư đó, tất cả hiện rõ trong đầu cô.
Từng có đau, từng có ngọt ngào, từng có bi thương, cũng có không ít vui vẻ. Chỉ là, mặc kệ trước kia từng có cái gì, tình cảm của bọn họ đã đến nước này, không có cách nào cứu vãn được nữa.
Sau khi tan việc, Tố Tố đi mua ít đồ trong siêu thị, rồi vội vàng chạy về nhà, một ngày không gặp bảo bảo, trong lòng cô rất nhớ, về đến nhà, trực tiếp lấy chìa khóa ra mở cửa, “Bảo bảo, mẹ về rồi.”
Lúc đổi giầy, cô thấy có một đôi giày xa lạ, khách tới nhà sao? Cô mới bước vào phòng khách, trừ bảo bảo đang ngồi trên thảm chơi, còn có một vị khách không mời mà đến, Sở Lăng Xuyên.
Anh và bảo bảo ngồi đối diện nhau, xếp tháp gỗ, trên đầu bảo bảo còn đội mũ của anh, “Sao anh ở đây?”
Sở Lăng Xuyên đứng dậy, không trả lời, anh đón đồ từ tay cô, sau đó quen cửa quen nẻo cất vào bếp, chuyện gì đây?
Cô rất sầu não, bảo bảo cũng không vui, quay người nhìn vào bên trong gọi theo: “Mũ mũ….mũ mũ…….”
Tố Tố hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, “Bảo bảo, mẹ về rồi, sao không để ý đến mẹ, mẹ đau lòng nha.”
“Mẹ….” Tiểu tử vội lấy lòng, ôm cổ cô, dùng sức hôn một cái, sau đó dùng thanh âm non nớt nói: “Mẹ, mũ mũ...”
Tố Tố thấy con trai liền quên Sở Lăng Xuyên, ôm đứa bé vào ngực, hôn đủ, “Nhớ mẹ không?”
“Có.” Bảo bảo gật đầu.
Tố Tố cố ý hỏi: “Nhớ ở đâu?”
Tiểu tử đặt tay lên ngực, vỗ vỗ, ý bảo nhớ ở đây, chọc người khác thương yêu, hai mẹ con đang chơi đùa với nhau thì Sở Lăng Xuyên đi ra, tiểu tử không để cho cô ôm: “Mũ mũ…..mũ mũ….”
Sở Lăng Xuyên rất muốn ôm con, nhưng Tố Tố không nói lời nào, anh không dám động, lại nói, Tố Tố rất không vui, chỉ là tiểu tử không yên, cô đành đặt bé xuống, thằng bé lôi kéo tay Sở Lăng Xuyên, để tiếp tục cùng anh chơi.
Tố Tố cũng không còn biện pháp, khẽ cau mày, đi vào bếp, thấy mẹ đang nấu cơm, không nhịn được hỏi: “Mẹ, sao để cho anh ta vào đây, anh ta tới bao lâu rồi?”
Lý Nguyệt Hương nhìn Tố Tố một cái: “Nhị Nha đi mua thức ăn, lúc trở lại cậu ta theo vào, người lớn như vậy, chúng ta cũng không thể đuổi, huống chi, con không phải không biết sức tên vô lại kia lớn như thế nào, nhìn đứa bé một chút, mẹ cũng không đành lòng nói nặng lời.”
Nhị Nha là bảo mẫu của nhà cô, ngày mai phải dặn dò Nhị Nha, đi ra ngoài phải để ý có người đi theo hay không. Hai mẹ con đang nói chuyện thì ba An trở lại, thấy Sở Lăng Xuyên ở đây, có chút ngoài ý muốn, “Ba, ba đã về.”
An Quốc Đống cau mày, cũng không nói chuyện, không nhìn anh, đi thẳng vào nhà vệ sinh. Lúc ông đi ra ngoài, Sở Lăng Xuyên đã đứng lên, tiểu tử cũng chạy về phía ông: “Ông ơi, ông ơi…..”
Tiểu tử này không gọi ông là ông ngoại, chỉ thuận miệng gọi ông, An Quốc Đống thấy cháu, cười hòa ái, một tay ôm bé lên, “Tiểu Bao, hôm nay lại bướng bỉnh nữa hả?”
Tiểu Bao lắc đầu, bảy tỏ mình rất ngoan, Sở Lăng Xuyên vào trong bếp, cầm đũa trong tay cô, “Để anh, em nghỉ ngơi đi.”
Lý Nguyệt Hương liếc mắt nhìn Tố Tố và Sở Lăng Xuyên, do dự một chút rồi ra khỏi bếp.
Tố Tố cau mày nhìn anh, lạnh nhạt nói: “Anh về đi.”
Sở Lăng Xuyên không để ý, vẫn tiến hành động tác, Tố Tố không muốn tranh với anh, cuối cùng xoay người, đi thẳng vào phòng ngủ.
Mẹ An nhìn con gái, sau đó theo cô phía sau. Trong phòng khách chỉ còn mình ba An và Tiểu Bao, điện thoại di động vang lên, An Quốc Đống nhấc máy, không ai để ý đến mình, Tiểu Bao lại bắt đầu không an phận rồi.
Trong phòng tán loạn, tiểu tử thấy đôi giày Sở Lăng Xuyên để dưới đất, lập tức tè vào trong đó, sau đó mới trở lại phòng khách.
Tiểu tử này giỏi lắm, bắt được cái gì cũng tè bậy vào trong đó, có một lần vào bếp, trên đất để một cái chảo, tiểu tử này cũng tè luôn.
Bị Tố Tố đánh nhiều lần, nhưng tính khó sửa, thỉnh thoảng giầy để không cẩn thận, vẫn bị trúng chiêu.
Sở Lăng Xuyên làm xong cơm tối, đi ra khỏi bếp. Sở Lăng Xuyên không thấy Tố Tố ở ngoài, có chút thất vọng.
“Ba, con đi trước.”
Anh chào ba An, nhưng ông không để ý đến, Sở Lăng Xuyên cũng không so đo, tầm mắt rơi vào Tiểu Bao, “Tiểu Bao…….đi nha.”
Tiểu tử đang chơi, không phản ứng gì, Sở Lăng Xuyên mất mát, Tố Tố không còn tình cảm với anh, bây giờ đến con trai cũng không để ý anh.
Bây giờ, ngay cả dũng khí nói “ba đi” anh cũng không có. Trong lòng đau đớn, xoay người ra cửa, nhưng vừa xỏ giày, anh cảm thấy có gì đó không đúng, sao ướt thế này?
Anh nghi hoặc cởi giày, tất trắng đã ướt một mảng, không nhịn được cầm giày vào phòng khách nghiên cứu một chút.
Anh nghĩ mãi không ra, vừa hay ba An nhìn sang, anh thừa dịp bắt chuyện, “Ba, không phải ba rót nước vào giày con chứ?”
Khóe mắt An Quốc Đống giật giật, không lên tiếng, còn Tiểu Bao tròn mắt nhìn anh, trên miệng rớt vài giọt nước miếng, dậm chân vui vẻ kêu: “Đi tè một chút….đi tè một chút….”
Sở Lăng Xuyên còn chưa kịp phản ứng, sau đó, rất nhanh đã hiểu, giầy anh bị tiểu tử thúi này tè vào rồi….Đây...coi như là dùng cách đặc biệt dành cho anh sao?