Vẫn Còn Rung Động

Chương 23: Nguyện ước

Mấy ngày nghỉ quốc khánh này, Dịch Sơ Ngữ đến nhà Tiêu Sở Ngôn cùng đọc sách với Dương Dụ Hân.

Vốn dĩ Tiêu Sở Ngôn có bảy ngày nghỉ, nhưng có vài ngày anh phải quay lại đồn cảnh sát để giải quyết một số việc.

Vì vậy, Dịch Sơ Ngữ tự nhiên đi vào nhà Tiêu Sở Ngôn mà không thấy lúng túng.

Dương Dụ Hân, người theo dõi Dịch Sơ Ngữ từ lâu, đã biết tiểu thuyết của Dịch Sơ Ngữ đã được chuyển thể thành phim, khoảng 20 ngày nữa sẽ ra mắt.

Với tư cách là một người hâm mộ, Dương Dụ Hân đã khoe sẽ đưa một số bạn học trong lớp đến rạp ủng hộ.

Dịch Sơ Ngữ bị làm cho thích thú, vươn tay xoa đầu cô bé, nói: "Được rồi, chờ xem phim rồi nói tiếp, giờ em mau đi làm bài tập của mình đi."

Dương Dụ Hân gật đầu, bắt đầu viết.

Chỉ là cô bé đang làm bài số học, làm được một vài bài đơn giản liền dừng lại.

Dương Dụ Hân đưa mắt nhìn Dịch Sơ Ngữ bên cạnh, đẩy bài tập đến trước mặt Dịch Sơ Ngữ, lắp bắp nói: "Chị Sơ Ngữ, mấy câu này làm thế nào?"

Dịch Sơ Ngữ đang đánh chữ, lúng túng cầm lấy cây bút, đọc từng chữ từng chữ một, bộ não đã lâu không vận động nay đang làm việc hết công suất, nhưng chỉ một lát liền bị kẹt.

Còn điều gì đáng xấu hổ hơn thế này không? Cô không giải nổi bài số học trước mặt người hâm mộ.

Dịch Sơ Ngữ gãi đầu xấu hổ, nói: "Chờ anh họ em trở về thì em hỏi anh ấy nhé."

Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền đến.

Cửa mở ra.

Tiêu Sở Ngôn hờ hững nhướng mi, nhìn về phía phòng khách, vừa nhìn thấy Dịch Sơ Ngữ liền không nói lời nào.

Dịch Sơ Ngữ cầm bài tập của Dương Dụ Hân lên: "Tiêu Sở Ngôn, anh qua xem cái này một chút."

Dương Dụ Hân nhiều lần bị đội trưởng giễu cợt, giành lại tờ giấy, che lại rồi lẩm bẩm: "Quên đi, anh ấy sẽ chỉ chế nhạo em là đồ ngốc thôi."

Dịch Sơ Ngữ mỉm cười, một tay đặt lên tay Dương Dụ Hân, nói: "Không đâu, trước đây đội trưởng cũng chưa từng cười nhạo chị."

Ngay khi những lời này nói ra, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ, bao gồm cả Dịch Sơ Ngữ.

Gân xanh trên trán đập dữ dội, nhất thời có cảm giác đau đớn.

Trong cơn mê man, Dịch Sơ Ngữ nhắm mắt lại, bức tranh trở về phòng học cấp ba.

Tiêu Sở Ngôn trẻ tuổi và non nớt ngồi bên cạnh cô, dùng ngón tay thon dài chỉ vào tờ giấy thi trên bàn, nói: "Tôi đã giảng cho cậu câu này rồi, sao cậu lại nhanh quên như vậy? Nếu làm được câu này cậu đã có thể lấy được 120 điểm."

Cô đã trả lời như thế nào?

Khó khăn nghĩ lại, Dịch Sơ Ngữ mới nhớ tới, lúc đó cô nói: "112 điểm đối với mình là đủ rồi."

Một giọng nói gọi cô tỉnh lại.

"Chị Sơ Ngữ "

Dịch Sơ Ngữ lập tức mở mắt ra, hít thở sâu, cố gắng bình ổn tâm trạng, cười đáp lại: "Ừm"

Dương Dụ Hân rất tò mò, tại sao Dịch Sơ Ngữ lại nói như vậy, hay vì họ đã quen nhau từ trước?

"Chị và sếp Tiêu từng quen nhau à?"

Dịch Sơ Ngữ gượng cười, một tay ôm đầu, chật vật không biết phải trả lời câu hỏi thế nào.

Tiêu Sở Ngôn bình tĩnh đi tới gần bọn họ, nhẹ nhàng gõ nhẹ lên đầu Dương Dụ Hân, nghiêm nghị nói: "Em mà giành thời gian bát quái cho việc học tập thì thành tích đã không tệ như vậy."

Che đầu, Dương Dụ Hân cầm cự nói: "Ừ, đúng rồi, đội trưởng nói đúng, nhưng hôm nay là sinh nhật em, anh không thể nhẹ tay một chút à?"

Tiêu Sở Ngôn cầm bài kiểm tra trên tay Dịch Sơ Ngữ lên, vô tình chạm vào ngón tay cái của Dịch Sơ Ngữ.

Ngón tay hai người chạm nhau.

Đó là nhịp tim của mối tình đầu.

Tờ giấy kiểm tra tuột khỏi tay, Dịch Sơ Ngữ ngơ ngác nhìn ngón tay anh chạm nhẹ tay mình rồi rời đi.

Dịch Sơ Ngữ cảm thấy trong lòng có chút quen thuộc khi nghe giọng nói trầm ấm đang giảng bài cho Dương Dụ Hân.

Dương Dụ Hân chú tâm nghe Tiêu Sở Ngôn giảng đề, đột nhiên quên mất lời nói vô ý của Dịch Sơ Ngữ, cũng quên hỏi quan hệ của hai người, chỉ chăm chú lắng nghe.

Thời gian trôi qua, Tiêu Sở Ngôn ngồi bên cạnh Dương Dụ Hân đốc thúc cô bé giải đề toán.

Dịch Sơ Ngữ ngồi đối diện với bọn họ, nhìn vào điện thoại như đang đánh chữ, nhưng thật ra trong đầu chỉ toàn hình ảnh người đàn ông trước mặt.

Từng cử chỉ, từng lời nói của anh đều được cô ghi nhớ.

Gần nửa ngày trôi qua, di động của Dịch Sơ Ngữ vang lên, cô liếc thấy dãy số xa lạ trên màn hình, liền đứng dậy đi ra ngoài nghe máy.

Ở phía đối diện là giọng nói của một người đàn ông.

"Xin hỏi, đây có phải là cô Dịch Sơ Ngữ không?"

Dịch Sơ Ngữ đã đoán được người gọi đến, liếc mắt nhìn sếp Tiêu ở bên trong.

Bên kia nói tiếp: "Chừng một tiếng nữa bánh cô đặt sẽ được giao tới."

"Được rồi, cảm ơn anh."

Cúp điện thoại xong, Dịch Sơ Ngữ đứng cách đó hai thước, nhìn Tiêu Sở Ngôn giảng bài cho Dụ Hân.

Cô thực sự ngưỡng mộ Tiêu Sở Ngôn, một người đã tốt nghiệp vài năm vẫn có thể giải quyết những vấn đề này một cách dễ dàng, thậm chí không cần lật sách.

Sau khi xong, Tiêu Sở Ngôn buồn bực ngẩng đầu lên, nhìn về phía này.

Dịch Sơ Ngữ vẫy tay với anh.

Tiêu Sở Ngôn đẩy ghế sang một bên, đi tới.

Phía sau, Dương Dụ Hân bí mật ngẩng đầu giả bộ đang viết câu hỏi, nhưng ánh mắt lại không rời hai người bên kia.

Hai người đang đứng cạnh cửa, người đàn ông thẳng tắp cường tráng, cô gái thì nhỏ nhắn mềm mại, chiều cao chênh lệch nhất định.

Dương Dụ Hân nghĩ, quả thật là xứng đôi.

Dịch Sơ Ngữ còn chưa kịp nói gì, Tiêu Sở Ngôn đã quay đầu nhìn Dương Dụ Hân trong phòng khách, dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm như là đang cảnh cáo cô bé đừng phân tâm.

Dương Dụ Hân bĩu môi với Tiêu Sở Ngôn, cúi đầu giả vờ học bài.

Dịch Sơ Ngôn bước đến trước mặt Tiêu Sở Ngôn, khẽ nói: "Một tiếng nữa họ sẽ giao bánh, lát nữa chúng ta sẽ làm gì để cho con bé bất ngờ đây?"

Khoảng cách giữa hai người gần lại, hơi thở của Tiêu Sở Ngôn bao trùm lấy cô.

Tiêu Sở Ngôn nghiêng đầu nói nhỏ vào tai cô: "Không cần chú ý, cứ mang vào là được."

Hơi thở ấm áp bao phủ bên tai Dịch Sơ Ngữ, mang theo một chút tê dại.

Dịch Sơ Ngữ ngơ ngác nhìn anh, cứ trực tiếp mang tặng bánh như vậy cũng có chút không trang trọng, sếp Tiêu đây cũng hơi tuỳ tiện rồi.

Thôi vậy, những chuyện này không cần hỏi đội trưởng thì tốt hơn.

"Nếu không như vậy đi, anh giúp tôi thắp nến cho con bé."

"Phí sức"

"..."

Sau khi thảo luận không có kết quả, Dịch Sơ Ngữ dự định về nhà mình chờ nhận bánh, sau đó sẽ nhắn Tiêu Sở Ngôn tắt điện trong nhà chờ cô mang bánh qua.

Tiêu Sở Ngôn vào phòng bếp bắt đầu làm bữa tối, Dịch Sơ Ngữ cùng Dương Dụ Hân làm bài một hồi, cô liền kiếm cớ trở về trước.

Ở nhà không bao lâu, Dịch Sơ Ngữ nhận được điện thoại của cậu bé giao hàng. Cô chạy xuống nhà lấy bánh, về nhà cắm mười sáu ngọn nến trên bánh.

Dương Dụ Hân năm nay vừa vào cấp ba, tròn mười sáu tuổi.

Bánh được đặt làm theo yêu cầu của Tiêu Sở Ngôn, những viên dâu tây được dát trong lớp kem trắng, viền bánh là những hoa văn đẹp mắt.

Trông nữ tính, Dương Dụ Hân chắc chắn sẽ thích.

Thắp nến xong, Dịch Sơ Ngữ nhắn Tiêu Sở Ngôn tắt đèn.

Dịch Sơ Ngữ bưng cái bánh đến cửa nhà Tiêu Sở Ngôn, dùng chân móc cánh cửa, cửa từ từ mở ra.

Bên trong tối đen.

Bố mẹ Dương Dụ Hân đã đặt vé đi du lịch nước ngoài, còn anh trai cô thì bận công việc mới không có thời gian chăm sóc cô.

Đó là lý do tại sao cô đến ở nhờ Tiêu Sở Ngôn.

Tiêu Sở Ngôn là một tên đầu gỗ nên Dương Dụ Hân cũng không trông mong anh sẽ tạo bất ngờ gì cho cô.

Dương Dụ Hân kinh ngạc khi Dịch Sơ Ngữ bước vào với chiếc bánh kem thắp nến, năm nay không có bố mẹ và anh trai mừng sinh nhật, nhưng bù lại cô được ở cùng đại thần văn học.

Chỉ số hạnh phúc dần tăng lên.

Dịch Sơ Ngữ thận trọng đi tới gần Dương Dụ Hân: "Sinh nhật vui vẻ!"

Dương Dụ Hân chắp tay trước ngực, trong mắt tràn đầy vui mừng: "Cảm ơn chị Sơ Ngữ, cảm ơn chị."

Dịch Sơ Ngữ nhìn chiếc bánh: "Nào, em ước đi."

Dương Dụ Hân liếc nhìn đội trưởng vẫn đang đứng ở ngay công tắc đèn, nói: " Em mong chị Sơ Ngữ có thể làm chị dâu của em."

Dịch Sơ Ngữ run sợ suýt nữa làm rơi chiếc bánh kem trên mặt đất.

Dịch Sơ Ngữ cười khan, đặt chiếc bánh trong tay lên bàn cà phê, cân nhắc xem nên đáp lại những lời ngây thơ này như thế nào.

Nhưng Dương Dụ Hân nóng lòng muốn thổi nến bánh kem.

Trong phút chốc, căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ có ánh trăng mờ ảo và ánh đèn neon từ cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn hắt vào.

Trong bóng tối, giọng nói vui vẻ của Dương Dụ Hân vang vọng trong phòng khách rộng rãi.

"Đội trưởng, anh có thể giúp em hoàn thành tâm nguyện trong năm nay được không?"

Dịch Sơ Ngữ tim đập thình thịch, tai thoáng chốc bị ù đi, giống như đang có một con ong vo ve không ngừng.

Cô cũng đang mong chờ câu trả lời từ Tiêu Sở Ngôn.

Lạch cạch một tiếng.

Phòng khách sáng sủa trở lại.

Tiêu Sở Ngôn nhẹ nhàng đi về phía bên này, ngồi xuống ghế sô pha đơn bên cạnh, không phát ra tiếng động.

Dương Dụ Hân thúc giục: "Đội trưởng, mau trả lời em đi chứ."

Lén nhìn qua Dịch Sơ Ngữ không yên, nói tiếp: "Có thể đạt được trong năm nay không?"

Tiêu Sở Ngôn khoanh tay dựa vào lưng ghế.

"Đó là việc của người lớn, trẻ con không cần quan tâm."

Mấy chữ đơn giản làm cơn giận của Dương Dụ Hân dần dâng lên.

Sếp Tiêu nhà cô đúng là kẻ không tim không phổi, đầu óc như một con lừa.

Dịch Sơ Ngữ thích anh họ thật là uổng phí.

Quả nhiên, Dịch Sơ Ngữ cũng không nói gì.

Cô từ trong túi lấy ra một chiếc hộp nhỏ, đưa cho Dương Dụ Hân, nói: "Đây là quà cho em."

Dịch Sơ Ngữở bên cô trong ngày sinh nhật, Dương Dụ Hân vốn đã rất vui rồi, không ngờ cô lại còn tặng quà.

Nhận lấy chiếc hộp nhỏ màu tím, Dương Dụ Hân nói lời cảm ơn, sau đó nhìn Dịch Sơ Ngữ hỏi: "Chị Sơ Ngữ, em mở ra xem được không?"

"Ừm."

Dương Dụ Hân mở chiếc hộp nhỏ ra, bên trong là một đôi bông tai tinh xảo hình quả dâu tây nhỏ.

Quá dễ thương, cô bé rất thích.

Khi đến Tiêu Sở Ngôn, cô không đeo hoa tai, nhưng Dịch Sơ Ngôn lại để ý cô bé đã xỏ lỗ tai.

Tâm tư đại thần quả là nhạy cảm.

"Cám ơn chị Sơ Ngữ, em rất thích."

"Em thích là được rồi."

Cắt bánh xong, Dịch Sơ Ngữ định quay về, nhưng bị Dương Dụ Hân kéo lại.

Tiêu Sở Ngôn mặt không chút cảm xúc nói: "Không phải đã nói nấu phần của ba người sao."

Dịch Sơ Ngữ mất một lúc mới nhận ra được ý tứ sâu xa trong lời nói của anh, là Tiêu Sở Ngôn nói với cô rằng anh đã nấu luôn phần của cô.

Nghĩ đến đây, Dịch Sơ Ngữ cảm thấy trong lòng ấm áp.

Có những người ngoài lạnh trong nóng, nhìn bên ngoài cứ ngỡ họ vô tâm, kỳ thật họ luôn đặt mọi chuyện trong lòng.

Dương Dụ Hân cắn nĩa, giả vờ vô ý nói: "Chị Sơ Ngữ, bộ phim dựa theo tiểu thuyết của chị sắp phát hành. Em rất muốn xem sớm, nhưng tiếc là 20 ngày nữa mới chiếu."

Nói rồi, cô bé liếc nhìn Tiêu Sở Ngôn.

Mặt anh vô cảm, cũng không hề chạm vào bánh ngọt, chỉ đang chăm chú dọn bàn và chuẩn bị cho bữa tối.