Ở phương diện này, hai người đều một chút kinh nghiệm cũng không có, đem môi hút đến cùng một chỗ xong, cũng không biết tiếp theo phải làm cái gì rồi, có điều chỉ như vậy cũng đã làm cho bọn họ cảm thấy cực kỳ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, trái tim đều đập nhanh hơn vài phần.
Dù sao Diệp Phi cũng đọc qua một ít tiểu thuyết đấy, sau khi cùng tiểu muội hôn môi, hắn chậm rãi thử đưa đầu lưỡi vào trong miệng nhỏ của nàng, sau đó bắt đầu liếʍ láp mọi nơi bên trong nơi mềm mại ẩm ướt kia của nàng, Diệp Vân Khinh cảm thấy rất thú vị, cũng nhẹ nhàng ngậm lấy đầu lưỡi của hắn mυ'ŧ vào, hơn nữa còn dùng đầu lưỡi của mình không ngừng dây dưa cùng hắn.
Một lát sau, Diệp Phi bỗng thu đầu lưỡi của mình trở về, đồng thời còn đem lưỡi của tiểu muội kéo tới cùng một chỗ, ngậm trong miệng say sưa nhấm nháp.
Hai người hôn nhau quá mức vui thích, chỉ lo liều mạng hôn môi, Diệp Vân Khinh vốn nội công không kém, vậy nên hơi thở cực kỳ dài, mà Diệp Phi cũng đã trải qua thay đổi tối qua, hắn còn phải mạnh hơn Diệp Vân Khinh rất nhiều, thậm chí cảm giác không cần phải hô hấp, có thể một mực nhịn thở như vậy, cho nên trong lúc nhất thời đều quên cả thời gian, cho đến khi Chu Minh Minh đem xe ngừng trước cửa trường học rồi quay lại gọi, bọn họ mới kịp phản ứng, liền thấy Chu Minh Minh giống như cười mà không phải cười chăm chú nhìn tới, vội vàng đỏ mặt tới tận mang tai, đem hai đôi môi tách ra.
Chu Minh Minh có chút buồn cười nhìn đôi tiểu huynh muội vô cùng thân mật này, thấy bọn họ bị mình phát hiện mà đỏ mặt, không khỏi cười khanh khách nói ra:
– Hai người các ngươi thật đúng là thân mật nha! Có điều loại sự tình này các ngươi vẫn là không nên làm thì tốt.
Trong mắt của nàng, bọn họ cũng đều là tiểu hài tử, vậy nên nàng cho rằng bọn họ chỉ là nhất thời tò mò mới bắt chước người lớn thử trò hôn nhẹ đấy, trong nội tâm cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ là nhắc nhở bọn họ một chút.
Thấy được thái độ này của Chu Minh Minh, hai người Diệp Phi đều nhẹ nhàng thở ra, đồng thời thầm trách mình không cẩn thận, việc này nếu Chu Minh Minh nghiêm túc nói cho Liễu Phượng Nghi hoặc Liễu Diệc Như, hai người bọn họ chắc chắn phải chịu giáo huấn chỉ là việc nhỏ, vạn nhất từ nay về sau không được ở cùng một chỗ, vậy thì thật sự xong đời.
Ngây ngốc cười cười với Chu Minh Minh, hai người Diệp Phi liền xuống xe, lần này Chu Minh Minh cũng không đi theo bọn họ lên lầu, sở dĩ ngày hôm qua theo cùng cũng chỉ là muốn nhận thức phòng học của bọn họ một chút mà thôi.
Đi vào hành lang, huynh muội hai người liếc nhau một cái, đồng thời hướng đối phương thè lưỡi, rồi lại đồng thời nghĩ đến cảm giác kỳ lạ lúc đầu lưỡi đối phượng tại trong miệng chính mình, Diệp Phi có chút nao nao, lại làm ra một động tác hôn môi, khiến khuôn mặt bạch ngọc của Diệp Vân Khinh bỗng chốc đỏ lên, thoát ly bầu không khí vừa rồi nàng liền không nhịn được cảm thấy xấu hổ.
Một ngày này, Diệp Phi cảm thấy thật vui vẻ, có được lực lượng cường đại, trong lòng của hắn thật cao hứng, cũng rất muốn cùng chia sẻ niềm vui này với Diệp Vân Khinh và Lâm Linh, tuy vậy lại không dám nói thực sự cho các nàng biết, bởi vì nếu để cho các nàng biết cách mình làm, chỉ sợ trước tiên cũng không phải chúc mừng, mà là giận dữ, bởi dù sao cách làm của mình quá mức mạo hiểm, hơi chút sai lầm đều sẽ dẫn đến chuyện ngoài ý muốn không thể lường trước được, mà ngay cả chính Diệp Phi cũng tuyệt đối không dám làm thêm lần thứ hai rồi, thứ nhất là trang bị cũng đã báo hỏng, hắn lại càng không dám cam đoan mình làm tiếp một cái khác sẽ còn có hiệu quả như vậy.
Còn có một việc khiến cho Diệp Phi buồn bực, đó là mấy cái học sinh thường ngày luôn tìm hắn gây phiền toái, vậy mà cả ngày hôm nay đều không xuất hiện, cho dù hắn cố ý đi một mình một người ra ngoài nhiều lần, cũng không dẫn dụ được mấy người kia tìm tới, đối với bọn họ, Diệp Phi nội tâm có chút đồng cảm đồng thời ít nhiều cũng có chút tức giận đấy, bất kể nói thế nào hắn cũng là một thiếu niên, thử hỏi thiếu niên nào lâu ngày bị người khi dễ sẽ không tức giận đâu?
Trước đó sở dĩ hắn không cho tiểu muội đi gây phiền phức với bọn họ, chủ yếu là vì tiểu muội vốn hết sức để ý đến mình, nếu để cho nàng biết rõ mọi chuyện, chỉ sợ sẽ đem mấy người kia đánh đến mức ngay mẹ cả của bọn họ cũng không nhận ra, mà tự mình ra tay hẳn là sẽ có chừng mực hơn một chút.
Ngây ngốc một ngày Diệp Phi về đến nhà nếm qua cơm tối, liền vội vàng hoàn thành đống bài tập, sau đó trở về phòng ngủ, hoàn toàn không phát hiện ánh mắt Diệp Vân Khinh có chút u oán nhìn hắn.
Diệp Phi lại lâm vào giấc mộng, ở trong mộng nữ thần của hắn lại xuất hiện, nhưng lần này nữ thần dường như có chút không đúng, nàng chẳng những chủ động hôn hắn, lại càng hôn càng hướng xuống dưới, chậm rãi đi đến giữa hai chân của hắn, bàn tay cầm lên thứ đồ vật đang mạnh mẽ đứng thẳng kia, nhẹ nhàng vuốt ve vài cái, sau đó mở ra cái miệng nhỏ nhắn ngậm lấy nó.
Nhìn xem đồ đạc của mình ra vào trong cái miệng nhỏ nhắn của nữ thần, Diệp Phi thiếu chút nữa kích động kêu to, có điều lập tức cảm thấy có chút không đúng, bởi vì loại cảm giác này quá mức chân thực rồi, hoàn toàn không giống như đang ở trong mộng.
Loại cảm giác chân thật kia khiến cho Diệp Phi bỗng chốc tỉnh lại, quả nhiên sau khi thanh tỉnh, cảm giác chỗ đó của mình bị ngậm lấy cũng không biến mất, hắn không khỏi ngẩng nhìn xuống phía dưới, qua ánh trăng mông lung ngoài cửa sổ, hắn thấy được một thiếu nữ đang nằm trên người mình, đem vùi vào chỗ đó của mình, mà thứ kia của mình đúng là đang nằm trong miệng nhỏ của nàng, chỉ bằng mùi hương cơ thể quen thuộc, Diệp Phi có thể khẳng định thiếu nữ này lại chính là tiểu muội của hắn Diệp Vân Khinh.
– Có chuyện gì? Thế nào hơn nửa đêm lại chạy đến đây, có phải là tiểu da^ʍ huyệt của ngươi bị ngứa a?
Diệp Phi phát hiện, mình thậm chí có chút ít ưa thích nói với tiểu muội những từ thô tục này.
Diệp Vân Khinh thấy Diệp Phi tỉnh dậy, lại dùng những lời như vậy trêu chọc mình, nàng không những không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, cũng đã nhẫn nhịn hai ngày, lại đùa nghịch đồ vật của Diệp Phi một hồi lâu, dục hỏa trong nội tâm sớm đã khó nhịn rồi, vì vậy đem cái mông nhỏ của mình đến trước mặt Diệp Phi, sau đó tách ra hai chân cưỡi lên đầu của hắn, đem tiểu huyệt mềm nhỏ ướŧ áŧ của mình tiến đến miệng hắn, nói:
– Đúng vậy a, rất ngứa đấy. Ca ca, ngươi nhanh làm cho người ta nha.
Diệp Phi mỉm cười, lè lưỡi liếʍ láp tiểu huyệt mỹ vị của nàng, khiến cho Diệp Vân Khinh sướиɠ đến mức liên tục rêи ɾỉ, vì báo đáp ca ca làm cho mình khoái hoạt, nàng cũng ngậm lấy cự vật của hắn ra sức được mυ'ŧ vào, bàn tay nhỏ bé cũng cầm lấy một bộ phận mình không thể ngậm hết nhanh chóng khuấy động.
Có lẽ là đã nhin quá lâu, Diệp Vân Khinh cũng không có bao nhiêu sức chống đỡ, liền bị Diệp Phi liếʍ đến cao trào, trong cổ họng phát ra một tiếng réo rắt thảm thiết yêu kiều, thân thể mãnh liệt run rẩy vài cái, sau đó trong tiểu huyệt mềm mại tuôn ra một lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ, đều bị Diệp Phi coi thành đồ uống mà nuốt xuống.
Thân thể mềm nhũn ghé vào trên người Diệp Phi, ban tay nhỏ bé của Diệp Vân Khinh vẫn chăm chú nắm lấy đồ vật của ca ca, chỉ là không còn khí lực để dùng miệng nhỏ nhắn ngậm lấy, hơn nữa làm lâu như vậy, tay và miệng của nàng cũng đều có chút mỏi rồi.
Diệp Phi ngồi dậy, đem thân thể trơn bóng yêu kiều của Diệp Vân Khinh ôm vào trong ngực, ở bên tai nàng nhẹ giọng hỏi:
– Thoải mái không?
– Ân.
Diệp Vân Khinh dùng sức khẽ gật đầu:
– Ca ca, ngươi làm ta một lần nữa được không, ta rất ưa thích loại cảm giác này rồi.
Diệp Phi cười nói:
– Ngươi thật đúng là cái tiểu da^ʍ huyệt, một lần cũng không đủ.
Diệp Vân Khinh tựa hồ hiểu rõ ca ca ưa thích những từ thô tục này, vì vậy rất phối hợp cười nói:
– Đúng vậy, tiểu da^ʍ huyệt rất ngứa đấy, ngươi thỏa mãn nó một lần nữa được không?
Nói xong nàng liền từ trong ngực Diệp Phi chui ra ngoài, ngồi ở một bên tách ra hai chân của mình, làm cho tiểu huyệt không hề che lấp, hoàn toàn lộ ra trước mặt hắn, còn dùng bàn tay nhỏ bé của mình khẽ tách ra hai mảnh cánh hoa, dùng thanh âm cực kỳ hấp dẫn nói:
– Hảo ca ca, hảo nam nhân, tiểu da^ʍ huyệt của người ta rất trống trải a, ngươi mau lại đây trêu đùa nhân gia nha.
Hai mắt Diệp Phi chăm chú nhìn chằm chằm vào tiểu huyệt hoàn toàn bại lộ của nàng, tuy rằng hắn vừa mới liếʍ cho nàng cực kỳ sạch sẽ, nhưng chỉ một hồi, chỗ đó lại chảy rất nhiều dâʍ ŧᏂủy̠, đem toàn bộ tiểu da^ʍ huyệt phấn nộn trở nên ẩm ướt, dưới ánh sáng chiếu đến nhìn qua vô cùng long lanh, lại càng tản mát ra một cỗ hào quang cực kỳ da^ʍ mỹ, hơn nữa cái hang bí ẩn được bao vây bởi hai cánh hoa tuyệt đẹp lúc này lại khẽ đóng mở, tựa hồ đang vẫy gọi hắn dùng lực mạnh mẽ đâm vào.