Nhìn qua cửa phòng tiểu muội đóng lại chặt chẽ, lại cúi đầu nhìn tới đồ vật bên dưới của mình đã dựng đứng thành một khối lớn, Diệp Phi không khỏi thất vọng, vốn hắn còn chuẩn bị để nàng giúp mình thoải mái một chút đâu, hôm nay tinh thần dù sao cũng đã tốt hơn hôm qua rất nhiều, hẳn là đợi cựu khoái trôi qua cũng sẽ không rơi vào trạng thái toàn thân vô lực giống như đêm qua rồi, cũng có thể vừa vặn hưởng thụ rõ ràng một chút thứ kɧoáı ©ảʍ kia đâu.
Nghĩ tới đây, nội tâm Diệp Phi đột nhiên chấn động, không khỏi đem hai kiện sự liên lạc cùng một chỗ, chẳng lẽ biến hóa của mình hôm nay là do ở lần phun trào đêm qua tạo thành? Cẩn thận ngẫm lại, thực đúng là có khả năng đâu.
Nghĩ đến loại khả năng này, Diệp Phi không khỏi mừng rỡ, nếu như đây là thật, vậy thì quá tốt rồi, chẳng những có thể làm cho mình sảng khoái muốn thăng thiên, còn có thể tăng lên thể chất của mình, như vậy có thể nói là thiên đại chuyện tốt rồi, vì vậy vội vàng chạy đến bên ngoài gian phòng của Diệp Vân Khinh, dùng sức gõ cửa, muốn cho nàng giúp mình lần nữa.
Chính là gõ nửa ngày, Diệp Vân Khinh thủy chung đều không có đi ra. Cuối cùng, thật sự bị hắn làm phiền không chịu được, còn lấy việc không bao giờ để ý tới hắn để uy hϊếp.
Mặc dù biết tiểu muội chỉ nói một chút mà thôi, nhưng Diệp Phi cũng không tiếp tục làm phiền nàng, bởi vì hắn nhìn ra được, Diệp Vân Khinh lần này chỉ sợ là thật sự xấu hổ, xem ra sau này làm cho nàng lần nữa thì nên lựa chọn làm trong phòng ngủ, càng có thể dễ tiếp nhận, cũng thuận tiện để nàng giúp đỡ mình.
Không có Diệp Vân Khinh ở cùng, Diệp Phi cũng lười làm tiếp đống bài tập buồn tẻ kia rồi, liền trở lại gian phòng của mình, đi vào tắm rửa một cái, khi tắm lại nhịn không được nhớ tới một màn cùng Diệp Vân Anh tại nơi này, đồ vật phía dưới vừa mới yên tĩnh lại dựng đứng lên.
Tắm rửa sạch sẽ xong, Diệp Phi cũng không mặc quần áo, cứ như vậy về tới giường, nằm ở nơi đó, dùng tay cầm tiểu tử của mình, trong lòng có chút cảm thán, xem ra hôm nay là không thể làm thí nghiệm để chứng minh ý nghĩ của mình rồi, ngày mai nhất định phải nghĩ biện pháp để cho tiểu muội càng thoải mái, như vậy mới thuận tiện khiến cho nàng cam tâm tình nguyện phục vụ chính mình.
Hồi tưởng đến đồ đạc của mình trượt trong tay tiểu muội, Diệp Phi nhịn không được làm theo động tác của nàng, di chuyển lên xuống vài cái, chợt cảm thấy một tia kɧoáı ©ảʍ từ nơi đó truyền đến, nội tâm khẽ động, thầm nghĩ, mình cũng có thể làm cho chính mình a? Tuy làm như vậy hình như có chút không tốt, bất quá vì tìm được biện pháp làm cho mình khôi phục, cũng chỉ có thể thử một chút rồi.
Quyết định chủ ý, bàn tay của Diệp Phi nhanh chóng cử động, lại phát hiện kɧoáı ©ảʍ truyền đến so với được tiểu muội dùng tay giúp thực sự chênh lệch quá xa, lại càng không cần so với cái miệng ôn nhuận nhỏ nhắn của nàng rồi, nhớ lại cảnh tượng thứ này của mình ở trong cái miệng nhỏ nhắn của Diệp Vân Khinh, Diệp Phi có chút kích động, dẫu vậy đem kɧoáı ©ảʍ hơi chút tăng lên so sánh với thời điểm kia lại càng cảm thấy kém xa rồi.
Bởi vì trong lòng có tạp niệm, lại thêm không có tiểu mỹ nhân kiều mỹ kia bên cạnh, Diệp Phi một mực hoạt động hồi lâu, thời điểm cánh tay của mình đều có chút mỏi nhừ, mới gầm nhẹ một tiếng, phun tới.
Sau khi dừng lại, Diệp Phi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, loại cảm giác vô lực mê muội này so với ngày hôm qua còn mạnh hơn, tuy vậy hắn cũng không nản chí, thầm nhủ rằng đây chỉ là kết quả tạm thời, buổi sáng ngày mai hết thảy đều sẽ khá hơn.
Mang theo cảm giác mệt mỏi mãnh liệt cùng hy vọng đối với ngày mai, Diệp Phi rất nhanh liền tiến nhập mộng đẹp.
Sáng ngày thứ hai, Diệp Phi bị Diệp Vân Khinh đánh thức, mở to mắt, lại chứng kiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Vân Khinh có chút bất mãn, vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn nói:
– Đồ heo lười, ngủ như chết vậy, người ta gọi ngươi cả nửa ngày rồi.
Diệp Phi cũng không để ý việc đáp lại Diệp Vân Khinh, mà cẩn thận cảm nhận thân thể của mình, có điều lại để cho hắn thất vọng chính là, loại cảm giác cực kỳ dễ chịu buổi sáng ngày hôm qua cũng không có xuất hiện, ngược lại thân thể của mình so với thường ngày càng có vẻ trầm trọng, tựa hồ muốn ngồi xuống đều phải tốn rất nhiều sức lực.
Chậm rãi trở mình, sau đó ngồi dậy, Diệp Phi rõ ràng cảm giác được, loại cảm giác trầm trọng này cũng không phải là ảo giác, xem ra chính mình thật sự nghĩ lầm rồi, ngẫm lại cũng phải, trên đời này làm sao có chuyện tốt như vậy? Đạt đến kɧoáı ©ảʍ lại có thể tăng lên thể chất, cho dù thực sự có chuyện tốt như vậy, chỉ sợ cũng không tới phiên mình a.
Diệp Vân Khinh thấy hắn vừa ngồi dậy liền trầm tư, trên mặt có chút thất vọng, không khỏi quan tâm hỏi:
– Ngươi làm sao vậy? Không sao chứ?
Khẳng định được ý nghĩ trước đó là sai lầm, Diệp Phi cho rằng mình nhất định là thiếu thứ gì đó, vì vậy chẳng quan tâm trả lời vấn đề của tiểu muội vấn đề, mà rất vội vàng hỏi:
– Những chuyện phát sinh tối ngày hôm trước ngươi có nhớ rõ không? Có thể nói kỹ càng cho ta một lần được không?
– Bại hoại!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Vân Khinh thoáng cái trở nên đỏ bừng, người này rất xấu rồi, vậy mà làm cho mình kể lại chuyện khó xử như vậy, chẳng lẽ là hắn lại muốn mình giúp hắn làm chuyện đó? Nghĩ tới đây, Diệp Vân Khinh không khỏi hướng phía dưới của hắn nhìn lại.
Bởi vì Diệp Phi vừa ngồi dậy, chăn mỏng trên người trượt xuống một bên, mà đêm qua hắn một mực không mặc quần áo, Diệp Vân Khinh liền liếc thấy vật kia của hắn, có điều lại không giống với hôm trước, thứ này hiện tại giống như không có chút tinh thần nào, mềm oặt rủ xuống nơi đó, giống như bộ dạng một con rắn chết.
Chứng kiến tình huống này, Diệp Vân Khinh ngược lại không thẹn thùng, duỗi ra bàn tay nhỏ bé một phát bắt được gia hỏa mềm mại kia, cười nói:
– Hì hì, ngươi làm thế nào lại thành thật như vậy rồi? Có phải là làm chuyện xấu gì hay không?
Nói xong còn nắm chặt nó qua lại sự trượt vài cái.
Lần nữa cảm nhận được bàn tay nhỏ bé mềm mại của Diệp Vân Khinh, Diệp Phi một hồi kinh hoàng, vật kia cũng chầm chậm đứng lên.
Cảm thụ được đồ vật kia chậm rãi dựng thẳng, vẻ mặt Diệp Vân Khinh lại đỏ hồng, có điều nàng cũng không buông ra, mà là nằm xuống dưới, đem khuôn mặt nhỏ nhắn tiến đến cái chỗ kia, thời điểm cảm giác ngượng ngùng tối qua lắng xuống, Diệp Vân Khinh cũng có chút cảm thấy có lỗi với ca ca rồi, hắn làm cho mình thư thái như vậy, vậy mà chính mình thoải mái xong lại ném hắn chạy mất, thật sự là có chút không tốt, cho nên chứng kiến hắn lại có động tĩnh, liền muốn đền bù tổn thất cho hắn, vì vậy mở ra cái miệng nhỏ nhắn muốn ngậm xuống.
Diệp Phi lại càng hoảng sợ, vội vàng ngăn nàng lại, tuy rằng miệng nhỏ của nàng có thể cho mình sảng khoái đến bay lên, nhưng Diệp Phi còn có lý trí đấy, hiện tại mình cũng cảm thấy không có một điểm khí lực rồi, nếu lại để cho nàng “hút” thêm, chỉ sợ có thể rời giường hay không cũng là cả một vấn đề.
Diệp Vân Khinh không nghĩ tới Diệp Phi sẽ ngăn cản mình, có chút khó hiểu nhìn hắn hỏi:
– Ca ca, ngươi làm sao vậy? Không thích ta như vậy sao?
Nàng đột nhiên cảm giác có chút ủy khuất, mình cũng đã buông bỏ tôn nghiêm chủ động làm cho hắn, hắn lại muốn cự tuyệt, chẳng lẽ hắn không ưa thích chính mình?
Chứng kiến ánh mắt Diệp Vân Khinh vậy mà có chút thương tâm, Diệp Phi vội vàng cười nói:
– Làm sao có thể không thích, ta còn muốn ngươi mỗi ngày đều làm như vậy giúp ta đâu, chỉ là bây giờ thời gian không còn sớm, chúng ta còn phải đến trường a.
Bởi vì một cái suy đoán hư vô mờ ảo, lại đem mình ra thử nghiệm, khiến cho toàn thân không có một điểm khí lực, chuyện xấu hổ như vậy, Diệp Phi tự nhiên không thể nói cho tiểu muội rồi, đành phải thoái thác là muốn đi học.