Ái Dục

Chương 3: Bị anh trai mạnh mẽ phá thân (H)

Sau mấy lần lăn lộn, Triệu Uyển Uyển gần như không còn sức lực, chống cự theo bản năng và khép chân lại.

Toàn thân cô nở nang, làn da mềm mại trắng như tuyết, ấm áp tinh xảo như ngọc, bầu ngực no đủ, vừa vặn để nắm gọn trong tay, đầṳ ѵú hồng nhạt hơi rung động.

Nhìn xuống, có một cái eo thon và cái bụng phẳng lì, trắng nõn mềm mại, âʍ ɦộ không chút lông, dưới hai cánh hoa hồng có khe hở nhàn nhạt hấp dẫn, nước từ vòi hoa sen phun ra rơi vào trên người cô, hình thành những viên bọt nước ven theo âʍ ɦộ đi vào nơi bí ẩn hồng nhạt.

Triệu Mặc Trầm vừa nhìn cô như vậy, dưới thân sưng đau đớn không chịu nổi.

Anh dùng sức ép đầu gối vào giữa hai chân cô, trên trán dần dần đổ mồ hôi, anh chịu không nổi.

Sợ làm tổn thương Triệu Uyển Uyển, anh chịu đựng làm màn dạo đầu, cúi đầu hôn lên viên trân châu trước ngực, một tay vươn xuống nhéo nhéo hoa huyệt bên trên hoa hạch của cô.

"Anh! Buông tôi ra! Buông tôi ra!" Triệu Uyển Uyển vừa xấu hổ vừa tuyệt vọng, làm sao có thể có màn dạo đầu trong tình huống như vậy, khuôn mặt đang khóc.

Triệu Mặc Trầm làm một hồi lâu, nhưng phát hiện thân thể cô không có phản ứng.

Nơi đó của cô thật sự quá nhỏ, cộng thêm cô đang rất căng thẳng, toàn thân căng thẳng, tiểu huyệt lúc nào cũng không ra nước được, chỉ cần anh xông vào thế này sẽ phải xé nát cô ra.

Triệu Mặc Trầm đã đoán trước được tình huống như vậy, cuối cùng cầm lấy dịch bôi trơn đã chuẩn bị sẵn trên bồn rửa mặt bên cạnh, đổ lên miệng huyệt, xoa một ít rồi đưa ngón trỏ vào.

“A!” Triệu Uyển Uyển đau đớn kêu lên khi cảm nhận được vật lạ xâm nhập, “Đau quá…” Cô chưa từng làʍ t̠ìиɦ bao giờ, lại còn là xử nữ, một ngón tay cô cũng không chịu nổi.

Biết cô không thoải mái, Triệu Mặc Trầm ngẩng đầu hôn lên môi cô, tay còn lại xoa nhẹ núʍ ѵú trước ngực cô, " Uyển Uyển , một lát nữa sẽ ổn thôi."

Ngón trỏ của anh đang chọc vào rút ra trong âʍ ɦộ nhợt nhạt của cô, và anh cảm thấy miệng huyệt không còn quá khó khăn để ra vào nữa, vì vậy anh không chút do dự đưa thêm ngón thứ hai vào.

Triệu Uyển Uyển chỉ cảm thấy thân thể vừa sưng vừa ngứa, toàn thân xấu hổ, khóc hỗn hển: “Cút ra !!”

Triệu Mặc Trầm cũng sưng khó chịu, trên mặt lại không có biểu tình, hơi thở dồn dập mà trán toát mồ hôi, cho thấy người đàn ông ngày thường không ham muốn bây giờ đã động tình

Anh chặn môi cô, không cho cô nói nữa.

Ngón tay thường cầm bút cao cấp trong phòng làm việc rất thon gọn, có khớp xương rõ ràng, nhưng lúc này, bọn chúng đang làm những việc dưới chân khiến cô xấu hổ, bôi trơn làm ngón tay ra vào trơn tru hơn, và cuối cùng, anh ấy cũng đưa ngón tay thứ ba vào.

"Ô..." Triệu Uyển Uyển lại kêu lên, nhưng tiếng rêи ɾỉ của cô đã bị nụ hôn của Triệu Mặc Trầm nuốt chửng.

Ba ngón tay dường như là giới hạn, và tiểu huyệt của cô đã căng ra trắng bệch, và dường như nó sẽ bị xé toạc thêm nữa.

Rốt cuộc, Triệu Mặc Trầm sợ cô bị tổn thương, nên chỉ có thể dùng ngón tay đưa càng nhiều chất bôi trơn vào càng tốt, ngón tay đào vách tường ấm áp, đồng thời không ngừng di chuyển.

Trước khi màn dạo đầu kết thúc, Triệu Uyển Uyển đã mất hết sức lực, không còn sức để phản kháng, cô không ngừng khóc thét lên vì đau đớn.

Triệu Mặc Trầm cảm thấy trong người cô có đủ chất bôi trơn nên rút ngón tay ra, phần dịch nhờn còn lại của bôi lên hạ thể vốn đã sưng tấy và đau đớn của mình, sau đó nhắm ngay miệng tiểu huyệt mà từ từ đẩy vào.

Tuy nhiên, dươиɠ ѵậŧ của anh ta dày bằng cổ tay, mặc dù tiểu huyệt đã được bôi trơn từ trước nhưng chân của Triệu Uyển Uyển vẫn bị kéo căng ra vì đau. Đồng tử cô ấy co rút ngay lập tức, nước mắt không ngừng rơi, và giọng nói của cô ấy rất khó thành câu:

“Đau… Anh, em cầu xin anh lấy ra đi… Thật sự rất đau -------- a!”

Triệu Mặc Trầm chậm rãi đẩy về phía trước, nhưng thấy rằng vẫn còn khó khăn, vào một chút cũng chỉ khiến cả hai cùng khổ, đau lâu dài còn hơn đau ngắn hạn. Anh tự hỏi một giây rồi quyết định đi vào toàn bộ

Hành động đẩy cả dươиɠ ѵậŧ đi vào làm cho Triệu Uyển Uyển gần như mất đi giọng vì đau đớn, như có một thanh sắt dày và nóng chọc xuyên cô.

Dươиɠ ѵậŧ thô cứng được gắn chặt vào hai bên thành huyệt của cô ấy, và mọi nếp gấp của tiểu huyệt đều bị kéo căng hoàn toàn, không có một khe hở nào, và rất khó khăn mới có thể bao bộc dươиɠ ѵậŧ.

Ngay cả khi Triệu Mặc Trầm không làm bất cứ điều gì sau khi bước vào, cô ấy đã cảm thấy như mình sắp bị căng chết. Cô run rẩy, khẽ mở môi, thậm chí còn không dám mạnh mẽ thở ra, toàn thân căng thẳng.

Triệu Mặc Trầm chỉ có thể cảm nhận được tiểu huyệt ấm áp và chặt chẽ quấn lấy mình, một cảm giác tê dại khó tả lan tỏa khắp cơ thể, kɧoáı ©ảʍ được làʍ t̠ìиɦ với em gái khiến anh thoải mái đến mức cả hồn anh run lên.

Nhưng đôi môi của Triệu Uyển Uyển tái đi vì đau, anh cho rằng mình đã làm tổn thương cô, lập tức dừng lại nhìn nơi giao nhau của hai người, may mắn là mặc dù miệng tiểu huyệt bị kéo căng ra màu trắng, nhưng nó không bị rách.

Triệu Mặc Trầm đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nhưng anh ấy sợ cô ấy sẽ đau quá, vì vậy anh ấy đã dừng lại và chịu đựng một lúc.

Ngay cả khi anh biết cô rất đau và cô không muốn, anh cũng không thể để cô đi. Bọn họ cùng nhau lớn lên, bao nhiêu ngày đêm, anh vẫn luôn canh giữ cô, bảo vệ cô, anh yêu cô, cho dù hai người là anh em, anh cũng chưa từng cảm thấy đó là chướng ngại, em gái đáng lẽ là của anh, cho dù thế nào đi nữa, anh cũng không thể để cô đi.

Triệu Uyển Uyển đau đến không chịu nổi, thở được một hơi, cô ấy khóc lóc van xin: "Anh ơi, em đau quá, làm ơn buông tha cho em đi ..."

Triệu Mặc Trầm cảm thấy xót xa cho nỗi đau của cô, nhưng anh chỉ dỗ dành lần nữa: " Uyển Triệu Uyển Uyển ngoan, đừng khóc, sẽ không đau nữa."

"Triệu Mặc Trầm, em hận anh ..." Những lời mắng mỏ và van xin của cô đều vô ích. Cô buộc phải lσạи ɭυâи với anh trai, và cô ấy xấu hổ đến mức cô ấy muốn đi chết ngay lập tức.

Triệu Mặc Trầm lau nước mắt và không trả lời cô, tất cả những gì anh biết là anh sẽ không hối hận về những gì mình đã làm.

Nhịn được một lúc, Triệu Mặc Trầm bắt đầu di chuyển nhẹ nhàng, hành lang co rút lại như đang đẩy lùi vật lạ, chặt chẽ đến mức anh thậm chí còn cảm thấy hơi đau.

“Hừ---” Triệu Uyển Uyển đau đớn vô cùng, cô không nhịn được kêu một tiếng, côn ŧᏂịŧ giống như que sắt bị lửa đốt khiến cô khổ sở không có chút sung sướиɠ nào, thậm chí cô còn nghi ngờ mình có thể chết ở đây hôm nay.

Cô đau đớn tột cùng, nỗi đau trong người và nỗi đau trong tim đan xen vào nhau, cô chỉ cảm thấy mình sống không bằng chết. Tương lai cô phải làm thế nào, đối mặt với cha mẹ như thế nào, đối mặt với Bạch Thư Dật như thế nào, cô hầu như không dám nghĩ tới.

Nhưng cô ấy quá lo lắng, và tiểu huyệt dưới cơ thể cô ấy siết chặt lấy côn ŧᏂịŧ.

Triệu Mặc Trầm cảm thấy hành lang đột ngột bị siết chặt, và vô thức tăng tốc độ thọc vào rút ra.

Bôi trơn và thêm máu xử nữ khiến cho tiểu huyệt dần dần trơn mượt hơn, và sung sướn trào ra từ dưới làm cho tất cả lỗ chân lông trên người Triệu Mặc Trầm đều kêu gào thoải mái.

Triệu Uyển Uyển giọng nói đứt quãng vì đau, cô không thể nói gì nữa, chỉ có thể cầu xin Triệu Mặc Trần cho cô ngừng đau, "Anh à ... Em đau quá ..."

Mái tóc đen hơi xoăn của cô là bị nước đánh tơi bời, áo trắng xộc xệch nằm trong bồn tắm, mắt ngấn nước, môi ửng đỏ, tay bị trói, cơ thể di chuyển lên xuống với sự chọc vào rút ra của Triệu Mặc Trầm, thật là làm người kinh ngạc vì vẻ đẹp.

Cảnh tượng này khiến Triệu Mặc Trầm gần như bị si mê, anh biết cô không còn sức để giãy giụa nữa nên đã tháo cà vạt trên tay cô rồi hôn lên cổ tay đỏ ửng của cô.

Anh bế Triệu Uyển Uyển lên, đặt chân cô lên eo mình, và buộc phải ngồi đối mặt với anh.

Thân dưới của hai người vẫn được nối với nhau, tư thế ngồi này cho phép Triệu Mặc Trầm tiến vào sâu hơn, gần như chạm tới tử ©υиɠ của cô, đâm xuyên qua cô như một thanh kiếm sắc bén.