Lời Hứa Của Anh

Chương 9

“Nếu như chuyện này lộ ra thì không tốt đối với danh tiếng nhà chúng ta. Con và Kiên chưa có gì với nhau cả, mà nó không yêu con, ở với nhau cũng khổ cả đời. Con xem, có thể dùng lý do đi du học để ly hôn với Kiên không? Bố sẽ bù đắp cho con.”Phải khoảng một phút sau khi ông Nhâm nói những lời này, Minh Thư vẫn đang cố gắng “đọc hiểu” từng chữ của ông. Cô bần thần ngồi xuống, nhìn vào chùm đèn vàng ở trên bàn:“Ý bố khi gọi con về đây là… Muốn con nhận lỗi về mình khi ly hôn, để bảo toàn danh dự cho chị Thy sao?”Thực ra Nhã Thy đến tận nhà tìm sáng nay đã cho cô linh cảm này từ lâu. Sự có mặt của đứa trẻ kia không nằm ngoài sự suy đoán của cô. Mặc dù chuyện đó hết sức đau đớn, nhưng cô vẫn còn có thể chịu đựng được. Duy nhất chỉ có chuyện này.Người thân của cô, ông ấy nói rằng muốn cô gánh toàn bộ tội lỗi cho cuộc hôn nhân hôn đổ vỡ, chỉ để cứu vớt người đã cướp chồng của cô.Đúng là điên rồi, điên thật rồi. Minh Thư cười gượng, hỏi lại: “Bố có chắc chứ?”“Con hiểu cho tấm lòng của bố đi. Bên nhà ngoại của Thy đang gây sức ép. Anh con đang chuẩn bị tiến vào giới chính trị. Giờ họ trở mặt đối với nhà chúng ta không tốt. Hơn nữa con cũng biết thủ đoạn của nhà họ đó. Đến lúc đó bố không thể nào bảo vệ cho cả hai mẹ con.”“Dạ.”“Con nói gì cơ?”Ông Nhâm ngạc nhiên trước phản ứng của Minh Thư. Hơn ai hết, ông biết con bé rất yêu Kiên. Yêu đến nỗi suốt ba năm theo đuổi tình yêu, dù có bị người mình thích hiểu lầm cũng không muốn từ bỏ. Kiên và Thy từng là người yêu, quan hệ giữa hai người rành rành ra đấy. Minh Thư theo đuổi tình yêu, trước là bị họ hàng cười chê, sau đó, ngay cả Kiên cũng không chấp nhận nổi mối quan hệ này.Nhưng cô vẫn kiên trì ba năm, cưới được người mình thương về.Cho nên vốn dĩ ông Nhâm nghĩ rằng sẽ phải thuyết phục cô thật lâu, đưa ra nhiều điều kiện. Nào ngờ cô lại đồng ý nhanh thế.Minh Thư nghiêm túc gật đầu: “Để cho mọi người bớt khó xử, con đồng ý. Như bố nói, anh Kiên vẫn ôm bóng hình chị Thy, con có cố chấp cũng chẳng được gì.”Ông Nhâm vuốt tóc cô: “Đúng là con gái ngoan. Con chịu thiệt rồi.”Minh Thư không đáp lời, mà rút một tờ giấy ra trước sự khó hiểu của bố:“Nhưng con muốn bố kí với con một hợp đồng.”Người đàn ông trung niên đứng đực trong căn phòng trống trải. Bỗng nhiên, ông cảm thấy có gì rất quan trọng vừa rời mình đi.“Con muốn kí hợp đồng gì?”Cô ngước lên nhìn ông với đôi mắt ráo hoảnh: “Con tình nguyện từ bỏ cuộc hôn nhân của mình với Kiên để đổi lấy cơ hội du học và thăng tiến. Là con tham lam, có lỗi với Kiên, chứ anh ấy không phụ gì con cả. Nên việc một hai tháng sau có một người khác bước vào nhà họ Hoàng thay thế cho con cũng vô cùng hợp lý.”Cô nhấn mạnh từng từ một, ôm toàn bộ tội lỗi về mình: “Nhưng con muốn có 300 triệu tiền mặt, một căn nhà ở ngoại ô đứng tên con. Ngoài con ra, chỉ có mẹ có thể bước vào căn nhà đó. Con muốn mẹ ra ở riêng.”“Nhà với tiền có thể. Nhưng tại sao phải bắt mẹ con ở riêng?”“Mẹ con không đấu lại người nhà chị Thy. Nếu như không phải mẹ không muốn rời xa bố, con sẽ đưa mẹ đi.”Ánh mắt Minh Thư trở nên sắc bén, khiến cho ông Nhâm há hốc miệng không biết nói thế nào. Ông nhìn cô viết từng điều khoản trên tờ giấy trắng, rồi lại sao một bản khác.Từ bao giờ giữa bố với con lại phải viết hợp đồng như thế này? Ông cảm thấy cái kính trên mắt phủ đầy hơi sương, không lau sạch nổi.Sau khi viết xong, Minh Thư đẩy tờ giấy ra:“Bố ký di. Con bổ sung thêm một điều khoản. Con chỉ giả vờ đi du học, nửa tháng sau sẽ về.”“Được. Bố ký. Bố cho con thêm 200 triệu.”Minh Thư không từ chối món quà này. Cô đợi ông ký xong, kiểm tra lại cẩn thận mới cất một bản đi.“Được rồi. Con đi đây.” Cô vươn người đứng dậy.“Con không chào mẹ à?”“Không cần nói cho mẹ là con đến đâu. Mẹ vừa gặp con trưa nay.”“Ừ. Để bố tiễn con.”“Không cần đâu ạ. Con tự đi được.”Những câu vụn vặt tiễn chân Minh Thư ra cửa. Cô dặn bố mình ở trong phòng tránh sương rét, rồi theo đường cũ trở ra. Đến không ai đón, trở về cũng không ai hay.Ra đến cổng, cô gặp Nhã Thy.Hai mắt chị ta đỏ ửng, hình như vừa mới khóc. Hoặc là cô nhìn nhầm, chứ Nhã Thy còn gì nữa mà phải khóc?Cô hà hơi vào tay cho khỏi lạnh, chợt hỏi:“Chị đang làm gì vậy?”“Em sắp ra nước ngoài à?” Giọng Nhã Thy hơi khàn. Lúc này, Thư có thể xác định chị ta khóc thật.“Ừ. Cuối tuần em đi.”Nhã Thy bỗng dưng hỏi một cậu rất khó hiểu:“Em không nhảy dựng lên muốn gϊếŧ chị sao?”“Để làm gì? Để chị lại đi cáo trạng với bà nội đánh đòn tôi sao?”“Đi nước ngoài cũng tốt. Sau này nếu như hai người không gặp nhau, có lẽ cả hai đều được sống tốt.” Nhã Thy đánh lạc hướng, lẩm bẩm.“Đúng vậy, cả hai đều sống tốt.”Minh Thư chợt nghĩ ra cái gì. Cô mở túi xách, lôi một cái vòng tay có gắn chiếc chuông nho nhỏ ra. Trên chiếc chuông có khắc hai chữ T l*иg vào nhau, giờ đã mờ lắm rồi. Cô khẽ sờ nó, rồi đặt lên tay chị mình.“Trả chị. Chắc cái còn lại chị đã vứt đi rồi. Cái này chị vứt nốt đi cũng được.”