Thiên Tài Cuồng Phi - Phế Vật Tam Tiểu Thư

Chương 230-2

Edior: thu thảo

"Hi nhi, đi xem hoàng thượng thế nào thôi." Quân Lan Phong thấy nàng muốn đi ra ngoài, rất tự nhiên nắm tay nàng lên, cũng không sợ ánh mắt người khác.

"Vậy được." Lạc Vân Hi nghe lời gật đầu.

Quân Lan Phong đến gần bình phong, giọng nói trầm xuống: "Nơi này có ta, các ngươi ra bên ngoài xem thử đi."

Đoan Mộc Ly và Đoan Mộc Triết sao đồng ý được.

"Bổn vương xem thử vết thương cho phụ hoàng." Đoan Mộc Ly nói rồi bước vào trước một bước.

"Bổn vương ở nơi này cùng phụ hoàng." Đoan Mộc Triết cũng không chịu bỏ qua.

Đối với việc hai người kiên trì, Quân Lan Phong cũng không nói gì, mang theo Lạc Vân Hi đi vào.

Lạc Vân Hi ngoắc tay về phía Đoan Mộc Ly, không muốn làm lộ chuyện hắn là đồ đệ của Cửu Khúc Chỉ, nàng không tiện gọi hắn "sư huynh" trước mặt mọ người, liền kêu lên: "Đoan Mộc Ly, ngươi cũng hiểu một số kiến thức về y học phải không? Ta có vài chuyện muốn hỏi ngươi."

Sắc mặt Đoan Mộc Ly biến thành màu đen, đến gần, thấp giọng trách mắng: "Tiểu nha đầu, lá gan ngươi càng ngày càng lớn rồi!"

"Ly vương gia, ta sai rồi." Lạc Vân Hi cười hì hì đổi giọng.

Khóe môi Đoan Mộc Ly nhếch lên, quay đầu, liền cùng nàng thương lượng về đơn thuốc.

Đoan Mộc Triết đứng khá xa, nhìn một màn này, trong con ngươi tràn đầy sát ý.

Chẳng được bao lâu, bên ngoài sảnh vang lên tiếng bước chân nhỏ nhẹ cùng với tiếng kêu cố ý đè thấp: "Trung Sơn Vương, nô tài có việc bẩm báo!"

"Vào đây." Quân Lan Phong nghe ra là Hỉ công công thái giám bên cạnh hoàng đế, lập tức triệu vào.

Hỉ công công cũng không vào phòng, chỉ là thò nửa người vào, nhẹ giọng nói: "Nhan đại tiểu thư có ở đây không?"

"Sao vậy?" Lạc Vân Hi quay đầu nhìn về hướng hắn.

Hỉ công công ngưng mắt nhìn Lạc Vân Hi, nhớ tới một hồi: trước kia khi Hoàng đế hạ cho nàng, chính mình từng tự chạy đến Lạc phủ một chuyến.

Khi đó Lạc Vân Hi, cũng bình tĩnh như bây giờ, thế nhưng, lúc đó, địa vị của nàng ở Lạc phủ cực kì thấp, mà bây giờ, đã là tiểu thư thế gia tôn quý nhất, hơn nữa sau lưng còn có Trung Sơn Vương bảo vệ.

Thật là phong thủy luân chuyển, phải lau mắt mà nhìn!

Hắn cúi đầu, khiêm tốn nói: "Tề trắc phi của Thái tử có việc gấp muốn gặp ngài, hiện đang ở ngoài sảnh."

Đình nhi ư? Ánh mắt Lạc Vân Hi khẽ nhúc nhích, nàng ấy có chuyện gì gấp mà muốn tìm mình vậy?

"Ta đi một lát rồi về." Nói một tiếng với Quân Lan Phong, Lạc Vân Hi liếc nhìn Nhan Quốc Công, lúc này mới nhanh chóng đi ra khỏi trắc phòng.

Cửa tiền sảnh vừa mở ra, liền có thể cảm thấy rõ ràng cảm giác mát mẻ bên ngoài.

Xung quanh có không ít Ngự Lâm Quân đeo đao, Tề Sính Đình mặc váy màu lục, bồi hồi đứng cách đó không xa, sắc mặt vô cùng lo lắng, tốc độ đi lại cũng rất nhanh, rõ ràng là đang bất an.

Thấy Lạc Vân Hi đi ra, nàng ấy vui vẻ, vọt tới.

"Hi nhi!"

Tề Sính Đình giữ chặt Lạc Vân Hi chạy tới chỗ không có người.

"Xảy ra chuyện gì?" Lạc Vân Hi thấy bên cạnh không có người nào, liền cầm ngược lại tay Tề Sính Đình, dừng bước lại, nghiêm túc hỏi.

Lúc Tề Sính Đình quay đầu, hốc mắt đã chứa lệ.

"Quan Hàn khi dễ ngươi sao?" Lạc Vân Hi lập tức hỏi.

Đêm nay, Quan Hàn vẫn đứng sau lưng Lạc Vân Hi, đối với việc Lạc Vân Hi biết hắn, cũng có thể gọi thẳng ra tên của hắn, Tề Sính Đình cũng không thấy kỳ quái, có lẽ Quan Hàn đã giải thích với nàng ầy rồi.

Nàng ấy chỉ là vội vã lắc đầu: "Không phải, ta không gặp Quan Hàn."

"Không gặp sao? Hắn thường chơi mất tích, ngươi cần gì phải lo cho hắn như vậy, ha ha, cô gái nhỏ, có phải ngươi đã động xuân tâm rồi không?" Lạc Vân Hi hứng thú trêu ghẹo.

"Không phải!" Tề Sính Đình gấp đến nước mắt "rào" một cái liền dâng lên, tóm chặt lấy hai tay Lạc Vân Hi.

Lúc này Lạc Vân Hi mới ý thức được tình hình nghiêm trọng, giọng nói trầm xuống: "Rốt cuộc làm sao vậy?"

Tề Sính Đình cắn môi, thấp giọng, nói nhanh: "Thích khách vừa rồi ngươi thấy không? Ta hoài nghi hắn là Quan Hàn!"

"Ngươi nói cái gì?" Lạc Vân Hi bị tin tức này làm cho chấn động một chút, trước mắt hao hết cả, lập tức nâng cao giọng lên: "Chớ có nói hươu nói vượn, hoài nghi mù quáng!"

Thế mà, nội tâm của nàng lại mơ hồ cảm thấy bất an.

Quan Hàn không ở bên người Tề Sính Đình sao? Phát sinh chuyện nổi loạn lớn như vậy, hắn cũng không bảo vệ Tề Sính Đình ư? Mà hắn cũng không ở bên mình, vậy hắn đi đâu?

Tề Sính Đình nói ra sự việc chủ yếu, thở hổn hển một hồi, thấp giọng nói: "Không phải ta hoài nghi mù quáng. Mà là ta đối ới bóng lưng của hắn đã rất quen thuộc, hơn nữa, cước pháp khinh công của hắn ta cũng rất quen thuộc. Trực giác nói cho ta, đó chính là hắn! Vả lại hắn hiện tại còn không thấy!"

Sắc mặt Lạc Vân Hi trở nên nặng nề.

Tề Sính Đình nói có đạo lý.

Có lúc cảm giác cảu con người là vô cùng bén nhạy.

Vả lại đối với một cái người chưa từng tập khinh công mà nói, tư thế dùng khinh công của mỗi người đều không giống nhau, đều có thói quen của mình, Tề Sính Đình thấy khinh công của Quan Hàn quen rồi, hẳn là sẽ không nhận sai.

Lạc Vân Hi càng nghĩ càng hoảng sợ, rốt cục hơi hoảng quá.

Quan Hàn là đệ đệ của nàng!

Tuy chưa nghiệm chứng huyết thống, cũng không có xác nhận về tướng mạo, nhưng nàng đã khẳng định, cũng coi hắn như đệ đệ của mình!

Hắn không thể xảy ra chuyện gì, tuyệt không thể xảy ra chuyện gì!

"Nhanh đi cứu hắn mau, hắn nhất định sẽ bị gϊếŧ!" Nước mắt Tề Sính Đình như trân châu đứt khỏi dây thẳng rơi xuống: "Hi nhi, ta xin ngươi, chỉ có ngươi mới có thể cứu hắn!"

"Đừng nóng vội." Ngoài miệng Lạc Vân Hi nói như thế, nhưng trong lòng cũng rối như nồi canh hẹ.

"Thích khách bị nhốt ở đâu, chúng ta đi xem, chậm thì không kịp mất rồi!" Lạc Vân Hi quyết định thật nhanh, Lạc Vân Hi nắm chặt tay, vận khinh công, trực tiếp bay đến tiền thính.

Tề Sính Đình đầu tiên không cảm thấy khinh công khiến người ta hoảng sợ, ngược lại còn cảm thấy phải nhanh hơn một chút mới tốt.

Thời điểm còn chưa tới tiền sảnh, Lạc Vân Hi đã nhìn thấy trọng binh canh gác một chỗ ở nhà kề, mà người đứng ở ngoài viện không phải ai khác, chính là Phi Vũ.

Nàng vội vàng mang theo Tề Sính Đình bay xuống khỏi nóc nhà, chạy vài bước tới.

"Người nào?" Phi Vũ lệ kêu một tiếng, chuyển người về hướng có tiếng động, lấy vũ ra khí .

"Là ta, Phi Vũ, bên trong là thích khách phải không?" Lạc Vân Hi đi thẳng vào vấn đề mà hỏi.

"Lạc tiểu thư." Phi Vũ vẫn không quen gọi nàng là Nhan tiểu thư, thần sắc chuyển thành cung kính, gật đầu.

"Ta đi vào nhìn một chút, được không?" Tay phải Lạc Vân Hi ở sau người khẽ vuốt hai tay Tề Sính Đình, ra hiệu nàng ấy đừng để lộ ra sơ hở.

Phi Vũ lại thấy mắt Tề Sính Đình có chút đỏ rực, rất buồn bực, nghe nói Lạc Vân Hi muốn vào xem thử thích khách, hắn có chút do dự.

"Vương gia nói, không thể để bất kỳ kẻ nào đi vào xem."

"Ta cũng không được sao?" Sắc mặt Lạc Vân Hi hơi trầm: "Ở đây đều là người của ngươi, ngươi chỉ cần để ta đi vào một lần là được rồi, đợi lát nữa ta sẽ nói với Quân Lan Phong."

"Cái này . . . "

Lạc Vân Hi đâu đợi được, mày liễu dựng lên: "Phi Vũ, ta hỏi lại một lần cuối cùng! Nếu như không được, ta đi lấy lệnh bài của Quân Lan Phong, nhưng ngươi, liền đắc tội ta!"

Phi Vũ cũng không phải không muốn để nàng đi vào, chỉ vì chuyện này rất trọng đại, nếu như làm mất thích khách, hắn sẽ phải rơi đầu.

Đối mặt với chất vấn kỳ quái của Lạc Vân Hi, hắn nghiến răng, nói: "Được, vậy thuộc hạ mang ngài cùng tiến vào."

"Sớm nói đi!" Lạc Vân Hi oán giận một tiếng.

Phi Vũ ở bên người Quân Lan Phong vẫn là tương đối có uy tín, ngay cả Ngự Lâm Quân trong cung cũng nghe theo hắn, Phi Vũ cầm chìa khoá mở cửa, bọn hắn cũng đều làm như không nhìn thấy.

Nhà kề cửa vừa mở ra, ánh đèn đã phóng tới trước mặt.

Bên trong đốt tám cái đèn l*иg, làm gian phòng được chiếu sáng khắp nơi, phòng ngừa thích khách ở bên trong giở trò.

Chỉ là, tay thích khách bị trói chéo, còn quấn xích sắt, có tâm tư trốn cũng không biết làm thế nào.

Trước khi vào phòng, Phi Vũ đã mời Tề Sính Đình ở bên ngoài, Lạc Vân Hi đi vào đã là không thể, lại nhiều thêm một người nữa, thì tuyệt đối không được!

Lạc Vân Hi cũng sợ đợi lát nữa nếu thật sự thấy cái gì, nàng ấy sẽ kích động mà luống cuống, liền đồng ý để Tề Sính Đình ở ngoài phòng chờ đợi. Tề Sính Đình tin tưởng Lạc Vân Hi, liền không đi vào.

Người bị từng cái xích sắt lớn trói ở trên cột sắt cúi thấp đầu, son phấn trên mặt đã bị tẩy đi, buông lông mi xuống, không thấy rõ tướng mạo.

Phi Vũ trầm giọng nói: "Vừa rồi Nhan đại nhân đã đến thẩm vấn, cũng không hỏi ra được gì, dùng hình xong, hắn đã hôn mê."

Trong lòng Lạc Vân Hi khẽ nhúc nhích, nhìn người cúi đầu kia, thấp giọng nói: "Ta qua xem thử tướng mạo của hắn."

"Đừng!" Phi Vũ lập tức giữ chặt nàng, không ngừng lắc đầu: "Đừng nhìn tướng mạo của hắn!"

"Tại sao?"

"Sẽ dọa tới ngươi."

"Không sao đâu." Lạc Vân Hi nói nhưng trong lòng thì run lên, tướng mạo có thể hù dọa nàng . . .

Nàng đã không nén được tức giận, tránh khỏi bàn tay Phi Vũ lôi kéo, vài bước tới ngồi xổm trước mặt thích khách, đưa tay, nâng gương mặt của hắn lên.

Hơn phân nửa dung nhan bị thiêu hủy bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt!

"Quan Hàn!" Lạc Vân Hi run rẩy gọi một tiếng, ngón tay nhè nhẹ run.

Thật sự là hắn, đúng là hắn!

Nhìn gương mặt trải đầy vết thương này, cảm giác đau lòng lập tức lan tràn trong trái tim nàng.

Không biết do thời gian sống chung đã lâu, hay là do hắn tự xưng là đệ đệ của nàng, nàng cũng thật sự coi hắn như đệ đệ, có lẽ nên nói, đó chính là tâm linh tương thồn giữa tỷ đệ, ngược lại, lòng nàng rất đau, cũng khso có thể hô hấp.

"Lạc tiểu thư, ngươi biết hắn sao?" Giọng Phi Vũ tràn đầy kinh ngạc.

"Ta . . . " Lạc Vân Hi còn chưa nói hết, trước cửa phòng vang lên tiếng bước chân dồn dập, kèm theo một giọng nam trầm thấp: "Đại nhân, có người tới! Hơn nữa còn không ít người!"

Phi Vũ kinh hãi đến biến sắc.

Lạc Vân Hi bắt đầu lo lắng, thừa dịp hắn ra ngoài, lập tức móc từ trong tay áo ra một cái mặt nạ da người thay cho Quan Hàn, tốc độ rất nhanh, rồi liền ra khỏi phòng, ôm chặt Tề Sính Đình, bước vài bước trên mặt đất, liền nhảy lên nóc nhà, hai người nằm sát xuống.

Bên cạnh nàng, vốn có bốn tên Ngự Lâm Quân đứng, lập tức cảm thấy thật là xấu hổ.

Bọn hắn đều biết vị thân phận của vị Nhan đại tiểu thư này, càng hiểu rõ quan hệ của nàng và Trung Sơn Vương. Mà bọn hắn tuy là Ngự Lâm Quân, tuy nhiên cũng vụиɠ ŧяộʍ quy phục Trung Sơn Vương, cho nên không thể gọi nàng xuống, chỉ đành giả vờ không nhìn thấy.

Lạc Vân Hi nheo mắt lại, nhìn về phía xa, loang thoáng thấy được một đoàn người bước nhanh tới đây.

Đến gần, xuyên qua ánh đèn l*иg, có thể thấy rõ, đoàn người tới đấy trừ bỏ Quân Lan Phong, còn có Nhan Quốc Công, Nhan Thiếu Khanh và vài ci trọng thần trong triều. Đoan Mộc Ly và Đoan Mộc Triết cũng không tới, bọn hắn tất nhiên là sẽ quan tâm hoàng đế nhiều thích khách rồi.

"Vương gia." Phi Vũ tiến lên hành lễ.

"Mở cửa." Quân Lan Phong phân phó.

Của "kẹt kẹt" một tiếng mở ra, mấy người theo thứ tự trước sau đi vào.

Phòng trong truyền ra tiếng nói chuyện.

"Lấy một chậu nước lạnh hắt cho hắn tỉnh!" Nói chuyện chính là Quân Lan Phong.

Cánh tay phải Lạc Vân Hi lập tức đau xót, nàng nghiêng đầu, phát hiện Tề Sính Đình nắm thật chặt tay nàng, ánh mắt sốt sắng nhìn chằm chằm nóc nhà phía trước, trên mặt đầy vẻ đau lòng.

Nàng im lặng.

Bàn về đau lòng, kỳ thực mình cũng đau không kém nàng ấy!

Chẳng qua, đối với người hôn mê, dùng nước lạnh, cũng là một cách hay.

Hiện tại không phải mùa đông, thân thể cũng sẽ không bị ảnh hưởng.

Lạc Vân Hi giữ yên lặng, nhìn Ngự Lâm Quân mang một thùng nước lạnh vào, trong phòng truyền đến âm thanh tạt nước "ào ào".

"Ngươi là ai?" Nhan Quốc Công quát hỏi.

"Muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ, không cần nhiều lời như vậy!" Nam nhân rất cố chấp nghiêng đầu đi, giọng nói khàn khàn.

Cánh tay Lạc Vân Hi lần nữa bị nắm đau, thế nhưng, lần này Tề Sính Đình không thể khống chế lực lượng, thân mình trực tiếp rời xuống dưới nóc nhà, nàng theo bản năng kêu to thất thanh.

"Ai?"

Một bóng người tựa như tia chớp từ trong nhà bay ra ngoài, Tuyết Cẩm "xoạt" một tiếng bắn về phía hai người.

Lạc Vân Hi vừa kéo Tề Sính Đình lại, tay phải đang muốn đi đánh Tuyết Cẩm trở lại, bốn Ngự Lâm Quân đã xông lên trước, cản Quân Lan Phong ra chiêu này, lớn tiếng kêu: "Vương gia!"

Thấy bóng người ở phía trên, Quân Lan Phong thu Tuyết Cẩm, mặt mày lạnh lẽo: "Người nào?"

Bốn Ngự Lâm Quân cũng không trả lời, né sang hai bên, nhường đường đi, Lạc Vân Hi bò dậy, mới thấy Quân Lan Phong đứng trong sân.

Nàng hơi mím môi.

Ánh mắt Quân Lan Phong lập tức nứt ra, đầu đầy hắc tuyến.

"Người nào ở bên ngoài vậy?" Mấy người Nhan Quốc Công cũng đã đuổi tới.

"Không có chuyện gì." Quân Lan Phong đạp chân một cái, thân mình như con chim lớn nhảy lên nóc nhà, đỡ lấy Lạc Vân Hi, lại thấy Tề Sính Đình.

"Sao lại ở đây vậy?" Giọng nói của nam nhân đột nhiên trở lên dịu dàng, thần sắc cũng bớt lạnh lẽo hơn, trong mắt còn toát ra e ngại.

"Ta và Đình nhi đi dạo ngắm phong cảnh một chút, may mà có này bốn ngự Lâm Đại Ca bảo vệ." Lạc Vân Hi giải thích lung tung, không quên biểu dương bốn người này.

Quân Lan Phong nhìn bọn hắn một cái.

Trong lòng bốn Ngự Lâm Quân căng thẳng, đợi lúc ánh mắt hắn dời ra chỗ khác, mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may, bọn hắn không đuổi Lạc Vân Hi xuống.

Chẳng qua bây giờ, đợi thế này, dường như cả người đều không dễ chịu đi?

Bọn hắn rốt cục ý thức được phải tránh đi một chút, vì thế nhảy xuống khỏi nóc nhà, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.

"Ngắm cảnh à?" Khóe miệng Quân Lan Phong nhếch lên một nụ cười, đưa tay xoa tóc của nàng: "Ngắm cảnh gì đến trên nóc nhà thế này?"

"Ở đây gió mát phong cảnh đẹp."

"Bốn Ngự Lâm Quân ở chỗ này ngăn trở, còn thấy gió mát ư?"

". . . "

"Phía dưới giam giữ thích khách, cảnh đẹp sao?"

Lạc Vân Hi bị hắn hỏi tới không có gì để nói, đành phải trừng hắn: "Câm miệng!"

Nhan Quốc Công nghe thấy trên nóc nhà dường như có tiếng Hi nhi nói chuyện, hơi nhướng mày.

Đã có Quân Lan Phong ở phía trên, hắn cũng sẽ không cần lên, liền dẫn những người khác đi vào thẩm vấn thích khách một lần nữa.

Quân Lan Phong cúi mặt xuống, sau khi thấy mấy người vào nhà, mới ngưng mắt nhìn về hướng Lạc Vân Hi, thấp giọng hỏi: "Ngươi làm gì ở đây?"

Lạc Vân Hi cong môi lên.

Quân Lan Phong cũng không lo chuyện Ngự Lâm Quân gần đó có nhìn thấy hay không, lại càng không nhìn tới Tề Sính Đình đã đứng bên cạnh, đưa tay kéo Lạc Vân Hi vào trong ngực, trái tim cũng mềm mại hẳn, nhẹ nhàng nói: "Nói cho ta biết."

Lạc Vân Hi ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu.

Quả nhiên sắc mặt Quân Lan Phong chấn động.

Tề Sính Đình thấy rõ ràng, vốn dĩ nàng ấy cũng không tiện nhìn thẳng vào hai người đang ôm nhau thế này, thế nhưng, nàng ấy vô cùng nóng lòng muốn biết phản ứng của Quân Lan Phong.

Chỉ có hắn, mới có quyền lực cũng như có năng lực để giúp đỡ Quan Hàn chạy thoát!

"Là hắn sao?" Dung mạo Quân Lan Phong trầm xuống.

Bởi Phi Vũ cũng chưa đi theo vào, những người bên trong thấy đều là gương mặt đã mang theo nạ da người kia, Quân Lan Phong thì vẫn không chú ý.

"Ừm." Lạc Vân Hi thấp giọng đáp một tiếng.

"Ta đã biết." Quân Lan Phong gật đầu, liếc nhìn Tề Sính Đình, lúc này Tề Sính Đình mới hoảng loạn cúi thấp đầu.

Thân phận của mình là gì? Là trắc phi của thái tử! Nàng ấy lại xuất hiện ở đây!

Quân Lan Phong ôm chặt Lạc Vân Hi, mang theo nàng từ trên nóc nhà nhảy xuống, kêu lên: "Phi Vũ, đi đỡ Tề trắc phi xuống."

Rồi sau đó nhanh chân vào phòng.

Nhan Quốc Công nhìn thấy Lạc Vân Hi, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nhưng không tiện hỏi nhiều.

Quan Hàn cũng lập tức nhìn thấy Lạc Vân Hi, hắn im lặng gục đầu xuống, cũng không nói lời nào, cũng không phát ra âm thanh gì.

"Hôm nay thẩm vấn không ra, mang về cung thôi." Quân Lan Phong chớp mắt nhìn Quan Hàn, lạnh lùng nói.

Thích khách muốn gϊếŧ hoàng đế khá là đặc thù, có thể trực tiếp thẩm vấn trong hoàng cung, cũng không nhất định phải mang tới Tông nhân phủ.

"Được." Mọi người đối với ý kiến của Quân Lan Phong tất nhiên là sẽ không có dị nghị gì.

Nhan Quốc Công cũng không nói gì. Quân Lan Phong sẽ không hại Nhan gia, trước đây sẽ không, hiện tại càng không thể nào, điểm này hắn vẫn có niềm tin.

Sau khi ra ngoài, Quân Lan Phong có ý thả chậm bước chân lại, cùng Lạc Vân Hi đi ở phía sau, đoàn người trước mặt vì tránh hiềm nghi, liền đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã không còn bóng dáng.

Nhan Quốc Công không yên lòng về Lạc Vân Hi, nhưng thái độ của Lạc Vân Hi đêm nay lại rất khác thường, liên tục nháy mắt với hắn, dường như có lời muốn nói với Quân Lan Phong, hắn đành phải rời đi trước.

Tề Sính Đình cũng không biết bị Phi Vũ mang đi nơi nào, trên đường nhỏ đầy bóng cây này, chỉ còn lại hai bóng người kéo dài.