Thiên Tài Cuồng Phi - Phế Vật Tam Tiểu Thư

Chương 168

Edior: thu thảo

Lạc Vân Hi đá cục đá trở lại Vân Các, nghĩ đến thái độ của Đoan Mộc Triết, trong lòng vô cùng khó chịu.

Xuân Liễu thấy tiểu thư trở lại, rất vui vẻ, muốn kêu Tiểu Ngôn đi pha trà. Lạc Vân Hi đã ngăn cản nàng ấy: "Không cần, đi xem thử xem lão Lý có ở đây hay không, chúng ta ra ngoài."

Xuân Liễu kinh ngạc, tiểu thư vội vàng về viện, còn chưa ngồi xuống ghế, lại muốn đi ra ngoài sao? Thế nhưng, còn bảo với mình.

Tuy nghi hoặc, nhưng Xuân Liễu không hỏi nhiều, chạy nhanh ra ngoài.

Lão Lý đã là chủ nhân của chiếc xe ngựa Tằng Thủy Tiên mượn đi trước kia kia, xe ngựa bị phá hủy, lão Lý không dám nói gì, nhưng Lạc Vân Hi bắt đền Tằng Thủy Lan, sau này Tằng Thủy Lan vẫn đưa 50 lượng đến Vân Các, vì sợ Lạc Vân Hi ra ngoài nói lung tung.

Số bạc đó Lạc Vân Hi đều cho lão Lý, thông thường một chiếc xe ngựa gỗ vốn không cần nhiều bạc như vậy, lão Lý bỏ ra không tới hai mươi lượng, mua chiếc xe ngựa mới, đánh xe mới mà dùng, bạc còn lại hắn đều cầm lấy, đủ để cả nhà bọn hắn dùng hơn mấy năm.

Vì thế, lão Lý cảm ơn ân đức của Lạc Vân Hi, không có chuyện gì thì chạy đến cửa Lạc phủ lượn một vòng, xem thử xem Lạc Vân Hi có muốn ra ngoài không.

Lạc Vân Hi cũng không muốn làm phiền hắn, ra ngoài cũng ít gọi xe hắn. Nhưng từ sau chuyện xảy ra lần trước, nàng cũng không dám nữa tùy tiện gọi xe ngựa ở đầu hẻm nữa, một khi có việc, liền gọi gã sai vặt chạy ra ngoài, gọi lão Lý tới đón.

Lúc xe ngựa Lão Lý không cần chạy, sẽ dừng lại trên đường cách Lạc phủ không xa, chỉ một lát gã sai vặt đã gọi hắn tới.

"Tiểu thư muốn đi đâu?" Lão Lý đón Lạc Vân Hi lên xe, cung kính hỏi.

"Quán trọ Dạ Đô." Lạc Vân Hi khẽ nhả bốn chữ.

Xuân Liễu bên cạnh cau mày, tiểu thư muốn tới khách sạn, sao không đổi nam trang?

Đến khách sạn Dạ Đô, xuống khỏi xe, Lạc Vân Hi để một khối bạc vụn ở trên ghế, lão Lý thấy thế sợ hãi kêu: "Tiểu thư mau cầm tiền về đi, sao tiểu nhân có thể lấy tiền của người được! Lần trước bạc nhiều như từ trên trời rớt xuống vậy, đều là tiểu thư ban cho ta, tiểu thư ngồi xe ngựa của lão Lý Nhất cả cuộc đời, cũng không ngồi hết số tiền đó!"

Lạc Vân Hi cười đẩy hắn ra, nói: "Ngươi hãy nhận đi, số bạc này cũng là trong công việc, cũng không phải ta bỏ ra. Mặc kệ người nào ngồi xe ngựa đều giống nhau, ngươi không thu, lần sau ta không ngồi xe ngựa của ngươi, bạc cũng cho người khác thôi."

Lão Lý không làm sao được, đành phải thu bạc lại.

Lạc Vân Hi thấp giọng nói với lão Lý Nhĩ vài câu, mới mang theo Xuân Liễu vào cửa chính quán trọ, nàng mặc nữ trang, chưởng quỹ cũng không quen biết nàng.

"Cho ta một gian phòng." Nàng đi đến trước quầy, lạnh nhạt nói.

Chưởng quỹ sai tiểu nhị dẫn nàng lên lầu hai, Xuân Liễu đi ở phía sau, đầu óc mơ hồ.

Vào gian phòng khách thứ hai đếm ngược lại bên tay trái, Lạc Vân Hi liền đuổi tiểu nhị đi, thả bình mai trước cửa sổ, đóng cửa sổ lại, dựa vào giường quý phi nghỉ ngơi.

Xuân Liễu pha một chén trà nóng bưng lên, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu thư, bây giờ chúng ta đang làm gì vậy?"

"Chờ người." Lạc Vân Hi nhận trà nóng, thổi nổi bọt nước trên trà xanh, thấp giọng nói: "Ngươi đợi một lát rồi ra bên ngoài canh chừng."

Xuân liễu hiểu ý: "Vâng ạ."

Sau nửa canh giờ, Lạc Vân Hi nửa nằm ở trên giường, đôi mắt đóng lại, sắp muốn ngủ, trên cửa, vang lên tiếng gõ cửa có tiết tấu.

Xuân Liễu liếc nhìn về hướng Lạc Vân Hi, người cũng đã tỉnh rồi, mở to mắt to không hề mệt mỏi, sáng sủa óng ánh, nàng khẽ gật đầu một cái, Xuân Liễu liền đến mở cửa.

"Lạc tiểu thư có ở đây không?" Một nam nhân áo đen hỏi, ánh mắt quét về hướng bên trong phòng.

Lạc Vân Hi đứng dậy, nói: "Có, vào đây."

Nam tử mặc áo đen khom người lui ra ngoài, Tần Bằng mặc cẩm bào màu lam ước qua thềm cửa, đi vào, Xuân Liễu biết Tần Bằng, thấy hắn vào đây, lập tức ra ngoài, cũng khép cửa lại.

"Đình Đình xảy ra chuyện gì sao?" Tần Bằng không dìa dòng mà dứt khoát hỏi.

Lạc Vân Hi nhìn hắn, ánh mắt đầy vẻ chán ghét: "Tạm thời không có chuyện gì, có thể tạm thời giữ được bình yên." Nàng quay đầu, chậm rãi bước đến phía trước cửa sổ, mở cửa sổ, cầm bình hoa dùng làm ám hiệu trở lại, ánh mắt nhanh chóng quét trên hành lang một vòng, xác định không có người nghe trộm mới yên tâm.

"Vậy Lạc tiểu thư tới tìm ta vì chuyện gì?" Tần Bằng nhận thấy nàng chán ghét, thản nhiên hỏi.

Lạc Vân Hi thấy mặt hắn bình tĩn, tức giận từ trong lòng dâng lên, lạnh giọng nói: "Thân phận bây giờ của Đình nhi ngươi cũng biết, nàng ấy là trắc phi của Thái tử! Dù ngươi có tình cảm với nàng ấy, tưởng hện gặp nàng ấy, cũng phải bảo hộ nàng ấy cho tốt chứ? Việc này một khi bị Thái tử biết được, ngươi sẽ không có chuyện, Thế tử Tần phủ, Thái tử dám động đến ngươi sao? Nhưng Đình nhi thì sao? Ngươi nghĩ cho nàng ấy chưa?"

Càng nói, nàng càng tức giận, giọng nói của nàng càng chậm rãi, đè ép tới mức thấp nhất: "Ngươi dám nói, ngươi giữ được nàng ấy sao? Long nhan giận dữ ba ngàn ngọn lửa, ngươi có thể chịu được sao? Ngươi ở Tần phủ, Đình nhi cũng đang ở phủ thái tử, một khi việc này bị Thái tử bắt được chuôi, ngươi nước xa có thể cứu được lửa gần sao? Có thể, sau một đêm, nàng ấy liền vĩnh viễn biến mất trong cuộc đời ngươi, Tần Đại Thế tử, ngươi từng nghĩ hậu quả sẽ như thế nào sao?"

Sắc mặt Tần Bằng theo lời nàng nói dần biến hóa, càng ngày càng nhợt nhạt, càng ngày càng sợ hãi, cũng càng ngày càng thống khổ.

Hắn không thể phản bác, chỉ đành đưa tay, che chặt trái tim mình.

Lạc Vân Hi nhẹ hất cằm, nói: "Ta cũng không muốn ngăn cản các ngươi, nếu như ngươi thật sự muốn nàng ấy tốt, ta sẽ hết sức vui vẻ, nhưng nếu thật sự đối tốt với nàng ất, thì điều quan trọng nhất là bảo hộ nàng ấy cho tốt có phải không? Như hôm nay, ngươi hẹn nàng ấy, sao lại để lộ sự việc có biết không?"

Tần Bằng lắc đầu: "Ta cũng không biết."

"Ngươi đương nhiên không biết." Lạc Vân Hi cười châm chọc một tiếng: "Ngươi biết làm thế nào mà ta nhận được tin tức không?"

Tần Bằng lắc đầu như trước.

"Ta thấy Tào Thiến ở phủ thái!" Lạc Vân Hi cắn răng, nói ra từng chữ từng chữ cái tên "Tào Thiến".

"Nàng ta ư? Sao có thể như vậy!" Đột nhiên nghe được cái tên này, Tần Bằng chấn động.

Lạc Vân Hi nhàn nhạt nói: "Lúc nàng ta từ phủ thái tử đi ra, người của thái tử phi lập tức được phái tới

theo dõi quán trà này."

Sắc mặt Tần Bằng biến đổi, mãi lâu sau, gắt gao nắm chặt quả đấm: "Nàng ta đã làm chuyện như vậy, ta nhất định sẽ không thứ tha cho nàng ta!"

"Cha của nàng ta đã cứu ngươi, sao ngươi không tha thứ nàng được chứ?" Lạc Vân Hi châm chọc hỏi.

Sắc mặt Tần Bằng trắng nhợt, ngực phập phồng kịch liệt, cực lực nhẹ giọng nói: "Việc khác đều có thể tha thứ, nhưng nàng ta muốn động đến Đình Đình, đây là chuyện không thể tha thứ! Ta không gϊếŧ nàng ta, sẽ chăm sóc tốt cho nàng ta, nhưng không để cho nàng ta quấy rối như vậy nữa!"

Mặt Lạc Vân Hi không hề có cảm xúc, nói: "Mặc kệ nàng ta là người nào của ngươi, lần sau, nếu để cho ta biết, nàng ta còn chạm tới Đình nhi, ta sẽ không hạ thủ lưu tình như hôm nay!"

Tần Bằng nhìn nàng một cái, không nói gì.

"Việc này không nên để cho Đình nhi biết, sợ lại khiến nàng ấy thương tâm." Sau khi Lạc Vân Hi nói câu này, liền đi tới bên cửa, mở cửa phòng, cùng Xuân Liễu rời đi.

"Cảm ơn ngươi đã quan tâm nàng ấy như vậy." Tần Bằng ở phía sau nói một câu.

Lông mày Lạc Vân Hi nhếch lên: "Tiếng cám ơn này, ngươi không có tư cách nói với ta."

Tần Bằng bị nàng chẹn họng, cười khổ, tam tiểu thư phế vật trong truyền thuyết, thực sự là... Cường thế! Chẳng qua, Đình nhi có bạn tốt như vậy, từ nội tâm hắn cũng cảm thấy vui mừng.

Đối diện quán trọ Dạ Đô, một cánh cửa sổ cách hai con đường, nam nhân thả hai cái ống tròn trước mắt xuống, sắc mặt hờ hững. Cửu Sát đi tới, từ phía sau hắn nhìn ra ngoài, cách xa, không thấy rõ sắc thần người bên kia, lại thấy được bóng dáng Lạc Vân Hi và Xuân Liễu.

"Vương gia, Tề trắc phi không thể giữ lại được!" Phía sau, một giọng nói già nua uy nghi vang lên.

"Ngươi có chứng cớ sao?" Quân Lan Phong không hèm quay đầu lại hỏi.

Nam tử trung niên phía sau mặc áo gấm, đầu cài mũ ngọc, đủ thấy là người làm quan, lại là quan viên cao cấp, gọng nói của hắn khẩn thiết: "Vương gia cũng tận mắt được thấy được xe ngựa chạy nhanh như vậy, nếu như không phải có tật giật mình, sao bọn hắn lại đánh xe ngựa nhanh như vậy?"

Quân Lan Phong cười nhẹ: "Tằng Tư Đồ, không thể nói như thế, cách xa như vậy, cũng không ai biết ngồi trên xe ngựa."

Tằng Tư Đồ, tức là phụ thân của Tằng Thủy Lan.

Hắn và Trung Sơn Vương nói một chút chuyện công sự, từ con đường này trở lại, vừa vặn gặp phải ngự Lâm Quân phủ thái tử, Quân Lan Phong hỏi một tiếng, những Ngự Lâm Quân kia lập tức bê ra toàn bộ sự việc, không dám gạt hắn.

Nghe nói Tề trắc phi lại gặp nam tử xa lạ ở quán trà, Tằng Tư Đồ vui vẻ, đã cực lực thỉnh Quân Lan Phong đi "bắt kẻ thông da^ʍ".

Quân Lan Phong sao có thể đáp ứng loại chuyện này của hắn, viện cớ việc riêng của phủ thái tử không tiện nhúng tay, đến bên này chờ đợi kết quả, vẫn là kéo Tằng Tư Đồ lên cùng.

Tằng Tư Đồ hết cách, đành phải đi cùng hắn.

Thế mà, vì Ngự Lâm Quân không dám đánh rắn động cỏ, làm người chạy mất... Hắn vừa bực vừa hận, cũng không có biện pháp, đành phải thêm dầu thêm mỡ trước mặt Quân Lan Phong kể ra Tề Sính Đình không tốt thế nào.

Quân Lan Phong vẫn không rời khỏi, bởi vì hắn chỗ ở tầng ba có thể thấy được mấy dặm xung quanh, không chỉ nhìn thấy quán trà, còn có thể nhìn đến quán trọ Dạ Đô cách quán trà không xa.

Lúc Lạc Vân Hi ca hát trước trà lâu, sự chú ý của hắn đã hoàn toàn bị hấp dẫn, vẫn chú ý đến nàng, nghĩ thầm không chừng nàng tới quán trọ Dạ Đô, mà không rời đi luôn, liền gọi Cửu Sát mang ống nhòm tới, ở nơi này phóng tầm mắt tới, ngoài dự liệu, thấy được cảnh tượng nàng và Tần Bằng gặp mặt.

Nàng đối với chuyện của người khác thật sự là rất nhanh!

Quân Lan Phong lạnh lùng nhếch môi cười.

Tằng Tư Đồ Kiến thấy sắc mặt hắn trở nên hơi không tốt, biết điều không lên tiếng nữa, buồn buồn ngồi trên ghế đợi, Quân Lan Phong không nói đi, hắn cũng không dám đề nghị, chỉ là không biết hắn đang cầm ống tròn nhìn cái gì.

Ống tròn này, hắn biết, những năm trước đây vương tử nước ngoài tới, đưa cái đồ chơi ngạc nhiên này tiến cung, lúc ấy hắn cũng may mắn liếc nhìn, vô cùng thần kỳ, có thể nhìn rõ ràng những thứ ở vô cùng xa, nên gọi là ống nhòm. Chỉ có điều, sau đó đồ chơi này thuộc về Trung Sơn Vương, lòng hiếu kỳ của hắn có lớn hơn nữa, cũng không có cơ hội chạm vào.

Quân Lan Phong bất chợt xoay người lại, mắt híp lại, nhìn về phía hắn, hỏi từng chữ từng chữ: "Tằng Tư Đồ, ngươi sợ bổn vương sao?"

Tằng Tư Đồ ngẩn ra, không hiểu nghĩa, cười theo nói: "Hạ quan là kính yêu Vương gia từ nội tâm, cho nên không thể nào sợ hãi Vương gia."

Nụ cười của Quân Lan Phong chuyển sang lạnh lẽo, giọng nói bỗng nhiên trở nên mãnh liệt: "Phải không? Ngươi lặp lại lần nữa!"

Chân Tằng Tư Đồ mềm nhũn, đỡ lấy bàn để không ngã chổng vó, kinh sợ tới sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh trên trán chảy ra, vội vàng nói: "Vương gia... Thuộc hạ, thuộc hạ không dám!"

Quân Lan Phong nhướng lông mày, hạ thấp giọng: "Tằng Tư Đồ, ngươi sợ hãi như vậy làm gì? Ngươi không phải nói không sợ bổn vương sao?"

Tằng Tư Đồ ngụy trang khó có thể nữa, giọng nói run rẩy: "Vương gia, thuộc hạ là kính yêu ngài, cũng, cũng sợ ngài."

Hắn vốn muốn nói, quan để cho người khác sợ đều chẳng phải vị quan tốt, chính mình không sợ Trung Sơn Vương, đang chứng minh Trung Sơn Vương là vương gia tốt, dùng cái này để nịnh hót, thế nhưng sợ hãi từ nội tâm thế nào cũng không áp chế nổi.

Quân Lan Phong nhìn ra trong lòng hắn tính kế, khóe mắt xẹt qua ý châm biếm, nụ cười trở nên ác liệt, nói: "Tề trắc phi cũng sợ bổn vương như vậy, bổn vương sẽ cảnh cáo nàng ấy."

Tằng Tư Đồ nghe hắn nói là chuyện này, sợ hãi bỏ bớt đi, hơi ngẩng đầu nói: "Vương gia anh minh!"

Trong lòng chỉ cảm thán, cơ hội tốt lần này sợ là phải bỏ qua, chẳng qua Tề Sính Đình bởi vậy mà bị Thái tử căm ghét hơn, không còn thời gian xoay sở, cũng đáng.

Đêm đó, Quân Lan Phong tới phủ thái tử.

Nghe nói Trung Sơn Vương đến, Thái tử vốn còn ôm hai ca kỹ ở hậu viện uống rượu tìm niềm vui, mặt đầy say mê lập tức giật mình tỉnh lại, nhảy cẫng lên, sai người múc nước rửa mặt, tới phòng nghị sự nghênh tiếp.

Quân Lan Phong vừa đổi một một bộ trường bào màu xanh đen, gọi người tắt sạch đèn đuốc dư thừa trong phòng nghị, chỉ lưu vài chiếc, phòng khách chìm chóng ánh sáng mông lung, ánh lửa sáng bị diệt, không khí vô cùng quỷ dị.

Sau khi Thái tử đi vào, hai người trong phòng nói chuyền một lát, rồi sau đó, Thái tử đi ra ngoài, sắc mặt âm trầm kêu lên: "Gọi tề trắc phi lại đây!"

Bọn hạ nhân vừa nghe lời này, lập tức chạy tới sân bên, trong lòng thay Tề Sính Đình lau một vệt mồ hôi.

Sân bên, lửa than cháy trong chủ phòng đang rừng rực, Tề Sính Đình và Lạc Vân Hi ngồi đối diện nhau, trên bàn bày trái cây và bánh ngọt, ánh sáng từ đèn l*иg đèn đuốc chiếu vào khuôn mặt hai người, lóe ra ánh sáng ngời ngời.

Ban ngày xảy ra chuyện như vậy, Tề Sính Đình chắc chắn rất sợ hãi, thêm việc không yên lòng nữa, lúc chạng vạng Lạc Vân Hi liền đến giúp nàng ấy, ở viện dùng bữa tối, Tề Sính Đình thấy nàng ở đây, tâm tình vốn lo lắng chậm rãi bình tinh lại.

Dù nói thế nào, đến cùng nàng ấy chỉ là cô gái bình thường, nguy hiểm đến tính mạng đủ để khiến nàng ấy cảm thấy hoảng sợ.

Thả lỏng được một lúc, tiếng bước chân gấp gáp phá vỡ yên tĩnh, chỉ nghe trong sân có một tiếng Thủy Ảnh hét to: "Ai vậy?"

Lòng Tề Sính Đình cũng bị tiếng bước chân này làm rối loạn, cơ mặt không khống chế được giật mấy cái.

"Là ta!" Một giọng nói của nam tử vang lên, tiếp theo, đại quản gia phủ thái tử bước vài bước vào viện, ánh mắt sắc bén trực tiếp bắn về phía cửa chủ phòng.

Tề Sính Đình đẩy cửa sổ ra, dù cho mặt biểu tình trấn định, nhưng thân hình khẽ run: "Văn tổng quản, có chuyện gì vậy?"

Văn tổng quản không giống với quản gia phủ đệ khác, hắn là người có chức quan, hoàng đế ngự phong là Đại tổng quản. Theo lý thuyết, Thái tử ở Đông cung, nhưng hoàng đế lại nói muốn Thái tử phải biết tự lập, liền làm phủ riêng ở ngoài cung cho hắn, Văn tổng quản từ đông cung cùng ra ngoài, rất được Thái tử tín nhiệm, thân phận địa vị trong phủ rất cao, coi như là Tằng Thủy Lan cũng không dám tùy tiện đắc tội với hắn.

"Thái tử mới trắc phi tới phòng nghị sự." Trên mặt Văn tổng quản không có bất kỳ thần sắc dư thừa, tuỳ việc mà xét.

Lòng Tề Sính Đình "hồi hộp" trầm xuống, đáp: "Được, ta tới ngay đây, làm phiền Văn tổng quản đi một chuyến rồi." Nàng nhìn về phía bóng dáng màu xanh.

Thủy Ảnh hiểu ý móc ra một thỏi bạc kín đáo đưa cho Văn tổng quản, trên mặt Văn tổng quản mới lộ khẽ mỉm cười: "Trắc phi phải nhanh một chút, Thái tử chờ sẽ sốt ruột, lửa giận ta cũng không thể hạ xuống được."

"Được." Giọng Tề Sính Đình hiện ra vẻ uể oải, nói chính xác hơn, là bởi vì lo lắng mà sinh ra.

Lạc Vân Hi ẩn mình tại chỗ tối, thấy sắc mặt Tề Sính Đình không tốt, đau lòng nói: "Ta đi qua cùng ngươi, chớ sợ."

"Người nào?" Văn tổng quản nghe được có tiếng vang bên trong phòng, sắc mặt lập tức thay đổi, hét to. Mười mấy ám vệ từ trên nóc nhà vùn vụt lao ra, cung nỏ dựng lên, cùng nhau nhắm ngay giữa sân.

Sắc mặt Lạc Vân Hi hờ hững, môi đỏ mọng nhẹ nhàng gợi lên một góc độ, thoải mái đến trước cửa sổ, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Văn tổng quản."

Tề Sính Đình không ngừng bận rộn giải thích: "Là Lạc tiểu thư, nàng tới nói chuyện với ta."

Lúc này Văn tổng quản mới thu lại nghi ngờ trong mắt, thờ ơ nói: "Trắc phi, có khách tới chơi, sau này nhất định phải xin phép thái tử phi."

Hắn dám đánh cuộc, Lạc Vân Hi xuất hiện ở trong viện, không có mấy người biết.

Tề Sính Đình đè nén phẫn nộ trong mắt, hạ thấp mi mắt, dời chủ đề nói chuyện: "Văn tổng quản, ta lập tức tới phòng nghị sự."

Văn tổng quản hừ một tiếng, quay người rời khỏi, Tề Sính Đình cũng không nhịn được, nằm ở bả vai Lạc Vân Hi bắt đầu khóc rưng rức.

Lạc Vân Hi ôm chặt nàng ấy, một tay đóng cửa sổ lại, một tay khẽ vuốt sau lưng nàng ấy: "Người như thế này, để ý đến hắn làm cái gì? Không cần để trong lòng!"

Nói thì nói vậy, nhưng nếu như đổi thành nàng, tuyệt đối sẽ không chịu ủy khuất như vậy, có hận phải báo, lúc ấy liền đẩy hắn trở về, đến cùng ta là chủ tử hay là ngươi là chủ tử, có khách đến, ta sẽ tự biết rõ phải xử lý sao, ngươi quản việc vớ vẩn!

Chỉ là, Tề Sính Đình ủy khuất cầu toàn, mình không ra mặt cho nàng ấy được, sợ gây phiền toái cho nàng.

Tề Sính Đình lẩm bẩm nói: "Ta dù gì cũng thiên kim dòng chính của gia đình quan lớn, ở nhà được tất cả mọi người sủng ái, hiện tại, một người làm cũng dám mặt nặng nhẹ với ta... "

Đúng vậy, tại Tề phủ, nàng ấy chính là minh châu lóng lánh, hạ nhân trong phủ không chừng đều xoay xung quanh nàng ấy, nhưng gả vào phủ thái tử, cả ngày nhìn sắc mặt người khác mà sống, tương phản như vậy, đổi lại là ai thì cũng đều khó có thể chịu đựng.

Lạc Vân Hi cười nói: "Đình nhi, không nên quá ỷ lại vào người khác, mọi việc đều nên dựa vào chính mình, như vậy bất kể là ở Tề gia hay là phủ thái tử, ngươi cũng sẽ sống tốt. Chính mình tự nắm giữ, thì ai cũng không cướp đi được."

Tề Sính Đình nghĩ ngợi một chút, cắn môi nói: "Nhưng ta quá nhu nhược... "

"Vậy học mạnh mẽ đi, có ta ở đây phía sau làm chỗ dựa cho ngươi, ngươi sợ cái gì?" Lạc Vân Hi liếc mắt xem thường.

"Ngươi... " Nghĩ đến Lạc Vân Hi, khóe mắt Tề Sính Đình mang theo lệ, nhưng vẫn là nở nụ cười: "Ừm, Hi nhi, tuy ngươi so với ta còn không có chỗ nương tựa hơn, nhưng ngươi so với ta lại mạnh mẽ hơn nhiều. Chẳng biết vì sao, gặp ngươi, thì ta có cảm giác an toàn."

"Con nhà nghèo sớm phải lo việc nhà nha." Lạc Vân Hi giơ tay lau đi lệ cho nàng ấy.

Ánh mắt Tề Sính Đình mềm mại, thương tiếc nói: "Hi nhi, ngươi cũng khổ, chẳng qua hết khổ thì tốt rồi, may mà, ngươi còn có một sư phụ thần y, thật hạnh phúc, sao ta không gặp được như vậy?"

Ánh mắt Lạc Vân Hi hơi động, hỏi: "Ngươi muốn học y sao? Ta dạy cho ngươi."

"Thật sự sao?" Tề Sính Đình vui vẻ, quên mất chuyện không vui vừa rồi.

"Đúng rồi, không thể giả được." Lạc Vân Hi giễu cợt nàng, đè thấp giọng: "Học y mới có thể bảo vệ được chính mình, nhưng ngươi ở trung tâm quyền lực nơi hậu viện, cần phải bảo vệ tốt, bằng không, một khi có người muốn nhờ vào đó hãm hại ngươi, vậy thì phiền toái."

Tề Sính Đình chấn động, trong nháy mắt rõ ràng, bội phục nhìn Lạc Vân Hi, nàng luôn nghĩ xa như vậy, chẳng trách tư duy kín đáo như vậy!

"Việc này ngày sau chúng ta chậm rãi thương lượng, đi phòng khách trước thôi, tính tình Thái tử kỳ lạ, nếu thật sự để hắn chờ, trời mới biết hắn sẽ như thế nào." Nhắc tới Thái tử, khóe miệng Lạc Vân Hi vẽ lên nụ cười lạnh.

"Được."

Lạc Vân Hi đẩy cửa ra, cùng Tề Sính Đình đi đến phòng nghị sự phủ thái tử.

Phiêu Bạt, Thủy Ảnh sớm biết Lạc Vân Hi lợi hại, từ lúc biết nàng ở cạnh trắc phi, hai người đều yên tâm, ở phía trước dẫn đường, chẳng mấy chốc, đến thềm ngọc của phòng nghị sự.

Dưới ánh trăng, phía trước có hai hàng thị vệ Ngự Lâm Quân đeo đao đứng gác, toàn thân mặc áo đen, sắc mặt hung ác, chuôi kiếm bên hông chiếu ra ánh sáng lạnh lẽo. Văn tổng quản đứng ở trên thềm, kêu lên: "Trắc phi, Thái tử mời người đến, Lạc tiểu thư xin dừng chân!"

Tề Sính Đình và Lạc Vân Hi liếc mắt nhìn nhau, nháy mắt ra hiệu. Tề Sính Đình an lòng không ít, cất bước lê thềm, gió lạnh thổi đến, váy dài màu bạc bị gió thổi tung bay, từ xa nhìn tới, giống như tiên tử mỹ lệ dưới ánh trăng kỳ ảo.

Trong phòng nghị sự, ánh mắt Thái tử không vui nhìn phía trước cửa, nói: "Đã trễ thế này, Lạc Vân Hi còn đến phủ thái tử, gia giáo của Lạc Thái Úy thật đúng là tốt!"

Vừa rồi biết được Lạc Vân Hi ở viện bên, hắn đã vô cùng phát cáu, nghĩ thầm đợi lát nữa nhất định phải bắt nàng lại, dạy dỗ một chút.

Lông mày anh tuấn của Quân Lan Phong động đậy một chút, nằm trong ghế Thái sư, không nói gì.

Tề Sính Đình vừa đi vào phòng nghị sự, mày liễu đã theo bản năng nhíu lại.

Phòng nghị sự, một vùng tối mờ, chỉ có ở gần mấy chiếc đèn l*иg gần chỗ chủ tọa mới hơi sáng, bầu không khí quỷ dị không bình thường.

Nàng ấy có chút do dự, giọng âm trầm của Văn tổng quản ở sau lưng nhắc nhở: "Trắc phi, còn không đi sao?"

Tề Sính Đình cắn chặt răng, nhấc váy đi vào trong bóng tối, cách đèn đuốc mờ nhạt càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, cho đến khi, nàng ấy thấy gương mặt trên cao kia...