Edior: thu thảo
Xuân Liễu vâng lời đi, Lạc Vân Hi đứng trên hành lang, gió lạnh thổi tới, trong lòng hỏng bét.
Rốt cuộc Tam di nương làm sao vậy? Vì sao nàng ấy luôn định nói rồi lại thôi, hành động còn kỳ lạ như vậy làm gì?
"Đứng ở nơi này không lạnh sao?" Một đạo giọng nam nghiêm nghị từ trong viện truyền đến, Lạc Vân Hi lập tức bừng tỉnh từ suy nghĩ miên man, chỉ thấy Quân Lan Phong mặc quần áo đen bước nhanh tới, cởϊ áσ khoác ra phủ thêm cho nàng, giọng nói đầy trách cứ: "Không nghĩ ngươi sẽ đứng ở nơi này hứng gió lạnh!"
Khóe môi Lạc Vân Hi kéo nhẹ: "Sao ngươi lại tới đây?"
"Ta tới nhìn ngươi một cái." Quân Lan Phong kéo nàng vào phòng, đóng cửa phòng, vì bên trong phòng bị gió lạnh thổi vào, nhiệt độ thấp xuống không ít.
Hắn ngồi trước chậu than, cầm lấy cặp gắp than, khêu lửa một cái, lửa lập tức bùng lên.
"Muộn như vậy còn chưa ngủ, không phải là nghĩ về chuyện của Hạ Đào chứ?" Quân Lan Phong thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhíu lại, không khỏi đau lòng, mềm giọng hỏi.
"Ai nghĩ tới nàng ta, một cái nô tài phản chủ, nàng ta không chết, ta sớm muộn cũng chết trong tay nàng ta!" Lạc Vân Hi hừ một tiếng.
"Ừm, việc đó ta cũng nghe nói, loại nha đầu này, không có gì hay ho mầ giữ lại. Vậy sao ngươi không ngủ?"
"Vừa rồi nương ta đến, ta mới tiễn nàng ấy về, làm sao mà ngủ đây?" Lạc Vân Hi thản nhiên đáp.
"Nương ngươi sao?" Quân Lan Phong nghĩ một lát, hỏi: "Là Tam di nương sao?"
"Ừm." Lạc Vân Hi liếc mắt nhìn hắn.
"Tam di nương, hình như ta đã gặp." Quân Lan Phong nhìn hai mắt của nàng nói: "Ấn tượng không sâu, không ngờ, nàng ấy lại sinh ra nữ nhi có tính tình hung hăng như vậy."
"Ta hung hăng lúc nào?" Lạc Vân Hi mở to hai mắt.
"Không hung hăng sao?" Quân Lan Phong mỉm cười: "Một chút mệt nhọc cũng không chịu được, giống con mèo rừng nhỏ giương nanh múa vuốt, chẳng qua, ta thích."
Lạc Vân Hi dở khóc dở cười, không biết nên trả lời cái gì.
Quân Lan Phong dịu dàng nói: "Thế nhưng, nàng ấy cũng dạy Hi nhi rất tốt, cái gì cũng hiểu, cái gì cũng biết."
Lạc Vân Hi liếc mắt xem thường, nhưng gò má hơi đỏ lên: "Được rồi, đừng nói những thứ này có hay không, ta đi ngủ đây."
"Không tắm mà ngủ sao?" Quân Lan Phong thấy nàng xấu hổ, cố ý hỏi: "Diễn trò từ buổi tối đến khuya, cũng phải toát mồ hôi chứ? Sao lại không sạch sẽ như vậy!"
Lạc Vân Hi không nói gì, mãi mới cắn răng nói vài chữ: "Tắm chứ, ngươi đổ nước tắm cho ta đi!"
"Tuân lệnh!" Quân Lan Phong nghe được có nhiệm vụ để làm, mỉm cười đáp một tiếng, chạy nhanh đi làm, chỉ cần Hi nhi không đuổi hắn đi, hắn đã vô cùng vui vẻ rồi.
Quân Lan Phong lệnh cho ám vệ thả mê hương ở nhà kề, để ngừa có nha đầu nhô ra quấy rầy hắn và Hi nhi ở chung, cho nên mỗi lần hắn đến, đều chưa có người phát hiện.
Nhưng đêm nay, Xuân Liễu cũng không ở trong viện, nàng ấy đi theo Tam di nương.
Ám vệ đặt ở bên cạnh Lạc Vân Hi thấy Quân Lan Phong tự mình múc nước trong giếng nước, có chút không đành lòng, dựa vào cơ hội bẩm báo chuyện này, bay tới bên cạnh hắn: "Gia, Xuân Liễu cô nương không ở trong viện, đợi lát nữa nàng ấy trở về, cho người đi cản sao?"
Quân Lan Phong hơi nhíu mày, một mặt kéo thùng nước từ trong giếng ra, một mặt nói: "Không cần, chuyện không nên biết, nàng ấy cũng biết rồi."
Ám vệ lấy lòng cười: "Vậy gia, ta đi kéo nước sao?"
"Ngươi về chỗ ngươi ẩn nấp đi, ở đây có ta là được." Quân Lan Phong trầm mặt nói.
"... " Ám vệ thấy chủ tử nhà mình vốn được nuông chiều nhấc theo thùng nước, bước đi như bay chạy vào nhà bếp nhỏ, cơ mặt không ngừng đưa đẩy, chỉ cảm thấy nhân sinh thay đổi, giờ khắc này thế giới đều bị hủy sạch.
Chẳng mấy chốc, Xuân Liễu trở lại, nàng ấy bước nhanh, đốt đèn l*иg, vào sau viện còn chưa kịp làm gì, đã trông thấy dáng người một nam nhân khôi ngô ôm cái thùng tắm lớn vào chủ phòng, bị dọa ba hồn bảy vía cũng sắp bay hết, ném đèn l*иg một cái, hét lên một tiếng.
Đợi ám vệ ở bên cạnh kịp thời che miệng của nàng ấy: "Làm gì thế, muốn hù chết người sao?"
Bên cạnh còn có thích khách!
Xuân Liễu chỉ muốn tiếng thét chói tai lớn chút nữa.
"Xuân Liễu!" Lạc Vân Hi nghe được giọng của nàng ấy, gấp gáp lao ra khỏi phòng.
Thấy tiểu thư bình an vô sự, trên mặt không có biểu hiệ gì, nhịp tim Xuân Liễu Phi vốn đang dồn dập mới trở về bình thường, cảm giác cánh tay che miệng lỏng ra, nàng ấy lập tức nghiêng đầu nhìn, nhưng lại không thấy gì.
Nàng ấy
ngẩn ngơ, sau khi phản ứng, nhặt đèn l*иg bị dập tắt lên, chạy nhanh về phía Lạc Vân Hi, chỉ vào bóng lưng Quân Lan Phong, vừa khϊếp sợ vừa nghi ngờ hỏi: "Tiểu thư, ngươi mời thêm hộ viện khi nào vậy?"
Nàng ấy nhớ, thường ngày những chuyện này, đều là nha hoàn cùng làm, trong Vân Các, lúc nào có thêm một nam nhân vậy?
"Hộ viện sao?" Lạc Vân Hi còn chưa cảm giác được cái gì, nhưng ám vệ trốn ở trên cây suýt nữa đã ngã xuống, ngửa mặt lên trời đầy thương xót, đó là Vương gia nhà hắn nha!
Quân Lan Phong đổ nước đầy bồn tắm sau bình phong, trong thùng tắm đổ đầy bốn tùng nước mà không tung tóe chút nào, đủ thấy hắn dùng lực vững vàng thế nào.
Đưa thùng gỗ ra ngoài, hắn vỗ tay, quay đầu lại.
Ánh mắt Xuân Liễu lập tức chạm phải gương mặt tuấn lãng uy nghi, mắt nam nhân sâu thẳm, có xen chút ý lạnh của người bề trên, trong đầu Xuân Liễu "oanh" một tiếng, quên cả hét chói tai, cả người hoá đá đứng yên tại chỗ.
Ám vệ thấy thế, ở trên cây cười đến đau bụng, tiếng lá cây chạm nhau "ào ào" vang lên.
"Vô Tràng!" Quân Lan Phong quát lạnh một tiếng, lúc này ám vệ Vô Tràng mới thu lại ý cười, suýt nữa nghẹn thành nội thương.
"Trung, trung, Trung Sơn Vương... " Xuân Liễu run giọng nói, cuối cùng cũng gọi đủ danh xưng này, nhìn hắn, lại nhìn bồn tắm sau tấm bình phong, nhiều lần đánh giá, vẫn không dám tin vào mắt mình.
Trung Sơn Vương đối xử với tiểu thư có chút khác biệt, nàng ấy cũng biết, thế nhưng, nàng ấy không ngờ, lại khác biệt lớn như vậy! Hắn lại tự hạ thân phận, làm loại việc hạ nhân mới làm này cho tiểu thư!
Xã hội này, nam tôn nữ ti, thân là Vương gia, thì càng không thể làm những chuyện này, cho nên Xuân Liễu mới cảm thấy khϊếp sợ gấp bội.
Nhưng Lạc Vân Hi lại cảm thấy không có gì, cau mày nói: "Xuân liễu, ngươi về phòng ngủ trước đi."
Xuân Liễu hơi không yên tâm liếc nhìn tiểu thư, thấy mặt nàng bình tinh như thường, đành phải gật đầu, lặng lẽ trở về phòng, nhưng không ngủ, dời một miếng gạch trong viện, trốn sau cửa, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên này.
Vô Tràng đặt cử động của nàng ấy trong mắt, không khỏi buồn cười, nhưng cũng không ngăn cản thêm.
Tiếp theo Lạc Vân Hi cũng đuổi Quân Lan Phong ra ngoài: "Ta tắm rửa, ngươi tránh xa một chút, không được nhìn lén!" Nếu không phải vì sau khi tắm xong cần có người đổ nước cho nàng, nàng đã lập tức đuổi hắn đi.
Quân Lan Phong quét mắt một lượt thân thể gầy yếu của nàng từ trên xướng dưới, ánh mắt dừng lại ở một chỗ nào đó, nhướng mày, giọng nói chứa đầy cười nhạo: "Nhìn lén sao?" Hắn lắc đầu: "Tiểu nha đầu ngươi có gì đáng giá để nhìn lén hả? Chờ ngươi lớn thêm vài năm nữa đi!"
Lạc Vân Hi nhìn ánh mắt của hắn, thì biết rõ hắn đang suy nghĩ cái gì. Lại tới nữa rồi! Tức mà không thể nói. "Nghe khẩu khí của ngươi, thì ngươi đã nhìn lén nữ nhân khác rồi sao?" Nàng cường thế hỏi ngược lại.
Quân Lan Phong ngẩn ra, cười nói: "Nhìn rồi, thế thì sao nào?"
"Ngươi nhìn ai?" Sắc mặt Lạc Vân Hi khẽ thay đổi, trong lòng có chút không thoải mái, sắc mặt cũng lạnh xuống.
Thấy sắc mặt nàng biến hóa, Quân Lan Phong biết không thể nói đùa nữa, liền thu ý cười, nhàn nhạt nói: "Hoàng tử Thế tử đến tuổi nhất định, đều sẽ có tiên sinh dạy vỡ lòng về phương diện này, chẳng qua, ta không có hứng thú học, chỉ xem vài tờ cung đồ, chỉ thế mà thôi."
Lạc Vân Hi đoán được sách trong lời của hắn hẳn là đủ loại xuân cung đồ, con mắt hơi chuyển động, hỏi: "Thân hình của các nàng rất đẹp sao?"
Nàng là biết rõ còn hỏi.
Mình kiếp trước, đã nắm giữ thân hình như ma quỷ, trước tấn công sau phòng thủ (định để là ngực tấn công mông phòng thủ cơ, nhưng lo không hợp văn phong).
Quân Lan Phong dừng một chút, nói: "Ta không chú ý lắm, Hi nhi, ta đùa với ngươi thôi, đừng coi lời của ta là thật, ngươi chính là ngươi, trong lòng ta, ngươi đẹp nhất, tốt nhất, không người nào có thể thay thế."
Dáng người nữ tử có đẹp hay không, hắn cũng không để ý, bởi vì hắn chưa bao giờ muốn có họ. Lúc trước vì đả kích tiểu nha đầu này, hắn mới nói như vậy.
Lạc Vân Hi khẽ mỉm cười, kỳ thực nàng cũng không để ý như vậy, nhớ năm đó, nàng khinh thường quần hùng, được giang hồ xưng là Xà mỹ nữ, nàng đã quen, hiện tại, một lần nữa làm lại chính mình, có ngại gì đâu?
Then của đóng tốt, nàng thấy Quân Lan Phong đứng ngay đối diện, con ngươi sinh ra ý xấu, tay trắng từ trên bình phong lộ ra, kéo cửa sổ rèm cửa sổ ra.
Dựa vào ánh nến trong phòng, bên ngoài viện, có thể dễ dàng trông thấy bóng dáng trên giấy dán cửa sổ từ nội thất chiếu ra, vì cách một tầng bình phong, bóng dáng càng mông lung mơ hồ hơn.
Con ngươi Lạc Vân Hi chuyển động, chuyển chiếc ghế dựa gỗ ở sau tấm bình phong, chân thon dài ưu nhã bước lên, nghiêng người đối diện với cửa sổ, chậm rãi cởi ra áo khoác, cố ý làm động tác thật chậm, lập tức nghiêng đầu, vén tóc lên, để rơi xuống vai, mỗi một động tác, đều là kiếp trước luyện tập thuần thục thành.
Nàng lại cảm thấy, thân thể hiện tại mặc dù không đầy đặn, thế nhưng, cũng có vẻ đẹp yếu đuối.
Đúng như dự đoán, đầu tiên Quân Lan Phong hơi run, rồi sau đó có chút giật mình.
Trên giấy dán cửa sổ, một dáng người hơi gầy nhưng cực kỳ yểu điệu lả lướt, chậm rãi cởi xiêm y xuống, tóc dài như thác nước xõa xuống, nữ tử hơi nghiêng đầu, kéo tóc dài về phía trước, lộ ra chiếc lưng thẳng tắp, eo thon cực nhỏ, chỉ cần một nắm tay là có thể nắm.
Ánh mắt Quân Lan Phong như bị đinh đóng chặt, không thể dời khỏi.
Nhất cử nhất động của Lạc Vân Hi, đều cực kỳ mê hoặc, hắn không khỏi cảm thấy miệng khô lưỡi khô, đột nhiên nhớ tới cái gì, nghiêng đầu lạnh giọng: "Vô Tràng, không được nhìn!"
Trả lời hắn, chỉ có tiếng gió đêm thổi vù vù.
Vô Tràng, đã sớm tránh ra.
Lạc Vân Hi vén tóc dài lên búi sau đầu, lộ ra chiếc gáy trắng thon dài, bước vào bồn tắm, tiếng nước truyền đến, Quân Lan Phong chợt cảm thấy thân thể nóng lên, cả người hừng hực như bị lửa đốt.
Tiểu yêu tinh này! Hắn nuốt nước miếng, rất muốn cứ như vậy mà ôm nàng vào trong ngực, tuỳ tiện yêu thương, tuỳ tiện âu yếm...
Cứ nhịn như vậy nửa canh giờ, Lạc Vân Hi khoác áo ngủ lên, lúc mở cửa, con ngươi đã hơi được híp lại: "Ta ngủ đây."
Giọng Quân Lan Phong hơi khàn khàn: "Ừm, để ta đi đổ nước."
Lạc Vân Hi bị nước nóng ngâm, hòan toàn buồn ngủ, không còn tâm tư đùa giỡn hắn, quay đầu, bước chân có chút lảo đảo đi về giường gỗ.
"Từ từ đã!" Quân Lan Phong nhanh tay kéo lấy tay nàng.
Lạc Vân Hi mơ hồ đáp một tiếng, còn muốn xông về phía trước, Quân Lan Phong đưa cánh tay bế nàng lên, nhanh chân đi đến bên giường, đặt nàng lên giường, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn căng bóng trắng như tuyết của nữ tử, môi nỏ hồng hào, rốt cuộc nhịn không được, vừa vặn nhào tới.
"Ngô... " Lạc Vân Hi mở to mắt nhìn, hơi nhướng mày, nhưng chỉ kịp hừ một tiếng.
"Hi nhi, ngươi thật đẹp... " Quân Lan Phong hôn đôi môi làm hắn ngày đêm mong nhớ kia, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, như là quỷ đói cực kỳ đói, dường như nổi cơn điên mυ'ŧ nước bọt trong miệng nàng, môi nhào nặn trên môi của nàng.
"Đừng —— " Lạc Vân Hi ngửi khí tức cuồng dã thân quen của nam nhân, có chút khó chịu rêи ɾỉ.
Giọng nói vừa ra khỏi miệng, lại vô cùng mềm mại đáng yêu, đủ để dập tắt chút lý trí còn lại của Quân Lan Phong.
Hai tay của hắn, sờ loạn trên người Lạc Vân Hi, cuối cùng, cuốn lấy eo thon của nàng, khiến cho thân thể của nàng dính sát vào mình, bên mũi là mùi thơm của cơ thể của nàng, mang theo chút vị sữa, làm hắn triệt để say mê.
"Hi nhi, rất ngọt, ta còn muốn... " Ánh mắt mê ly nhìn vào gò má đỏ bừng của nàng, mắt Quân Lan Phong tối lại, lẩm bẩm một tiếng, lưỡi dài liếʍ qua đôi môi bị hôn sưng tấy của nàng, phát ra tiếng vang.
Mùi của nàng đẹp như vậy, tốt như vậy, hắn sao quên được đây...
"Đừng náo loạn, ta đi ngủ đây!" Lạc Vân Hi vừa ngượng ngùng vừa lúng túng, nhưng trong lòng lại không chống cự đối với hơi thở của nam nhân này, nghiêng đầu đi, khó chịu nói nói.
Nàng lại phát hiện mình cũng có chút khát vọng được hắn hôn, lúc hai lưỡi quấn quýt, đầu óc của nàng lại có say mê.
Thế nhưng, nam nhân này đã có vị hôn thê! Coi như không có ai, nhưng hiện tại không thể mặc hắn thoải mái phóng túng!
Nghĩ vậy, nàng bất chấp tất cả, cắn tai hắn.
Quân Lan Phong rất đau đớn, tuy có thể chịu đựng được, nhưng biết Lạc Vân Hi thật sự tức giận, lưu luyến không rời đứng lên, miễn cưỡng điều chỉnh lại tâm tình, khàn khàn giọng nói: "Ngươi ngủ đi, ta nhìn ngươi ngủ." Nói rồi, thay nàng đắp chăn lại.
Lúc này Lạc Vân Hi mới quay lưng qua, rất nhanh đã ngủ thật say, chỉ để lại một mình Quân Lan Phong nhớ lại dư vị ngọt ngào khi cùng nàng dính chung một chỗ.
Sáng sớm ngày tiếp theo, Lạc Vân Hi tỉnh lại, Quân Lan Phong đã sớm rời đi, lại gọi người đưa đồ ăn sáng tới, vẫn phong phú như thường ngày.
Lúc Xuân Liễu đến chải đầu cho nàng, cực kỳ cẩn thận, đối chuyện tối qua cũng nhắc đến đôi câu.
Tối hôm qua, nàng ấy trực đến lúc cảm thấy mệt rã rời, lúc Lạc Vân Hi tắm rửa, nàng ấy tự nhiên ngủ quên mất, sáng sớm tỉnh lại đã ở bên trong chăn của mình, trời mới biết lúc tối hôm qua xảy ra chuyện gì! Nhưng thấy sắc mặt tiểu thư cũng tốt, nàng ấy mới có chút yên lòng.
Trước đây hai người đã muốn ra khỏi Lạc phủ, tìm một khu nhà mới có điều kiện tốt để ở.
Xe ngựa Lạc phủ cung cấp có quy chế nghiêm khắc, Lạc Vân Hi thiếu kiên nhẫn khi mỗi lần ra ngoài còn phải báo cáo với Lạc Kính Văn, thông thường lựa chọn tìm một gã sai vặt thành thật có thể tin, cho hắn bạc vụn, chạy ra ngoài, gọi một chiếc xe ngựa tới đón người.
Sau khi lên xe ngựa, phu xe lái xe ngựa ra khỏi ngõ nhỏ, đi thẳng đến Thành Tây, vị trí biệt viện Đoan Mộc Ly cho nàng.
"Tiểu thư, lúc nào dời ra ngoài vậy?" Xuân Liễu hơi xuất thần, mà hỏi.
"Chờ một chút, không phải phụ thân nói, mấy ngày nay muốn chúng ta ở trong phủ dưỡng bệnh sao? Vậy thì từ từ đã, ngược lại cũng không vội." Lạc Vân Hi thản nhiên nói.
"Vâng."
Xe ngựa lại đi một chút, phu xe bỗng nhiên cầm roi ngựa trong tay quất mấy lần, tốc độ xe bỗng nhiên tăng mạnh, con ngựa vàng hí dài một tiếng, như mũi tên lao ra ngoài.
Thùng xe của cỗ xe ngựa chấn động mấy lần, Xuân Liễu bị doạ cho kinh ngạc thốt lên: "Phu xe, phu xe!"
Ánh mắt Lạc Vân Hi trầm xuống, đưa tay, "xoạt" một chút kéo màn xe ra, ánh mắt như điện bắn ra ngoài. Cũng nhìn thấy tình hình nghiêm, lòng nàng lập tức nâng lên, chỉ thấy con ngựa vàng phi với tốc độ cực nhanh, lao thẳng phía một bức tường thấp rìa đường, vô cùng hung mãnh đáng sợ.
Phu xe lăn từ chỗ lái xe xuống, ôm đầu cuộn thân, lắn mấy vòng trên mặt đất, nhìn đã thấy chính người đã luyện võ.
Lạc Vân Hi thấy không đơn giản, tưởng đuổi theo, thế nhưng không kịp mất rồi, nàng có thể trốn xuống xe ngựa, đuổi kịp phu xe, nhưng Xuân Liễu thì sao chứ?
Tất cả chỉ trong một cái chớp mắt, Lạc Vân Hi nhảy lên thân ngựa, giơ dây cương lên, khiến cho con ngựa vàng ngẩng đầu, làm cho xe ngựa không lập tức va vào tường, tay trái lôi kéo Xuân Liễu, ôm chặt eo nàng ấy, chờ lúc xe ngựa phóng qua đầu tường, nàng nhảy ra khỏi thùng xe, tay phải mạnh mẽ nắm chặt đầu tường, giữ vững hai người, ổn định ở trên tường.
Mà nửa phía sau xe ngựa, hung hăng va chạm vào mặt tường.
"Bộp" tiếng vang truyền đến, thân hình Lạc Vân Hi run mạnh mấy lần, không được! Nàng kêu một tiếng, ôm chặt Xuân Liễu, hai chân giẫm một cái ở chóp tường, hai người cùng nhảy xuống, tường không hề cao, các nàng lăn lộn mấy vòng trên mặt đất, trực tiếp lăn xa, quần áo đều bẩn, rất chật vật!
Xuân Liễu thở hổn hển, nhưng mà, Lạc Vân Hi đã nhanh chóng lôi cánh tay của nàng ấy.
Ngay lúc nàng ấy bị Lạc Vân Hi kéo ra xa một trượng, "Oanh " một âm thanh vang lên, vô số mảnh vụn bay tới mặt, tay Xuân Liễu theo bản năng che lên miệng mũi, nhắm mắt lại.
Chờ sau khi bão táp đi qua, nàng ấy mở mắt nhìn, trợn mắt há mồm.
Chỉ thấy tường thấp trước mặt chỉ còn lại nửa đoạn chân tường, trên đất là vô số cát bụi và gạch đá, khói xám còn đang mù mịt. Cách đó không xa, một đám dân chúng vây quanh, chỉ chỏ về bên này, nghị luận to nhỏ.
Nàng ấy căn bản không phản ứng kịp chuyện gì xảy ra, theo bản năng cầm ngược tay Lạc Vân Hi: "Tiểu thư, ngươi có bị thương không?"
"Không, ngươi có bị thương không?" Lạc Vân Hi đứng, nhưng Xuân Liễu, còn ngồi dưới đất, nàng ấy vội vã bò lên, hoạt động gân cốt, thở phào nhẹ nhõm: "Không bị thương ạ!"
"Vậy là được rồi!" Lạc Vân Hi nhẹ lòng, nghiêng đầu nhìn lại nhà kia.
Chỉ thấy vài nam nữ ăn mặc trung đẳng từ trong phòng chạy ra, sắc mặt từng người đều rất kinh hoảng, rất là giật mình: "Sao vậy?"
"Lão gia, xe ngựa của các nàng vọt vào, làm tường nhà chúng ta bị đổ!" Có nam tử ăn mặc theo kiểu người hầu chỉ vào Lạc Vân Hi và Xuân Liễu nói.
Trong mấy người mặc quần áo có chất liệu tốt nhất là một người đàn ông trung niên mập mạp cau mày liếc nhìn Lạc Vân Hi, lại nhìn tường, sau đó quay đầu lại tìm kiếm xe ngựa.
Cũng đúng dịp Lạc Vân Hi thấy chiếc xe ngựa vừa ngồi kia, ngựa vàng va lăn vào tường, làm đổ hai cây canht, giờ khắc này, đang đứng dưới núi giả thở mạnh, thỉnh thoảng thò đầu vào trong nước ao nước uống nước, không biết mình gây họa chút nào.
Mà thung xe ngựa... Sớm đã không thấy, hoàn toàn hóa thành nhiều mảnh gỗ mục, rải rác ở các nơi.
Nghĩ đến nguy hiểm vừa rồi, trong lòng Lạc Vân Hi trầm xuống, cả người Xuân Liễu phát run, nàng ấy và tiểu thư, thiếu chút nữa thì va vào tường mà chết rồi!
May mà, thân thủ tiểu thư nhanh nhẹn, mới cứu được nàng ấy!
Nghĩ đến thời khắc nguy hiểm hỗn loạn, tiểu thư cũng không nghĩ tới việc chạy thoát một mình, còn cứu mình, Xuân Liễu đã cảm động đến nước mắt ròng ròng.
"Xuân Liễu, chúng ta gây họa rồi." Lạc Vân Hi bất đắc dĩ cười nhẹ một tiếng, cúi đầu, tùy tiện sửa sang lại quần áo.
Hôm nay nàng mặc áo màu xanh nhạt, váy dài màu trắng, vào lúc này, trên quần áo dính đất bùn, có chút bụi bẩn, thế nhưng, nhìn một cái, vẫn có thể nhìn ra nàng đến từ gia đình giàu có.
Bên người còn mang theo nha hoàn, đây chẳng phải thiên kim tiểu thư sao?
Người đàn ông trung niên mập mạp kia đánh giá hai người vài lần, vẻ mặt đau khổ tiến lên phía trước nói: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Xuân Liễu hoảng sợ nói: "Xe ngựa mất khống chế, vị lão gia này, thật là xin lỗi, may mà chúng tavẫn còn giữ được mạng đó."
Người đàn ông trung niên mập mạp gật đầu nói: "May mắn, đúng là may mắn, đại nạn không chết, tất có hậu phúc. Chỉ có điều, bức tường nhà ta bị các ngươi đυ.ng hư... "
Lạc Vân Hi thức thời tiếp lời: "Ngài yên tâm, chúng ta sẽ bồi thường theo giá!"
Nói thì nói như thế, nàng không khỏi sờ hầu bao, thở dài một tiếng.
Tết Nguyên Tiêu Hoàng đế khen thưởng cho nàng đều là một số ngự phẩm, nếu không phải tơ lụa mềm, vàng bạc cũng không nhiều lắm, nếu như muốn mở một gian thanh lâu, chỉ là giá phòng đối diện Thần lâu thôi, cũng còn thiếu rất nhiều, lúc này còn phải chảy nhiều máu như vậy,!
Dạ Đô có thể coi là tấc đất tấc vàng.
Vào lúc này, dân chúng đều vây gần đó xem trò vui.