Lương Diệp Thu và Lý Vô Nhan đều không có phòng bị, bị Lạc Vân Hi đạp một cú nặng nề nằm trên mặt đất, tiếng kêu thảm thiết của Lý Vô Nhan nổ lên, bốn phía nhất thời im bặt, các tân khách há to mồm, vốn không phản ứng kịp vừa rồi Lạc Vân Hi làm động tác gì, chỉ nhìn thấy hai người chật vật ngã xuống.
Lương Diệp Thu thể chất tốt, lại có võ công, “vù” một cái từ mặt đất nhảy lên, gương mặt tuấn lãng đỏ lên, tuy cú ngã này vốn không làm hắn bị thương được, nhưng mặt mũi, lại mất hết không còn chút nào!
Lương Tông Phủ vừa kinh vừa sợ, một mặt nhìn xem nhi tử có bị thương không, một mặt cao giọng quát: “Người đâu, Lạc Vân Hi đại náo Lương phủ, trói nàng lại cho lão phu, lão phu muốn tới Lạc gia đòi một lời giải thích!”
Thái tử chắp tay đứng ở một bên, khóe miệng nhếch lên nụ cười, con ngươi nheo lại, thần sắc xem kịch vui càng thêm nồng đậm, trong lòng lại không ngừng rủa, Lạc Vân Hi ơi Lạc Vân Hi, ngươi đúng thật là chỉ biết gây chuyện, đến chỗ nào cũng có thể đắc tội với người khác.
Đoan Mộc Kỳ lại cuống lên, bước đến chặn trước người Lạc Vân Hi, ánh mắt đỏ ngàu, nhanh chóng đề phòng Lương Diệp Thu, nhẹ bấm cánh tay trái Lạc Vân Hi một cái, trầm giọng nói: “Đi mau!”
“Thập nhị hoàng tử, ngươi đây là có ý gì?” Lông mày Lương Tông Phủ dựng thẳng lên, đè nén tức giận hỏi.
Thập nhị hoàng tử là nhi tử hoàng hậu thương yêu nhất, hắn không đắc tội nổi, thế nhưng, hắn cũng không thể vì vậy mà yếu thế!
Trên mặt Đoan Mộc Kỳ kéo lên một nụ cười, nói: “Lương đại nhân, Lạc Vân Hi bị Lương thiếu gia nói tới phát cáu, mới làm ra hành động như thế, oan gia dễ giải không dễ kết, bổn điện hạ thấy, hôm nay là ngày đại hôn của Lương thiếu gia, việc này nên thôi đi thì hơn!”
Trong lòng thái tử không thích, bước thong thả tới nói: “Tân lang và tân nương đều bị người đánh ngã trên đất, còn nói gì là ngày đại hôn đây? Lương đại nhân muốn hả giận, có thể thông cảm được, thập nhị đệ, ngươi đừng xen vào việc của người khác!”
Đoan Mộc Kỳ nghiêm mặt, cũng không có động tác gì, đột nhiên, cánh tay phải bị người hất lên, động tác vừa phải, hắn lại không tự chủ được dời sang bên cạnh vài bước, đưa mắt nhìn, lại là Lạc Vân Hi đẩy hắn ra, nhanh chân đi về hướng Lương Tông Phủ.
“Lạc Vân Hi!” Đoan Mộc Kỳ lớn tiếng kêu to tên nàng, chỉ lo Lương Tông Phủ sẽ xuất thủ bắt lấy nàng.
Lạc Vân Hi mắt điếc tai ngơ, một đường đi tới trước mặt Lương Tông Phủ đang tức giận đung đùng, chậm rãi nhếch môi, dùng giọng kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: “Lương đại nhân, ngươi muốn bắt ta, chính là thừa nhận, con trai của ngươi so với phế vật như ta còn phế vật hơn sao? Có bản lĩnh, để hắn đấu tay đôi với ta đi!”
Giọng của nàng cực kỳ vang dội, từng chữ từng chữ nói ra, đều truyền vào trong tai mọi người.
Lương Diệp Thu nắm chặt hai tay, đâu còn nhớ được gì khác, mặt mũi quan trọng, mặt mũi của nam nhân, lại càng quan trọng hơn! Hắn căng giọng quát: “Lạc Vân Hi, một mình ta đối phó với ngươi là đủ rồi!”
Lạc Vân Hi nhàn nhã quay đầu nhìn hắn, nâng tay phải lên, ngoắc đầu ngón tay trỏ về phía hắn, nói đầy châm chọc: “Đến đây đi.”
Lương Diệp Thu đâu nghĩ hôm nay phải chịu nhục nhã như vậy? Xông thẳng về hướng nàng, ánh mắt Lạc Vân Hi lạnh lùng, lắc người, tay trái để lên eo Lương Diệp Thu, cúi người một cái ném hắn qua vai, quán tính của việc Lương Diệp Thu xông tới rất lớn, Lạc Vân Hi cảm giác không tốn sức chút nào.
“Bịch!” Một tiếng, Lương Diệp Thu lại một lần nữa ngã chỏng vó.
Lạc Vân Hi vỗ tay, thần sắc không có bất kỳ biến hóa nào, khóe miệng vĩnh viễn mang theo ý cười như châm biếm kia cao giọng nói: “Còn muốn tới nữa sao?”
Lương Tông Phủ chạy tới, vừa đau lòng vừa giận kêu một tiếng “Diệp Thu”, mặt đầy tức giận, khoát tay, dường như muốn triệu tập gia đinh, Lạc Vân Hi lập tức kêu lên: “Nhiều người nhìn như vậy, Lương đại nhân đang muốn lấy nhiều để thắng, đối phó một tiểu nữ tử như ta sao? Chuyện như vậy truyền ra ngoài thật sự là không tốt đâu.”
Hai tay Lương Tông Phủ run rẩy, mỗi cái răng vàng đều như bị hắn cắn nát, trong ánh mắt phun từng trận lửa giận, gần như muốn thiêu chết Lạc Vân Hi ngay lập tức.
Tất cả khách khứa trợn mắt há mồm, nhất thời không có cách nào với nữa tử ngang ngược đang nắm mọi chuyện trong tay này.
Từ góc độ của bọn hắn, có thể tinh tường nhìn thấy, Lạc Vân Hi váy lụa màu trắng được thêu tinh xảo, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ tinh xảo, sáng lấp lánh, mày liễu thật dài hơi nhíu, mắt lóe lên ánh sáng, môi hồng mím lại, ngẩng cao đầu, khóe mắt châm biếm chợt ẩn chợt hiện.
Váy dai màu trắng ngọc bay tán loạn, thần sắc lạnh nhạt mà cao quý, mọi người thật không cách nào liên hệ nàng với thiếu nữ ba năm trước mang danh phế vật hèn yếu tam tiểu thư kia với nhau được!
Đây thật sự là Lạc Vân Hi sao?
Ngũ quan của nàng, cùng ba năm trước cũng không có thay đổi quá lớn, nếu nói là có khác nhau gì, thì đó là ngũ quan tinh xảo kia, so với ba năm trước đây, tăng thêm bảy phần linh động cùng tự tin.
Ánh mắt Lương Diệp Thu lúc này đầy vẻ ngoan độc, khóe miệng thấm ra tơ máu, hắn từ mặt đất đứng lên, lạnh lẽo nói: “Quay lại!”
Lại vọt tới hướng Lạc Vân Hi.
“Diệp Thu!” Lương Tông Phủ lo lắng kêu to, hắn không thể gọi người lên hỗ trợ, mình cũng không tiện đi qua, chỉ vì, hắn hiểu rất rõ đứa con trai này của mình!
Khóe mắt già nua đầy nếp nhăn, mặt Lương Tông Phủ đầy lo lắng, thiếu niên hiếu thắng như Diệp Thu, nếu hắn ra tay, sẽ làm tổn thương tự ái và mặt mũi của con trai, không ra tay, sự tàn bạo của Lạc Vân Hi, càng làm tổn thương tôn nghiêm của hắn!
Trong lúc ngơ ngẩn, Lương Diệp Thu lần nữa bị Lạc Vân Hi quật ngã, trán hắn đầy gân xanh.
“Tiểu tiện nhân, ta liều với ngươi!” Lý Vô Nhan thấy phu quân mình lại bị Lạc Vân Hi đẩy ngã mấy lần, liền dùng hết khí lực, nổi giận gầm lên một tiếng, cả người bổ nhào về hướng Lạc Vân Hi.
Lương Tông Phủ muốn gọi nàng ta lại, thế nhưng hắn vẫn lựa chọn im lặng, đưa tay đỡ Lương Diệp Thu, Lương Diệp Thu lại tức giận hất tay của hắn ra, đứng thẳng lên.
Đối với Lý Vô Nhan, Lạc Vân Hi không sợ hãi chút nào, cả người di chuyển, xuất hiện ở sau lưng nàng, đá một cú vào sau lưng Lý Vô Nhan, Lý Vô Nhan té nhào vào phía trước ngã trên mặt đất, đau đến kêu lên một tiếng, làm thế nào cũng không bò dậy nổi. Chỉ nghe được tiếng mắng chửi trong miệng nàng ta đi ra không dứt mà thôi, tất cả đều là lời thô tục, hoàn toàn giống một nữ nhân chanh chua bình thường.
Lương Tông Phủ mạnh mẽ hít một hơi, lớn tiếng hỏi: “Lạc Vân Hi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Vật định thân ta đã trả cho ngươi, rốt cuộc ngươi còn muốn làm gì? “
Lạc Vân Hi nhẹ nhàng nhếch môi, ánh mắt nhưng lạnh lẽo tới cực điểm: “Vốn dĩ, ta cũng không muốn làm gì, con trai ngoan của ngươi và vợ hắn lại mắng ta là phế vật, ta chỉ để cho bọn hắn rõ ràng, rốt cuộc như thế nào mới đúng là phế vật thôi!”
Nói rồi, nàng chậm rãi đi tới trước người Lý Vô Nhan, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh: “Lý Vô Nhan, cảm giác bị một phế vật đánh ngã không tệ chứ?”
Lý Vô Nhan rầm rì lẩm bẩm mắng thô tục.
Lạc Vân Hi lần nữa nhìn về phía Lương Tông Phủ: “Còn có, vừa nãy là Lương Diệp Thu tự mình nói, muốn ta chứng minh mình không phải phế vật, có thực lực ra sao đều lấy ra, không phải như vậy sao?”
Nàng nhạt liếc về hướng Lương Diệp Thu. Mặt Lương Diệp Thu đỏ lên, gắt gao cắn môi, không đáp lời.
“Đã nói ra rồi, nhanh như vậy liền không tính nữa sao?” Lạc Vân Hi châm biếm cười một tiếng.
Đoan Mộc Kỳ thấy nàng thắng, trong lòng cũng cực kỳ thoải mái, mở miệng nói: “Đúng vậy Lương đại nhân, điều này cũng trách không được Lạc Vân Hi, vừa rồi, Lương Diệp Thu tự mình nói muốn Lạc Vân Hi chứng minh mình không phải phế vật, bổn điện hạ cảm thấy, trong mấy chiêu này, đã cũng đủ chứng minh, các ngươi nói xem có phải không?”
Hắn nói rồi nhìn tân khách bốn phía.
Có người nói: “Thập nhị hoàng tử, nếu như là một phế vật, thì không thể nào có võ công, tuy chúng ta không biết Lạc tiểu thư học võ nghệ ở đâu, nhưng đây đúng là thành thạo một nghề.”
Nam nhân còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại từ tình cảnh Lạc Vân Hi vừa bay ngang trời vào trong sân mở miệng nói: “Dáng người Lạc tiểu thư uyển chuyển, diện mạo mỹ lệ, không giống như phế vật.”
Lương Tông Phủ nghe những câu nói này, kỳ thực trong lòng cũng biết là có lý, dù sao Lương Diệp Thu ngay trước nhiều người như vậy nói Lạc Vân Hi là phế vật, cũng muốn nàng đưa ra bằng chứng để chứng minh, nhưng nhi tử bị bắt nạt như vậy, trong lòng hắn không thoải mái chút nào!
Cười lạnh một tiếng, hắn giễu cợt nói: “Biết chút võ công tính là gì! Chỉ có thể nói nàng hữu dũng vô mưu, không có óc mà thôi! Còn không phải tên phế vật sao? Tiểu thư danh môn ở kinh thành, ai không hơn nàng! Nàng sao xứng với con trai ta được! Lạc Vân Hi, nếu như ngươi thật sự có bản lãnh, liền biểu diễn một chút ngươi cầm kỳ thi họa đi!”
Lạc Vân Hi hơi nhếch môi, miệng lưỡi bén nhọn hỏi ngược lại: “Lương đại nhân luôn miệng nói ta không xứng với con trai của ngươi, cũng là bởi vì cảm thấy ta sẽ không biết cầm kỳ thi họa sao? Như vậy, con dâu ngươi tự mình chọn trúng, Lý Vô Nhan, nàng rất giỏi cầm kỳ thi họa sao?”
Lời vừa nói ra, Lương Tông Phủ cứng họng, không biết nên trả lời như thế nào.
Tiếng cười rõ ràng tự bên cạnh truyền tới, ai không biết, Lý Vô Nhan là kẻ không tài không mạo, không người hỏi cưới chứ?
Đoan Mộc Triết ở một bên cau mày nhìn tất cả xảy ra sự việc, ánh mắt dừng trên người Lương Diệp Thu, một đại nam nhân, bị nữ tử ức hϊếp, xác thực là đủ mất mặt.
Mà lúc nghe được họ muốn Lạc Vân Hi biểu diễn cầm kỳ thư họa, trong lòng hắn có chút bất an.
Tài hoa Lạc Vân Hi, không có ai rõ ràng hơn hắn, nếu nói người khác biết thì chính là Tam di nương! Những người khác, làm sao biết tài năng của Lạc Vân Hi chứ? Mà hắn, càng không muốn để người ngoài phát hiện. Như vậy, sẽ chỉ làm hắn cảm thấy trong lòng thấp thỏm, phảng phất như bảo bối cất giấu thật lâu bị người ta nhòm ngó thôi.
“Lạc tiểu thư, hôm nay là đại hôn của Lương gia, nếu như không có chuyện gì, thì mời đi thôi.” Đoan Mộc Triết trầm giọng nói, tại thời điểm Lạc Vân Hi quay đầu, hắn không ngừng mà đưa mắt ra hiệu cho nàng.
Lạc Vân Hi cũng không nói chuyện, Lạc Phi Dĩnh mở miệng: “Tam muội, không nên ồn ào, bản thân biết mình không phải phế vật la được rồi, họ nói ngươi là phế vật, là vì không biết ngươi cũng giỏi cầm kỳ thi họa, chữ của ngươi, cũng cực kỳ tốt.”
Người xung quanh thật không ngờ nghe Lạc Phi Dĩnh nói vậy, đều thấy kinh ngạc.
Cái gì? Phế vật trong lời đồn đã lâu vậy mà lại giỏi cầm kỳ thi họa sao? Thiệt hay giả vậy? Bọn hắn không ngừng mà đánh giá Lạc Vân Hi, nhìn đến nữ tử thần sắc hờ hững, lại cảm thấy Lạc Phi Dĩnh nói vậy rất đáng tin.
Một nữ tử như vậy, từ bên ngoài nhìn vào, chính là cực kỳ lanh lợi!
Chỉ có Lạc Vân Hi, nhếch lên khóe miệng cười lạnh, trào phúng và kɧıêυ ҡɧí©ɧ trong mắt Lạc Phi Dĩnh, nàng thấy rất rõ ràng.
Trong lòng Lạc Phi Dĩnh vô cùng đắc ý, hừ, Lạc Vân Hi sao? Ngươi mà biết cầm kỳ thi họa sao?
Nếu như ngươi nói biết, vậy trước đây, lúc cha mắng ngươi ngốc, tại sao ngươi không biểu hiện mình chứ? Thái hậu cử hành yến hội, sao ngươi có thể làm ra chuyện xấu hổ lớn như vậy chứ? Bị đuổi đến Dương Thành, sao ngươi không phản bác một câu chứ?
Nàng ta không tin Lạc Vân Hi học được những thứ này, coi như là ngày đó truyền ra chuyện nàng tự tay viết hưu thư, nàng ta cũng không tin! Mọi việc, mắt thấy là thật, tai nghe là giả! Cho nên, nàng ta nói những lời này, chỉ vì khích bác để Lạc Vân Hi xấu mặt mà thôi.
Quả nhiên, hiệu quả là rõ rệt, tiếng nói của nàng ta vừa dứt, người bên cạnh lập tức ồn ào nói: “Tam tiểu thư, ngươi mau biểu diễn cho chúng ta một chút! Chúng ta tin tưởng ngươi không phải phế vật!”
“Đúng vậy, gảy một khúc cho mọi người nghe thử, có được không?”
Mặt Lương Tông Phủ cũng đầy nghi hoặc, ngược lại trên mặt nổi nên nụ cười lạnh, Lạc Vân Hi biết cầm kỳ thi họa ư? Mặt trời mọc từ phía tây sao?
Lạc Phi Dĩnh là ai? Nàng ta từ nhỏ đã không thân cận cùng Lạc gia tam tiểu thư, làm gì hiểu Lạc Vân Hi, hắn tất nhiên là hiểu rõ chuyện này.
Chuyện Lạc Vân Hi biết cầm kỳ thi họa, Lương gia bọn hắn cũng không biết, Lạc Phi Dĩnh sao lại biết được? Phải biết, những năm nay Lạc Vân Hi vẫn luôn ở Dương Thành, là khách quen của Lương gia.
“Nàng biết cầm kỳ thi họa sao?” Lương Diệp Thu cười nhạo một tiếng, mặt đầy vẻ không tin.
Lý Vô Nhan đợc bà mối và nha hoàn nâng lên, không phục nói: “Nàng là phế vật, ai mà không biết đây? Nàng biết cầm kỳ thi họa, ta sẽ bò đấy!”
Lạc Vân Hi nhìn về phía nàng ta, mở miệng nói: “Phải không? Nếu như ta biết cầm kỳ thi họa, ngươi sẽ bò sao?”
Mày Lương Diệp Thu nhăn lại, đang muốn ngăn cản, Lý Vô Nhan lại cười to nói: “Ngươi biết cầm kỳ thi họa sao? Thật là làm ta cười chết mất, ngươi chỉ cần ngâm ra một bài thơ, thì ta ngược lại bò luôn tại đây!”
Lương Diệp Thu chợt cảm thấy không được, trừng mắt nhìn Lạc Vân Hi, tại sao hắn cảm thấy, Lạc Vân Hi tự tin nhu vậy là vì biết những thứ đó. Lẽ nào, nàng thật sự không phải phế vật?
Lý Vô Nhan từ nhỏ gan đã lớn quen, không sợ trời không sợ đất, dù cho hoàng đế ở trước mặt, nàng ta cũng có thể lớn lối như thế, đương nhiên, đó là vì nàng ta chưa thua bao giờ, không ai dám chọc giận nàng ta, cũng không muốn đi trêu chọc.
Hôm nay ngã xuống một lần trên tay Lạc Vân Hi, trong lòng nàng ta rất tức giận, lại không cách nào trả thù được.
“Được.” Lạc Vân Hi lạnh lùng nói. “Vậy ngươi chờ bò đi là được! Không biết Lý tiểu thư hi vọng ta ngâm dạng thơ gì đây?”
Lý Vô Nhan bĩu môi, cái môi càng nứt ra kéo tới hai bên gò má, vô cùng xấu xí, nàng ta đắc ý nói: “Ngươi lấy việc hôm nay ta cùng phu quân thành hôn ngâm một bài thơ đi.”
Nói rồi, nàng ta “đắm đuối đưa tình” mà nhìn về phía Lương Diệp Thu.
Cái gọi là “đắm đuối đưa tình”, là đối với chính nàng ta mà nói thôi, người ngoài nhìn gương mặt lớn vặn vẹo kia, chỉ cảm thấy sau lưng đổ mồ hôi hột.
Lạc Vân Hi cười nhẹ, liếc nhìn kẻ đang xấu hổ, trong mắt khó nén căm ghét là Lương Diệp Thu, nói: “Lý tiểu thư, nói vậy trước khi hai người các ngươi thành hôn, nhất định tương tư đã lâu, ái mộ lẫn nhau, vậy ta sẽ vì các ngươi viết một bài thơ! Lương đại nhân, không có bút mực sao?”
Lương Tông Phủ thấy nàng vén tay áo lên, thật sự có muốn viết thơ, con ngươi nheo lại, vẫn để người tới thư phòng lấy bút nghiên.
“Hi nhi, chớ làm mình thêm tai bay vạ gió!” Giọng Đoan Mộc Triết vang lên bên tai Lạc Vân Hi.
Lạc Vân Hi đang đứng trước một tấm bàn tròn, nghe vậy, hơi nghiêng đầu, ngắm nhìn hướng Đoan Mộc Triết đứng yên, hắn và Lạc Phi Dĩnh đứng song song, cũng không có chút xê dịch người, gương mặt, cũng chỉ có bình thản, ánh mắt cũng không nhìn nàng.
Xem ra, hắn dùng truyền âm nhập mật. Lạc Vân Hi nhếch môi cười, mở miệng nói: “Tai bay vạ gió sao? Đại tỷ được người gọi là Thiên Dạ đệ nhất mỹ nhân, rất nhiều vầng sáng tập chung trên người tỷ ấy, làm sao lại không ai có ý đồ với nàng ta chứ? Còn ta vừa trổ tài lại là tai bay vạ gió đây?”
Lẽ nào, nàng bộc lộ tài hoa, liền đưa tới tai họa sao?
Đệ nhất mỹ nhân Lạc Phi Dĩnh, Thiên Dạ đệ nhất tài nữ Đỗ Tình Yên, sao lại không có việc gì chứ?
Bọn hắn có gia tộc che chở, thế nhưng, nàng lại có bản thân! Nàng cũng không sợ bất kỳ kẻ nào, bất cứ chuyện gì!
Đối với mấy câu nói khó hiểu của Lạc Vân Hi, người chung quanh đều không hiểu nghĩa, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi một chút, không biết sao lại thế này.
Đoan Mộc Kỳ cũng đi ở bên người nàng, không khỏi hỏi: “Ngươi nói chuyện với ai vậy?” Nói rồi đưa tay sờ trán của nàng, xem thử là có phải lên cơn sốt hay không.
Lạc Vân Hi cười khẽ cười, mặt hơi lệch, né tránh bàn tay của hắn: “Ta đang cùng không khí nói chuyện!”
Thái tử vẫn thờ ơ lạnh nhạt, lúc này mới nói chọc vào một câu: “Ta nói đầu óc nàng có bệnh đó, thập nhị đệ, ngươi còn không qua đây!”
Đoan Mộc Kỳ vô cùng kinh ngạc, nhưng không có động tác gì.
Lúc này mọi người còn đang chưa hiể gì, Đoan Mộc Triết gắt gao nắm chặt quả đấm, không dám truyền mật âm với Lạc Vân Hi, chỉ sợ nha đầu này có thể làm ra mọi chuyện. Mà Lạc Phi Dĩnh bên cạnh, sắc mặt biến hóa khó lường.
Sau một lúc, một tên sai vặt ôm những thứ ần thiết vào đại sảnh, thả toàn bộ ở trên bàn tròn, đây là vật cũ hắn vất vả lôi từ đáy hòm ra, nghiên mực bút của lão gia, hắn cũng không dám đưa cho Lạc Vân Hi dùng, chỉ sợ nàng dùng hỏng mất.
Lạc Vân Hi tiện tay cầm nghiên mực qua, cổ tay chuyển một cái, nhẹ nhàng mài mực.
Thấy động tác nàng mài mực thuần thục như vậy, sắc mặt của mọi người cũng thay đổi, khϊếp sợ không thôi.
Lương Diệp Thu cũng nhất thời quên nhục nhã của thân thể và trong lòng, ngẩng đầu liếc nhau cùng Lương Tông Phủ một cái, thấy được kinh ngạc trong con ngươi đối phương.
Trên mái ngói Thủy Nguyệt Sảnh của Lương gia, hai cái bóng màu đen lặng yên ngồi cạnh nhau.
Một người trong đó nhìn xuống xuyên qua khe hở giữa hai mảnh ngói, hạ thấp giọng nói: “Gia, ngươi nói, nàng thực làm thơ sao?”
Tên còn lại, sắc mặt lạnh lùng, khuôn mặt tuấn dật, chính là Trung Sơn Vương Quân Lan Phong, hắn lặng im không nói, chỉ sợ quấy rầy người phía dưới, trong mắt, lại tràn ngập niềm tin.