Xuyên Qua Thế Giới Thịt Văn Tìm Bạn Tình

Chương 3: “Hệ thống ơi --! tôi sắp bị ăn thịt rồi--!”

Ít ra lúc trước quần áo còn có tác dụng che chắn nhỏ nhắn, còn bây giờ thì đến cả áo mảnh vải che thân cũng không còn, mảnh vụn vải rơi lả tả xuống người Tô Đậu Đậu.

Hổ trắng vươn cái lưỡi của mình ra, cuốn lấy những mảnh vải vụn dính trên người cậu chuyển dời tới bãi cỏ bên cạnh.

Trong lòng Tô Đậu Đậu tràn ngập phiền muộn, thầm nghĩ có lẽ mình sắp bị ăn thịt tới nơi rồi… Chỉ vừa mới tới thế giới này thôi mà đã bị đã thú vồ lấy ăn…

Vậy cái nguyên tác mà hệ thống nói trước đó rốt cuộc là cái gì vậy hả, nó ở đâu rồi?!

--Đợi một chút hệ thống?

“Hệ thống ơi --!, tôi sắp bị ăn thịt rồi--!”

[Mong người chơi yên tâm, trò chơi đã có những thay đổi về thể chất của người chơi, sẽ không xảy ra nguy hiểm gì đâu.]

“…”

Sau khi hệ thống nói ra như vậy thì cậu không còn sợ hãi nữa.

Trạng thái của cậu trở nên thả lỏng hơn trước, cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức thả lỏng thân thể cho hổ trắng tùy ý liếʍ láp.

Tô Đậu Đậu duỗi thẳng tay chân nằm nằm im ở trên mặt đất.

Bởi vì chuyển từ tư thế nằm cuộn tròn sang tư thế nằm thẳng dang rộng, vì vậy hổ trắng càng liếʍ tới được nhiều nơi hơn.

Khi cái lưỡi nóng ẩm của hổ trắng liếʍ qua giữa hai chân cậu, chạm tới một một mảng khe thịt rồi cắm sâu vào, đầu lưỡi nhẹ nhàng động điều khiển những chiếc gai mềm trên lưỡi trực tiếp cọ xát với chỗ đó, truyền tới cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ tê dại mãnh liệt.

“Ưm a… đây… đây là chuyện gì thế… a…”

Hổ trắng không trả lời cậu, vẫn tiếp tục duy chỉ liếʍ lên địa phương vừa rồi.

Dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ không ngừng của hổ trắng, nơi hạ thể hồng hồng của Tô Đậu Đậu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, trên đầu đỉnh rỉ ra một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong suốt.

Hồ trắng hiếu kỳ nhìn tiểu kê của Tô Đậu Đậu dựng đứng một hồi, rồi dùng đầu lưỡi của mình cuốn toàn bộ ngọc trụ của cậu vào miệng, dùng những chiếc gai mềm bẩm sinh trên đầu lưỡi nhẹ nhàng tuốt động lên xuống.

Trong khi hổ trắng đang tập trung ngậm liếʍ ngọc trụ, Tô Đậu Đậu run rẩy dùng tay chạm đến nơi hổ trắng vừa mới liếʍ qua, ở trên hai hòn bi nhỏ, cậu thế mà sờ được một lớp dịch nhờn, dinh dính nhớp nháp.

Ngón tay cậu trượt xuống dưới dọc theo chất nhờn trơn trượt, bỗng cậu sờ đến một bộ phận đáng lẽ không nên thuộc về cậu.

Mà lúc này nơi hoa huyệt kia đang bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ liên tục không ngừng đóng mở, tiết ra một cỗ mật dịch.

“Sao lại thế này…”

“A…!”

Hổ trắng cúi đầu xuống, đẩy ra bàn tay của Tô Đậu Đậu đang che phía dưới, còn thuận thế dùng đầu lưỡi của mình liếʍ sạch mật dịch vừa chảy ra, sau đó đưa thẳng lưỡi xâm nhập vào khe hở địa vừa cậu vừa chạm vào, đầu lưỡi không ngừng khuấy động, một lần lại tiếp một lần.

“A… hức!”

“Không, đừng mà… a…!”

Chiếc lưỡi vờn quanh linh hoạt giống như là tìm được lạc thú riêng, liếʍ láp không ngừng, những cái gai mềm trên lưỡi liên tục chạm vào vùng nhạy cảm xung quanh hoa huyệt.