Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý!

Chương 78: Nhật dĩ kế dạ

Vất va vất vưỡng, không muốn nhìn nhận thời gian cùng thời điểm, Tích Lãng tựa nửa người vào thành giường cứng cáp không chút cảm nhận, hờ mí mắt nhìn ra khỏi cửa sổ lớn, cứ nhật dĩ rồi lại kế dạ*, hoàn toàn hờ hững, dinh thự Cẩm Viên điều hiêu lạnh toát ở mọi ngõ ngách, không một bóng người, ai bên ngoài chỉ có dám đứng nhìn, một bước cũng không dám vào đến.

*ban ngày rồi lại đến ban đêm.

- Tôi còn chưa có trách cứ em, em lấy gì trách cứ ngược lại tôi? Hửm?

Cái gằng giọng ở cuối cùng gần như là hoàn toàn sức lực. Bao nhiêu bất lực, bao nhiêu phẫn nộ đều bộc lộ.

Mộ Phi gấp gáp bước chân, quả thực biết được Tích Lãng vị trí thì liền như bắt được vàng, rắn mất đầu một ngày là không thể tránh khỏi bối rối, hắn đưa tai nghe lấy bước chân dặm ở hành lang nhịp nhàng dần tiến gần nhưng không có buồn động đậy.

- Chủ nhân, hạng mục gần như đã được đề bạt tiến hành, theo tiến trình ngày hôm qua đã triển khai đấu thầu phát triển, tôi đã sắp xếp xong hết thảy, sấp văn kiện mang đến đây hoàn toàn quan trọng, chủ nhân xem xét lại có vấn đề hay không? Là Giang Giang đã xem qua, cần chữ ký xác nhận. Còn có một chuyện...

Mộ Phi chưa có dám mở lời, dò ánh nhìn qua Tích Lãng, thấy hắn nhắm chặt mặt không có phản ứng thì anh thầm thở phào nhưng mà thực sự rất khó nói. Nếu hắn nghe qua thì sẽ như thế nào nổi giận đây?

- Nói.

- Còn có...Phán Hạn hôm qua đã tự ý mở cuộc họp hội đồng quản trị (các cổ đông), nội dung chính là...muốn chủ nhiệm người thay thế chức vụ CEO từ tay chủ nhân.

- Không sao, đối với chú lớn để tâm đến như vậy, không phải phước thì cũng là phúc rồi.

Hắn cười nhuếch mép, lễ nghĩa trước mặt Mộ Phi nhưng anh toàn thu vào tai nhạo báng ý "không phải phước cũng không phải phúc rồi."

- Gọi người đến dọn đi hoa viên, không cần nữa, chật chội.

Mộ Phi gật đầu răm rắp, không có nửa điểm tò mò, nhanh chân rời khỏi. Hắn lúc này mới định đi thay phục trên người, đến động tác bản thân cũng dần chậm chạp, chính bản thân hắn cũng thấy khó chấp nhận.

Yến Liên Hoa bước từ bên ngoài cửa Tích thị vào đến, bởi bước xuống khỏi xe sang trọng, khí chất bừng bừng thì nhiều người chú ý, chính bà cũng nở mày nở mặt, nơi mũi gần như phình to hết cỡ rồi. Đi đến đâu, có nhân viên chào hỏi đến đấy. Duy chỉ hình tượng đổ vỡ, đùng đùng nổi giận, bà vô tình nhìn thấy thư ký riêng của Tích Phán Hạn tay vừa rời khỏi vạt áo ông, mắt đưa tình chuyển ý, môi xinh đẹp cười ẩn ý ẩn nhiệt.

- TÍCH PHÁN HẠN, ÔNG MUỐN CHẾT ĐÚNG KHÔNG?

Tích Phán Hạn nghe giọng điệu càn dở Yến Liên Hoa bên ngoài thì mau chóng giật mình, xanh mặt cả lên, không biết làm gì trước ánh mắt bao nhân viên bất ngờ chú ý, nhanh đi đến bên bà mà thì thào cầu xin.

Đương nhiên kịch vui, không thể không có Khai Tâm Giao, mặc bận tay cái gì chăng nữa, bỏ hết thảy vì sự nghiệp tám chuyện của mình. Nói chung, gần nửa cái công ty tụ tập đến xem rình rang. Yến Liên Hoa cũng không ngại đám đông, Tích Phán Hạn mà dám qua mặt bà, kết cục sẽ không được tốt đâu, cho nên hạ nhục tầm này có gì đáng kể.

- Bà...bà nghe này...chuyện riêng về nhà giải quyết sau đi, ở nơi này công ty, đừng làm rùm beng...

- Tôi không thích thì làm sao? Cô...hình như tôi nhớ không lầm, cô chỉ mới trụ chân nơi này 1 tháng mấy ngày thì phải?

Yến Liên Hoa không dừng ở việc chỉ tay mắng chửi, tiến xa hơn nữa dàn trận muốn tiến đánh. Nữ nhân "mặt rắn" mau chóng nhìn ra mình đối kháng lại không có khả năng, cho nên mau chóng khoác tay Tích Phán Hạn mà trốn sau lưng ông tránh đạn.

- Anh...Không phải anh nói sẽ ly dị với bà ta sao? Hiện tại em bị làm nhục trước mọi người như vậy, anh nói lời không giữ lời, sao em có thể đối mặt với người ngoài tiếp đây?

Giọng điệu mật ngọt rót vào tai Tích Phán Hạn đều động lại đường ngọt hết thảy, nghe đâu thấm đó, cả người đều nóng rần rần khi bắp tay ông đang dí chặt vào bờ ngực lớn kia. Mắt không tự chủ mà chớp liên tục.

- Bà dừng lại ngay cho tôi, nếu không ly dị đi.

- LY DỊ SAO? ĐƯỢC LẮM, HÔM NAY VÌ TIỂU TAM MÀ ÔNG ĐÒI LY DỊ TÔI, SONG, 20% CỔ PHẦN TÍCH THỊ CÙNG TÀI SẢN RIÊNG ĐỀU TÔI BỎ RA MÀ CÓ, ÔNG KHÔNG LẤY ĐƯỢC MỘT CẮT NÀO, TÔI NÓI TRƯỚC CHO MÀ RÕ RÀNG, TRÁNH KHÓ XỬ. MANG CÁI MÌNH KHÔNG, THỬ HỎI NỮ NHÂN NÀO CHỊU ĐEO BÁM ÔNG?

Nữ nhân kia mặt dày giả vờ chưa nghe gì cả, ngày càng dính chặt Tích Phán Hạn, trong đầu đã có suy tính, như bà nói thì chỉ là hù dọa tạm thời, đương nhiên ly dị, tài sản vợ chồng sẽ chia đôi. Nhưng không ngờ, ngược lại ông lại do dự tính toán một chút, trở mặt như bánh tráng ngay lập tức, còn sợ Yến Liên Hoa bỏ đi cũng như mang toàn bộ hào quang vứt bỏ mà liền rũ tay khỏi nữ nhân khoác tay khiến cô không ngừng trợn mắt, trắng bệch dung nhan khó coi.

Quả thực, Yến Liên Hoa biết rõ câu nói này sẽ kéo được Tích Phán Hạn, bởi bao năm nay, bà giữ được ông yên phận không càn quấy cũng chỉ có những thứ tiền của vô nghĩa này. Ông mang danh Tích gia, nhưng lại không một chút của cải dính vào người, điêu trùng tiểu kỷ*, quan hệ với Tích gia lạc lẽo, chỉ có trước kia mưu tính nên nài nỉ Yến Liên Hoa cho mình đắp vào Tích thị cổ phần cho nên mới mang danh đứng nơi này, bằng không thì xó xỉnh nào rồi cũng không ai để ý nữa. Nhưng từ những thứ này, thắc mắc tại sao bà lại giữ ông ta trông khi biết rằng vô dụng?

*tài cán nhỏ mọn.

Thứ Yên Liên Hoa cần là cái danh Tích gia, thứ Tích Phán Hạn cần là tiền bạc.

- Ông...tôi không ngờ ông lại bám váy vợ, hèn hạ đến mức này.

Ôn Diêu Đoái từ bên trong thang máy ra tới, nhìn thấy đám đông mà tò mò dâng cao, đưa mắt nhìn lên bảng chỉ dẫn, là phòng ban điều hành thì nhíu mày, tưởng chừng như sẽ có Tích Lãng xuất hiện cho nên bước chân cũng nhanh hơn một chút.

- Tỷ...là em bị ông ta lừa gạt...đã từ chối qua nhiều lần nhưng mà không có hiệu quả, em thực rất sợ, cùng nữ nhân với nhau, chị phải làm chủ cho em. Hu hu hu...

Bà nhuếch môi, như đang xem hài kịch, tưởng bà là đồ ngốc? Không biết đường đi nước bước mà tiểu tam hướng tới? Đã bà cho cơ hội rời đi, lại không có nắm bắt, ngược lại còn muốn làm xào xáo nội bộ thêm. Được, bà sẽ không làm uổng phí công nữ nhân toan tính.

- Vậy ư? Vậy thì oan ức lắm đó nha.

Một cái hướng đến nhanh mà bên má nữ nhân đỏ hằn lên một bàn tay rõ rệt không che vào đâu, mặc bên ngoài ồn ào, độ nhắm đến không sai lệch một ly. Ôn Diêu Đoái đang tiến gần, nghe tiếng động thu vào tai thì rùng mình, tiếng da thịt phản ứng kêu lên, thấm đến từng tế bào mà thức tỉnh. Quả là nữ nhân khi ghen, dã man tàn bạo không thể kiểm soát.

Mã Thời La đứng ở phía sau cùng Khai Tâm Giao, người quay phim người phụ họa kɧıêυ ҡɧí©ɧ cổ vũ. Sốt nóng vô cùng. Nhiệt độ nãy giờ chưa hề giảm.

Ôn Diêu Đoái ngay mắt nhìn thấy, chẳng ai xa lạ đâu, là Nạp Tiêu Kỳ. Nữ nhân cách đây không bao lâu lên mặt hào phóng, chê cười cô cuộc sống còn chưa đến vương giả nổi đâu, là cô ta sống như hưởng ở thiên lạc, tiền bạc không nao núng, muốn gì có nấy trong tay. Không ngờ là được Tích Phán Hạn ông bao nuôi, và cũng không ngờ tới hôm nay lại bẽ mặt đến mức này đâu. Chính cô muốn cười nhưng gắng mãi cũng không sao cười nổi.

Tích Phán Hạn mặc dù hoàn toàn quy phục nhưng nhìn Nạp Tiêu Kỳ bị đánh đến độ này, không có nỡ, mau chóng chạy đến ôm ngang Yến Liên Hoa.

Chỉ một chốc, vệ viên an ninh đã chạy cấp tốc đến nhưng không làm sao dẹp loạn nổi. Ôn Diêu Đoái tiến đến sau lưng Yến Liên Hoa, nhướn mày đẹp, tay vừa định giơ lên cao, vừa vặn Nạp Tiêu Kỳ một cái tát. Ngay lập tức, bàn tay liền cứng đờ, có một lực muốn bóp nát cổ tay cô khiến cô không ngừng hít ngụm khí lạnh, cảm nhận rõ ràng hơi thở mạnh mẽ khoan khoái thơm mát mê hoặc trên đỉnh đầu mà bất giác tim đập nhanh, lưỡng lự xoay người.

- Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, các người làm loạn nơi này, định thế nào xử lý?

Yến Liên Hoa tay nắm lấy tóc Nạp Tiêu Kỳ đang kêu gào khóc thét, Tích Phán Hạn bấu chặt tay bà, cả ba không hẹn mà cùng quay ra nhìn. Bà nhanh chóng nắm bắt tình hình mà chạy đến phía sau Tích Lãng mở giọng uất ức, nhìn ra được hắn vốn không ưa mắt ông, vậy cớ gì bà không mượn tay hắn trừng phạt ông, đỡ bà phải mang tiếng cùng chẳng liên can đến.

- Con xem đó, ông ta lại dám qua mặt dì mà qua lại lưu giữ tiểu tam.

Yến Liên Hoa trong mắt Tích Lãng không một chút giá trị. Nay thấy bà lại gần, ghê tởm càng dâng cao. Vốn nhìn qua lớp mắt kẻ dầy viền đen già nua kia, hắn đã nhịn thấu tận 80% bà ta đang ý nghĩ cái gì.

- Chú lớn, tôi cũng ghi nhắc được một câu nói, tác phong làm việc nhất định phải là công tư phân minh. Hôm qua càng được chú lớn nhắc nhở, đối thế là một hậu bối nối tiếp, thực đáng học hỏi. Chuyện hôm nay, trước bao nhiêu nhân viên Tích thị, vốn nói câu cho qua là chuyện không thể, cho nên vẫn là xử lý một chút...

Hắn còn chưa có nói hết, kiêu ngạo xoay người hướng thang máy mà biến mất nhưng vốn đã âm mưu, trước khi đi còn chừa cho Yến Liên Hoa một chút mặt mũi, bởi nếu muốn nắm lấy Tích Phán Hạn thì nhất định hắn phải thâu tóm bà, cũng chính bản thân ông hiểu rằng, nếu không tiến theo vào văn phòng riêng hắn thì ông sẽ được xử lý ngay trước ban nhân sự, chuyện hôm nay xảy ra vô cùng không nhỏ. Kỷ luật Tích thị vô cùng nghiêm ngặt, một chút to tiếng cũng chưa bao giờ xuất hiện được, càng nói ông cũng là có quyền hành ở Tích thị, sơ suất chuyện này xảy ra, lại chính Tích Lãng là người xử trí, xem như ông xui xẻo đi, chạy trời không khỏi.

- Tích tổng, khuya lắm rồi, có phải cậu nên về đi hay không?

Vệ viên già nua, đứng nấp sau cửa phượng mộc lớn, khom lưng, cởi bỏ mũ cầm đậy khép nép ở ngực, đôi tay chai sần cọ vào nhau. Giọng điệu nhỏ nhẹ hết mức có thể, mắt cũng không dám nhìn chính diện.

Tích Lãng bởi vì hàng giờ đối với ánh đèn từ đèn lớn mà nhức mắt chịu không nổi, nghe đến vệ viên bên ngoài gọi đến, tay mới từ từ đưa khỏi thái dương mà lim dim mở mắt. Chầm chậm gật đầu, ngay lập tức rời đi không nán lại. Nhưng chưa dời mấy bước, điện thoại trong túi cứ vang lên dồn dập, hắn cố tình không muốn nghe, nhưng lại không thể. Mở màn hình một dãy số lạ, càng khiến không muốn nghe dâng cao nhưng tay bản thân lại bấm đồng ý, không có cách nào khác.

- Ayy daa, người bên kia là ai đó hả? Trả lời tôi xem...

Giọng điệu bên trong vừa òm òm kiểu kêu gọi hàng kẻ hàng chợ, vừa quát mắng làm hắn nhíu mày, môi mím chặt, chầm chạm mà phản ứng.

- Này!!! Tôi không cần biết là ai đi, nhưng cô ta là người cần, mau đến đây, hiện tại cô ta say xỉn, tôi còn có gia đình trang trải cuộc sống, may là tôi tìm cách gọi người nhà, nếu không tôi vứt đại ra đường thì đừng trách.

- Khoan đã.

Giọng nói hắn vang lên làm bà chủ hiệu phải nhìn lại điện thoại trong giây lát, có nghe nhầm hay không? Nhìn điệu bộ Lục Nan Hy ngồi ở kia không khác rách rưới, nhưng nghe qua giọng điệu bên tai, bà đoán ra không phải vương giả thì cũng là chủ nhân. Nên bà càng nhất quyết phải gọi cho được đến, để rút được một chút tiền mới được.

- Tiểu thư này hiện tại ngồi ở nơi này say xỉn, gọi mãi cũng không nhúc nhích, tôi lục trong vali đồ, cũng chỉ có số này là liên lạc được thôi.

- Nhắn địa chỉ đến.

Bà chủ bĩu môi, cái tên kiêu ngạo này, nói chuyện không một chút phải phép, nhưng vì mùi hương tiền mà niềm nở không biết xấu hổ.

Tích Lãng ngược lại nhanh chóng lấy xe mà chạy ngay địa chỉ vừa gửi, không rõ là nói ai nhưng mà thúc đẩy hắn không ngừng muốn gặp gỡ. Chính hắn cũng không biết cái xó xỉnh nào, phải mò đi mò lại nhiều lần mới có thể phân biệt. Khó khăn lắm mới tìm ra nhưng vấn đề nan giải là xe hơi không thể vào được, nên đành phải thở dài một hơi mà đỗ tạm bãi đất trống dối diện con đường nhỏ. Chính bản thân đi bộ đến.

Miệng lẩm nhẩm từng con số, dò lẩm bẩm ở trụ điện, đường ngày càng tối mà tạp quán mọc ngày càng nhiều, đa số là những đàn ông đứng tuổi bặm trợn, mặt mày lem luốt, mở miệng thô tục. Hắn thầm trong miệng, nơi này là cái quái gì vậy chứ?

Một bước chân đi thẳng, đập vào mắt Lục Nan Hy đưa tay ôm lấy vali của bản thân mà ngồi thui thủi ở góc tường dơ bẩn, mơ mơ màng màng nhắm chặt mắt, bị mọi người xung quanh cười nhạo, không ngừng những tên xấu xa đê tiện trỏ ánh mắt không sạch sẽ đến. Hắn tức khí mà thở phì phò, mím chặt môi, đôi mắt hổ phách như muốn ánh lửa thiêu rụi mọi thứ, l*иg ngực rắn chắc phập phồng, tay nắm chặt đanh cứng.

Bước chân càng nhanh hơn mà tiến vào, bên tai càng nghe rõ lời nhục mạ mà bà chủ phát ra từ bên trong.

- Cô nhìn bộ dạng cũng được đấy. Tiêu qua một đêm, thu biết bao nhiêu tiền. Nhưng may mắn là cô có kim chủ đấy nhé, nếu không thì còn lâu mới có thể rời khỏi đây. Đồ rác rưởi!

- Tôi cũng tiếc, mụ vợ ở nhà chán quá rồi, nhìn kìa, đẹp đẽ, trắng muốt từ đầu đến chân, làm ấm giường thì chỉ có không mỡ rời đâu.

Cứ lời này tiếp rồi lời kia tiếp. Hắn không nhịn được bình tĩnh, cầm lấy điện thoại trên tay mà quẳng tới, mụ chủ chưa tránh kịp mà ăn trọn một cú đau điếng. Với một lực mạnh này, mụ chủ gần như xượt bén đến chảy máu. Xoay người điên tiết mà ôm mặt nhìn đến là người nào.

Hắn cũng không có nhìn đến kia nữa, nhìn đến cô bộ dáng mỏng manh, vải mỏng tênh ôm sát thân gầy gò, tim hắn như nhát dao đâm xuyên thấu không thương tiếc, rốt cuộc cô cũng chỉ muốn hắn đau mới thoã mãn. Mau chóng cởi đi vest mà choàng lên người cô đang không ngừng run rẩy.

- Tên khốn này, mày có biết mày làm gì không?

- Bao nhiêu?

Đúng như dự đoán, quả thực người đối diện bà nhìn từ trên xuống liền biết chủ cả, sang trọng quyền quý thoát ra từ hơi thở cùng xương tủy, không thể chối bỏ vào đâu được. Với ánh mắt dò xét làm bà nuốt ngụm nước bọt không thông, quên bẵng đi việc vừa rồi.

- 1000, có không thì mạnh miệng?

Hắn không cần biết bao nhiêu, không cần xem đến những tên khác nhìn anh thế nào, kiêu ngạo một đường cầm lấy một sấp đỏ chẳng biết bao nhiêu tờ đi nữa, quẳng thẳng vào mặt bà nhưng bà không có để ý, mắt sáng quắc mà kêu gọi đầy tớ thu lượm tiếp.

Lục Nan Hy một thân nhấc bổng, hắn thuận tay kéo vali một bước rời đi. Còn sợ tổn thương cô mà nhẹ nhàng hết sức, chỉ dồn cô dựa vào người mình cao lớn, một chút cũng không dám dồn lực vào tay. Trong đầu ngổn ngang nhiều câu hỏi, nỗi đau đang gặm nhắm hắn ngày càng thấm. Sao cô lại nguy hiểm mà giao du với thể loại những người vừa rồi? Rõ ràng chạm đến một sợi tóc nhỏ của cô cũng không xứng.

Xe dần dần de vào sân Cẩm Viên. Tích Lãng lại lần nữa không dám thở mạnh, ngỡ Lục Nan Hy như cơn gió mà bay đi ngay lập tức, còn chưa có cảm giác chân thật, cẩn thận bế Lục Nan Hy lên phòng. Loay hoay tìm chậu rửa cả ngày trời cũng không thấy, cuối cùng phải nhiều lần ra vào thay khăn cùng giặt ấm trở lại. Đến khi bản thân mệt mỏi mà gục xuống ngủ bên dưới cũng không hay biết. Có phải hắn đã kiệt sức rồi không?

- May quá, tôi lại tìm được em rồi.