Sau khi tránh thoát một kiếp nạn, trên người cô đã tràn đầy mồ hôi lạnh, tay áo ngắn dường như đã dính sát vào cánh lưng của cô, nhưng càng làm cho cô nôn nóng chính là khoản nợ cần giải quyết khẩn cấp này.
Một tuần, hơn mười vạn, cô phải đi đâu để góp đủ nhiều tiền như vậy?
Thân thích của cô ai nấy
đều ham tiền như mạng, đừng nói là hơn mười vạn, một ngàn cũng không muốn lấy ra.
Bạn của cô lại vừa mới kết hôn không lâu, ba ngày trước trên WeChat còn phàn nàn với cô về chuyện trả nợ thế chấp, xe hơi, làm sao cô lại có thể không biết xấu hổ mà đi làm phiền người khác được đây?
Cô suy nghĩ thật lâu, ngoại trừ Tạ Dịch Thành ra, lại không nghĩ tới bất luận kẻ nào khác có thể giải quyết vấn đề cấp bách này của cô cả.
Tạ Dịch Thành hẳn là cũng cảm thấy cô rất buồn cười đi, lúc trước còn chính nghĩa từ chối hắn, mấy ngày sau lại mặt dày gọi điện thoại cho hắn, thấy xe của hắn dừng ở dưới lầu nhà cô đến đón cô, trên mặt của cô nhất thời nóng hổi xấu hổ đến khó chịu.
"Tôi suy nghĩ kỹ rồi, tôi. Đồng ý."
Ngay cả khi nội tâm xấu hổ, cô vẫn đưa ra câu trả lời như vậy.
Cô ấy có thể làm gì khác, cô dường như đã không còn lựa chọn nào khác.
Hôm nay sau khi cô đến biệt thự của hắn, còn có luật sư của hắn và một bản hợp đồng đã được soạn thảo, bản hợp đồng này cô từng câu từng chữ nhìn xem từ đầu đến cuối, xác nhận đây cũng không phải là một thỏa thuận lừa đảo.
Thời hạn hợp đồng nằm trong tay hắn, khi nào dừng lại là do hắn quyết định, ngoài ý muốn là cô cũng có thể chủ động đề nghị chấm dứt hợp đồng, bất quá điều kiện tiên quyết là phải có sự đồng ý của hắn.
"Nhưng mà, có một điểm tôi không hiểu rõ lắm. Tạ tiên sinh, anh định để tôi..."
Lục Diêu Nguyệt giãy dụa thật lâu, mới nói xong câu đó:
"Ở bên anh bao lâu.”
Nghe Lục Diêu Nguyệt nói, đáy mắt của Tạ Dịch Thành hiện lên một tia ý cười vi diệu, rất nhanh lại tiêu tán hầu như không còn, không bị người bên ngoài bắt được.
Mấy ngày trước khi cô từ chối hắn, hắn không tức giận, trên thực tế, lúc trước hắn nói tôn trọng ý nguyện của cô, nhưng nội tâm lại không thật sự muốn cho cô có cơ hội để từ chối lời đề nghị của hắn.
Thứ mà hắn muốn, chưa từng chưa có được —– ngoại lệ duy nhất là Tô Hiểu Nguyệt, đối với cô ấy, hắn là cầu không được, cũng không quên được, nếu bảo hắn cưỡng đoạt, hắn lại luyến tiếc.
Thế nhưng Lục Diêu Nguyệt thì khác, cô bất quá chỉ là một người thay thế mà thôi, nếu hắn coi trọng, nhất định sẽ nghĩ biện pháp có được những gì mà mình muốn.
Mà muốn có được nữ nhân này quá đơn giản, tựa như lần này, hắn bất quá là dùng một chút thủ đoạn nhỏ, để cho cô chủ động cúi đầu với hắn.
Còn về phần muốn cô ở cùng hắn bao lâu? Tự nhiên là đến trước khi Tô Hiểu Nguyệt trở về.
Trước mắt mà nói, hắn đối với Lục Diêu Nguyệt coi như hài lòng, đơn thuần, ngây thơ, dễ bắt bẻ, hơn nữa gương mặt cô rất giống Tô Hiểu Nguyệt, hắn có dự cảm cô sẽ là một tình nhân có thể ở lại bên cạnh hắn lâu dài.
"Thời hạn cụ thể tôi còn chưa nghĩ tới, nhưng hẳn là sẽ không lâu."
Tạ Dịch Thành không biết Tô Hiểu Nguyệt dự định khi nào về nước, nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, cô sẽ không vĩnh viễn ở lại nước ngoài:
"Tóm lại, tôi có thể cam đoan với cô, đây sẽ không phải là một hợp đồng vô thời hạn.”
Ý tứ trong lời này của hắn hẳn là chờ hắn chán ghét cô đến lúc đó sẽ đá văng cô một cước, trong lòng của Lục Diêu Nguyệt phân tích như vậy.
"Được, tôi hiểu rồi."
Một nghi vấn cuối cùng được giải đáp, Lục Diêu Nguyệt cũng cầm lấy cây bút ký màu đen kia.
Cho dù cô đã chuẩn bị đầy đủ tâm lý trong lòng, nhưng lúc cầm bút ngón tay vẫn có chút phát run, sau khi ký tên, tương đương với việc cô đã bán mình cho hắn.
Giá cả là hắn chủ động nâng lên, từ lần trước nói mười vạn tăng lên mười lăm vạn một tháng —– phỏng chừng đối với người như hắn mà nói, số tiền này trong tiền gửi của hắn ngay cả số lẻ cũng không thể xứng.
Tạ Dịch Thành nói rất đúng, đây quả thật là một vụ “mua bán" không lỗ vốn.