Nếu có người hỏi An Á Phi, cảm giác lần đầu tiên thế nào.
An Á Phi nhất định sẽ nói với ngươi, đầu tiên là đau, sau đó thực thích, cuối cùng là mệt muốn chết, hiện tại thì, ni mã, toàn thân đau quá.
“Phi nhi, có tốt hơn không.” Vẻ mặt Lục Hàn Tình ôn nhu mát xa phần eo cho hắn, lực đạo trên tay vừa phải, còn có thểm một ít nội lực.
Nghe thấy lời nói của Lục Hàn Tình, An Á Phi
ỉu xìu ghé vào trên giường nói lầm bầm vài tiếng đáp qua loa. Hắn thật sự là hận thời gian không thể quay lại, nếu biết làm xong sẽ bi thảm như vậy, hắn nhất định sẽ bỏ mê dược vào chén rượu của Lục Hàn Tình.
Vì sao lúc ây hắn lại bị người kia cười làm cho mê đắm đây.
Vì cái gì không đem kế hoạch thực hiện chứ?
Nếu không, lúc này nằm trên giường kêu đau nhất định không phải là hắn.
Nghĩ đến đây, An Á Phi nện giường, thật sự là có bao nhiêu hối hận.
Vẻ mặt Lục Hàn Tình xin lỗi, xem ra tối hôm qua hắn thật sự đem Phi nhi làm thảm, “Phi nhi, thực xin lỗi, ta nhất thời không khống chế được.”
Tư vị của Phi nhi rất tuyệt vời, chỉ cần hưởng qua, hắn không thể khống chế được.
An Á Phi hơi hơi nghiêng đầu con ngươi trừng hắn một cái, đột nhiên nghĩ tới trong một hoa viên nào đó thực phổ biến, nam diễn viên thường xuyên nói những lời này, nếu lời nói có hữu dụng, thì báo cảnh sát để làm chi.
Đương nhiên, hiện tại mà nói thực xin lỗi, đêm qua thời điểm hắn cầu xin tha thứ để làm chi.
Hắn đều nói ngừng, kết quả người kia còn một kích một kích va chạm vào thân thể hắn, nếu hắn cuối cùng thật sự mệt quá chịu không được nên ngủ mất, ước chừng nam nhân này có thể làm hắn cả đêm.
Cũng không sợ tinh tẫn nhân vong.
Hắn thật sự ngay cả nói cũng lười nói, yết hầu đều kêu khàn.
Thấy vẻ mặt của An Á Phi, Lục Hàn Tình chột dạ càng ra sức mát xa cho hắn, “Khụ, Phi nhi, ta có kêu Đông Viễn làm canh tuyết lê cho ngươi, có thể lập tức uống.”
An Á Phi dúi đầu vào trong gối đầu, đây là muốn cho mọi người biết hôm qua bọn họ làm kịch liệt bao nhiêu sao?
Nghỉ ngơi ba ngày, An Á Phi mới cảm thấy toàn thân đau nhức của chính mình mới giảm xuống.
Đứng ở trong viện, duỗi thẳng thắt lưng, cho ánh mặt trời từ trên đỉnh đầu chiếu vào mắt.
Đông Viễn đứng ở một bên nói: “An phu gia. Xe ngựa đã chuẩn bị tốt, thiếu gia đã ở bên ngoài chờ.”
An Á Phi lấp lánh sáng ngời nhìn về phía Đông Viễn, “Đông Viễn, không thể gọi ta là An công tử sao?”
An phu gia?
Thật sự là…
Không biết nói như thế nào với xưng hô này.
Vì cái gì lập gia đình lại phải xưng thành phu lang như vậy?
Trực tiếp kêu An công tử không phải tốt lắm sao.
Đông Viễn cung kính nói: “phu gia, lễ không thể bỏ, nếu như bị lão phu gia biết, Đông Viễn sẽ bị phạt.”
Lão phật gia?
An Á Phi không nói nhìn trời.
Vì cái gì xưng hô phải kêu kì ba như vậy.
Hôm nay là ngày hắn cùng Lục Hàn Tình quay về thôn Phượng Sơn, nơi này không có ba ngày lại mặt, chính là hôm nay thân thể tốt, liền chọn hôm nay trở về.
Việc làm ăn ở trấn Bắc Khẩu bên này, Lục Hàn Tình đã sớm giao cho Lục Cẩn Phong, hiện tại hắn hoàn toàn là một chưởng quầy phủi tay, không phải chuyện lớn, hắn cũng sẽ không quản, toàn bộ giao cho Lục Cẩn Phong cùng Lục Mặc Hoa trở về Lạc thành.
Lại nói tiếp, trước khi hắn cùng Lục Hàn Tình lập gia đình, bạn tốt còn nói với hắn, cho hắn cùng Lục Hàn Tình thừa dịp lập gia đình, làm một tuần trăng mật ở dị thế, đi Đại Yến quốc
nhìn xem.
Nói thật, không phải hắn không muốn đi, mà là, giao thông nơi này làm cho hắn thật sự không chịu được.
Khoảng cách từ Lương Nguyệt quốc tới Đại Yến quốc, cưỡi ngựa tốc hành là mất nửa tháng, nếu cưỡi ngựa hoặc là ngồi xe ngựa, không tới hai tháng ước chừng là không tới được. Nếu là du lịch tuần trăng mật, đường xá đương nhiên là không thể đi như vậy, khẳng định là đi một chút rồi ngừng, thời gian hai tháng, có đủ hay không là một cái vấn đề.
Mới ra khỏi cửa, Lục Hàn Tình từ bên cạnh xe ngựa đi tới, kéo tay An Á Phi, “Phi nhi, cưỡi ngựa hay là ngồi xe ngựa?”
An Á Phi nhìn xe ngựa rộng thùng thình, lại nhìn con ngựa một bên đang phát ra tiếng phì phì ở trong mũi, “Ta ngồi xe ngựa đi.”
Thân thể hắn thì tốt, nhưng nơi đó còn có chút đau, cưỡi ngựa thì không phải tìm ngược sao?
Lục Hàn Tình mỉm cười gật đầu, đã biết Phi nhi sẽ lựa chọn ngồi xe ngựa.
Vẻ mặt Lục Cẩn Phong đau khổ đi tới bên người hai người, “Đại ca, thật sự phải đi.”
Đại ca đi rồi, những chuyện tình sau đó hắn phải tự mình xử lý, hắn còn chưa chơi đủ đâu.
Lục Hàn Tình nghiêm túc gật gật đầu, giơ tay vỗ vỗ bờ vai hắn, “Làm việc cho tốt, không có việc gì lớn thì đừng tới thôn Phượng Sơn tìm ta, nếu không ngươi biết hậu quả.”
Nói xong toàn thân đột nhiên tỏa ra một thân hàn khí.
Vẻ mặt Lục Cẩn Phong cầu xin gật đầu, “Ta đã biết.”
Lục Hàn Tình vừa lòng lôi kéo An Á Phi vào trong xe ngựa, Đông Viễn cùng Tây Nam hướng về Lục Cẩn Phong chắp tay, cũng đến trên xe ngựa, vung roi ngựa lên, giá xe ngựa chạy về hướng thôn Phượng Sơn.
Trong xe ngựa, An Á Phi tựa vào trên người Lục Hàn Tình, hưởng thụ cẩn thận phục vụ của người nào đó, “Ngươi thực mặc kệ như vậy? tiểu Phong mới tiếp nhận có vài ngày, hắn xử lý có vấn đề gì không?”
Đối với Lục Hàn Tình làm chưởng quầy phủi tay, còn quyết định cùng chính mình tới thôn Phượng Sơn sống nhàn nhã qua ngày, hắn đương nhiên là vạn phần sung sướиɠ, thế nhưng, gia nghiêp Lục gia to như vậy, vần là Lục Hàn Tình quản lý, Lục Mặc Hoa cùng Lục Cẩn Phong cho tới bây giờ du sơn ngoạn thủy nơi nơi, đột nhiên Lục Hàn Tình buông tay như vậy, hai huynh đệ kia có thật sự ứng phó được không đây?
Lục Hàn Tình cười vuốt sợi tóc trên trán hắn, “Yên tâm đi, lúc trước Tiểu Phong cùng Tiểu Hoa tuy rằng luôn chơi, thế nhưng cũng giúp đỡ ta xử lý một chút chuyện nhỏ, thêm ta còn để bọn Thanh Lưu lại, không có việc gì.”
Ban đầu khẳng định sẽ có một ít không quen, thế nhưng hắn tin tưởng vào năng lực của hai đệ đệ mình.
An Á Phi nhắm mắt lại nghĩ tới cuộc sống sau
này, khóe miệng vừa lòng cong lên.
Thật sự không nghĩ qua, sau khi lập gia đình, Lục Hàn Tình đồng ý cùng hắn trở về thôn Phượng Sơn.
Tuy rằng mọi chuyện của Lục gia hắn không có khả năng thật sự mặc kệ, nhưng là, có thể như vậy đã không tồi rồi phải không?
Hắn thực nên cảm ơn bạn tốt sinh nhiều thêm hai đứa con, nếu không chỉ có một mình Lục Hàn Tình, hắn đều có thể nghĩ những ngày khổ bức sau khi gả cho Lục Hàn Tình.
Nhất định là mỗi ngày phải đi theo Lục Hàn Tình chạy nơi nơi, còn phải giúp đỡ hắn xử lý chuyện làm ăn, xử lý giao tiếp, cùng với những cáo già thương trường đấu tầm mắt, tính quỷ kế, các loại âm mưu quỷ kế.
Nghĩ đến đã thấy khổ bức trong khổ bức.
Hắn ghét nhất là những thứ này.
Lục Hàn Tình có lẽ sẽ không để cho hắn vất vả như vậy, nhưng mà,
hắn lại như thế nào có thể giống như nữ nhân ở trong nhà.
Hiện tại rất tốt, Lục Hàn Tình đồng ý bỏ lại mọi chuyện trong tay, cùng hắn đi thôn Phượng Sơn ở, tuy rằng những ngày nhàn hạ như thế này có thể là tạm thời, chỉ là, tốt hơn so với cuộc sống phải mạnh mẽ như vậy.
Hơn nữa hắn tin tưởng hai huynh đệ kia của Lục Hàn Tình cũng không phải là bao cỏ, như thế nào cũng có thể cho Lục Hàn Tình nhàn nhã vài năm.
Nghĩ đến đây, trong lòng An Á Phi liền nghĩ ngay sau sẽ qua như thế nào.
Từ khi đi vào thế giới này, hắn nghĩ phải kiếm tiền như thế nào, đợi cho đến khi chính mình lập gia đình, hắn lại nghĩ như thế nào để không lập gia đình, nói đến có chút khác người, kế hoạch còn chưa có thực hiện, chính hắn cũng đã rơi vào.
Nếu hắn sớm biết sẽ gả cho Lục Hàn Tình, không bằng ngay từ đâu không cần suy
nghĩ.
Hiện tại thì, hắn cùng Lục Hàn Tình đã thành hôn, ngày sau phải tính toán thật tốt.
Không thiếu tiền, nhưng hắn muốn làm chút gì.
“Lục Hàn Tình, ngươi nói chúng ta ở thôn Phượng Sơn nên làm cái gì thì tốt? cũng không thể mãi nhàn rỗi được.”
Lục Hàn Tình cười nói: “Phi nhi muốn làm cái gì?”
An Á Phi giật giật đầu, trợn tròn mắt nhìn hắn, “Ta cũng không biết, đất trong nhà tuy rằng nhiều, nhưng các a cha sẽ không cho ta làm những việc trồng trọt, nếu trồng rau, vậy còn có thể nghĩ lại.”
Lục Hàn Tình đỡ hắn, tránh cho hắn không nghĩ ra lại bị rớt xuống trên nền xe ngựa, tuy rằng trên xe ngựa cót trải một tầng thảm thật dày, nhưng khi ngã xuống, cũng rất đau, “ Phi nhi còn nhớ rõ núi Khỉ bên kia có một phiến rừng phong rất lớn không?”
An Á Phi gật đầu, “Đương nhiên nhớ rõ.”
Đây cũng là năm trước hắn đi vào rừng hái rau dại, trong lúc vô tình thấy.
Tuy rằng thời điểm thấy phiến rừng phong kia còn chưa tới thời điểm đẹp nhất, nhưng nhìn thấy một tảng lớn rừng cây sâu thẳm như vậy, cũng thực là đẹp mắt, nhất là đứng ở đỉnh núi Khỉ nhìn lại, khi gió thổi qua, lá cây giống như những con sóng, một tầng một tầng thổi về phía trước, nhìn rất là tốt.
“Ta mua lại núi Khỉ kia.
» Lục Hàn Tình cười thấy hắn trừng mắt khi nghe thấy câu sau, không nhịn được vui mừng ở trong lòng, cúi đầu hôn xuống.
Hai người gắn bó giao truyền, hô hấp giao hòa, đầu lưỡi kɧıêυ ҡɧí©ɧ đầu lưỡi.
Đông Viễn cùng Tây Nam liếc nhau, gò má hai người đều đỏ ửng.
Phu gia cùng thiếu gia thật là, bọn họ còn đang ở bên ngoài được không.
Nửa ngày, hai người mới tách ra.
Hai mắt An Á Phi ướŧ áŧ, khóe miệng còn lộ ra dấu vết ướt sũng, môi khẽ nhếch, đang thở thật sâu,
hai má đỏ ửng, ánh mắt Lục Hàn Tình thấy thâm thúy hơn, nếu không phải giờ phút này đang ở trên xe ngựa, hắn nhất định sẽ không chút do dự áp đi lên, đem Phi nhi ăn kiền mạt tịch.
Nghĩ đến đây, tâm tư Lục Hàn Tình chuyển động, thân thể Phi nhi mấy ngày nay, đã muốn tốt lắm, nếu thật là như vậy, đêm nay….
Nghĩ đến tư vị tuyệt vời của thân thể Phi nhi, còn có da thịt mềm mại nhẵn nhụi kia, ấm áp bao vây, thân thể uyển chuyển động tình, làm cho Lục Hàn Tình cảm thấy một cỗ nóng rực lủi tới hạ phúc.
An Á Phi nằm ở trên đùi hắn, tự nhiên cũng cảm giác được người nào đó không biết xấu hổ phản ứng, lúc này thân thể thẳng thắn, trừng mắt gầm nhẹ nói
: «
ngươi không cần tùy thời tùy chỗ đều động dục được không, đem biểu hiện không biết xấu hổ của ngươi thu hồi.
»
Lục Hàn Tình nghe vậy cười tà, «
Phi nhi
muốn ta thu hồi như thế nào
?
»
Đây là muốn hắn nhận thu nó sao
?
An Á Phi bị lời này làm cho nghẹn, không biết nên phản bác như thế nào, chỉ có thể trừng mắt không nói lời nào.
Vừa đến thôn Phượng Sơn, An Á Phi lập tức chui ra xe ngựa, giống như ở phía sau có người đuổi theo.
Sáng sớm tiểu Khả Khả đã chờ ở cửa để có thể thấy được ca ca mình, cười bổ nhào qua, «
Ca ca.
»
Bốn người Lí Á La ở trong phòng nghe được tiếng cũng đi ra.
Lục Hàn Tình mới vừa xuống xe ngựa, liền nhìn thấy bốn vị cha, cung kính chào hỏi, «
phụ thân, a cha, An phụ thân, An a cha.
»
«
Ừ, mau vào đi, bên ngoài trời nóng.
» Lí Á La cười tiếp đón bốn người vào nhà, một bên thấy còn lớn nhất ôm tiểu nhi tử cười đùa.
Đi vào trong nhà, đều có người bưng trà tới.
Lạc Tịch cho người lui xuống, trong nhà chính chỉ còn có bảy người của Lục gia cùng An gia.
«
Chuyện tình ở bên kia đã bàn giao hết rồi
?
» Lục Thương mở miệng hỏi.
«
Vâng, mọi chuyện đều giao cho tiểu đệ, lần này trở về, liền ở đây.
» Lục Hàn Tình cười nhìn thoáng qua An Á Phi đang vừa cười vừa nói với tiểu Khả Khả.
Lí Á La cùng An Mộc Hữu nghe được trên mặt liền vui vẻ, tảng đá lớn trong lòng thoáng chốc cũng rơi xuống.
Tuy rằng trước khi lập gia đình nghe con lớn nhất nói qua sau khi thành hôn với Lục Hàn Tình không cần quản chuyện tình của Lục gia, còn cùng hắn ở thôn Phượng Sơn. Nhưng rốt cuộc ngày đó không có tới, trong lòng bọn họ cũng không thể tin được.
Hiện tại tốt lắm, đứa con tuy rằng đã lập gia đình, còn có thể ở bên người bọn họ.
Lạc Tịch quay đầu hướng Lí Á La cười nói
: «
A La, các ngươi chắc là yên tâm rồi đi, về sau Tiểu Phi sẽ cùng chúng ta sống, ta còn mua một miếng đất ở rừng trúc phía sau phòng ở, đến lúc ta chúng ta cùng Tiểu Phi có thể đi nơi đó trồng một ít rau.
»
Đây là ham thích gần đây của Lạc Tịch, trồng rau.
Lần trước bị An Á Phi hoài nghi hắn không biết trồng rau, bởi vậy đoạn thời gian này hắn đã học tập một phen, vừa học được, thế nhưng làm cho hắn thích trồng rau.
Ngay từ đầu hắn không muốn cùng bạn tốt tách ra nên mới đến thôn Phượng Sơn này ở,
hiện tại như vậy, hắn thật sự thích sinh sống ở nơi này.
Bình tĩnh tường hòa, người trong thôn giản dị, tuy rằng cũng có chút nhàm chán muốn tìm việc làm, thế nhưng cũng không phải là chuyện nhà, nếu không không có những
điều chỉnh này, cuộc sống chẳng phải là không thú vị.
Hơn nữa, nhìn thấy những gì chính mình trồng, chính mình tự mình tỉ mỉ chăm sóc, chậm rãi lớn lên, nở hoa, hơn nữa kết quả, thật sự là một chuyện làm cho người ta cảm thấy vui vẻ.
Lí Á La nghe thấy ý trêu ghẹo trong lời nói của hắn, ở một bên mỉm cười gật đầu.