Trọng Sinh Dị Thế Chi Điền Viên Kí

Chương 63: Mưa đã tạnh

Trận mưa to này tượng trưng cho trời đông giá rét, mưa rơi không ngừng mười ngày. Không những mang đến một mùa đông khắc nghiệt, mà còn mang đến một tai nạn.

Chiến tranh tam quốc hết sức căng thẳng, đều dừng lại ở trận đại hồng thủy ngàn năm không gặp này.

Nước sông Tinh Lăng bao phủ tất cả những thành trấn ở lân cận, số người chết không chấm dứt ở ngày đó, mà sau đó mưa to không ngừng bị đông chết, cũng có ôn dịch xuất hiện mà chết.

Đúng, ôn dịch, vẫn là không thể tránh khỏi.

Từ khi tam quốc thành lập tới nay, chưa bao giờ xuất hiện qua một loại bệnh tật gì, giống như lũ lụt, thậm chí so với lũ lụt càng nghiêm trọng, nó mang đi rất nhiều sinh mệnh.

Thế mưa dừng lại, Lục Hàn Tình liền vào cung, cũng đã ba ngày, người còn chưa trở về qua.

Vẻ mặt An Á Phi nặng nề ngồi ở trên ghế nhìn Đông Viễn trình thư lên, may mắn ở ngày thứ tư mưa to, hắn cho Lục Hàn Tình dùng phi ứng đến Lục phủ ở trấn Bắc Khẩu, để cho quản gia đem ba người phụ thân đón qua.

Ba gian nhà đất ở trong nhà kia, căn bản không chịu nổi thế mưa mười ngày không ngừng đập vào.

Không khí thế giới này tươi mát, thảm thực vật sum suê, bởi vậy cũng không có nơi nào truyền tới tin tức bị đá lở đất lở, đây cũng coi như là may mắn trong tai họa.

Ít nhất chỗ dựa vững chắc kiếm sống ở trong thôn, vẫn chưa bị tai nạn, chỉ có phòng ở của nhà hắn cùng nhà đất của người ta, xem chừng cũng không được may mắn như vậy.

“An công tử, dùng cơm trưa trước đi.” Đông Viễn đứng ở một bên nhẹ giọng nói.

An Á Phi ngẩng đầu, ánh mắt yên lặng, vẻ mặt lạnh lùng, hoàn toàn cùng hắn bình thường giống như hai người.

Nếu không phải Đông Viễn đã biết vị này không phải là An Á Phi trước kia, cùng với đoạn thời gian này ở chung, cũng hiểu biết ít nhiều về người trước mắt, nếu không, vẻ mặt đột ngột biến hóa như vậy, hắn ước chừng đã bị dọa rồi.

“Ừ.” Thu lại thần sắc trên mặt, An Á Phi đứng dậy đi theo phía sau hắn đi ra ngoài.

Từ sau khi Lục Hàn Tình vào cung chưa quay về, hắn mấy ngày nay đều không có việc gì làm liền đứng ở trong thư phòng Lục phủ. Lúc gần đi, Lục Hàn Tình sợ hắn một người buồn chán, liền dặn dò riêng Thanh Lưu cùng Đông Viễn, có tin tức đến không cần dấu hắn, hắn nếu muốn xem, cứ để cho hắn xem.

Lục Thương phụng chỉ hộ tống bạc đi giúp thiên tai đến hai thành nghiêm trọng nhất là Vĩnh Xương và Bình Nguyên. Lạc Tịch thương hắn vô cùng sâu, đương nhiên không muốn ở nhà một mình chờ tin tức, bởi vậy cũng cùng đi theo rồi.

Lục Cẩn Phong ở ngày mưa to thứ sáu rời khỏi Lạc thành, nghe nói phải đi Đại Yến. Lục Hàn Tình lại vào cung.

Hiện giờ Lục phủ to như vậy, chủ nhân được cho là chân chính, cũng chỉ có hắn.

Ăn qua cơm trưa, An Á Phi theo thường lệ đi vào thư phòng.

Kỳ thật hắn đứng ở trong thư phòng cũng không làm cái gì khác, ngoại trừ xem những bức thư này, ngoài biết được những thiệt hại mà lũ lụt gây ra cho người dân có bao nhiêu nghiêm trọng, những chuyện khác, hắn căn bản không thể nhúng tay vào.

Cho dù như vậy hắn cũng thực vui vẻ.

Ít nhất Lục Hàn Tình không giống như nam nhân hắn biết, vì không muốn cho người yêu lo lắng, vị vây trong nguy hiểm linh tinh, liền làm ra chuyện giấu diếm sự thật.

Theo như suy nghĩ của hắn, nếu thật sự yêu một người, là phải chia sẻ.

Phải biết rằng, có chút giấu diếm, nói không chừng lại phản hiệu quả, còn có thể bởi vì cái gọi là giấu diếm, làm cho đối phương hoàn toàn không biết gì cả, ngược lại sẽ để lại nguy hiểm ở bên trong.

Chỉ có đối phương biết được mọi chuyện nghiêm trọng, mới có thể hiểu được chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm.

Một mặt bảo hộ giấu diếm, cũng không phải là cách giải quyết chuyện tình tốt nhất.

Tuy rằng hiện tại hắn không thể giúp gì cho Lục Hàn Tình, ít nhất biết hiện giờ Lục Hàn Tình đang vội cái gì, mà không phải là ở một bên lo lắng, còn có thể làm ra chuyện quan tâm sẽ loạn khiến cho mọi chuyện sẽ càng nghiêm trọng hơn.

“An công tử, đây là thư ở trấn Bắc Khẩu đưa tới.” Trong thư phòng trống rỗng nhiều ra thêm một người.

An Á Phi nghe vậy hai tròng mắt sáng ngời, thiệt tình cười nói: “Cám ơn ngươi Thanh Lưu.”

Thanh Lưu hai tay dâng lên thư ở trong tay, ôn hòa nói: “An công tử khách khí.”

Nói xong người liền yên lặng biến mất ở trong thư phòng, tựa như chưa bao giờ xuất hiện qua.

An Á Phi đối với trước mắt đột nhiên trống rỗng, cũng rất nhanh đã thành thói quen, bởi vậy cũng không giống như lần đầu tiên vẻ mặt lộ ra kinh ngạc như vậy.

Mở ra thư trong tay, xuất hiện đầu tiên là một hàng chữ quanh co.

Nhìn đến một loạt chữ này, An Á Phi bật cười ra tiếng.

Khả Khả vừa mới học viết chữ, chữ viết rất xấu, lại không biết mệt thích cùng phụ thân viết thư cho hắn, viết liên tiếp.

Có đôi khi viết chính là hắn ăn cái gì ngon, đôi khi là nói cho An Á Phi, hắn nhớ ca ca. Đôi khi là một ít chuyện thú vị xảy ra ở trong thôn.

Tóm lại là đủ loại.

Thư của phụ thân là tìm người viết giùm. Ngay từ đầu là tiên sinh tư thục ở trong thôn viết giùm, hiện giờ ba người đi Lục phủ ở trấn Bắc Khẩu, đó là mời một người hầu biết một ít chữ ở Lục phủ viết giùm.

Trong thư đều là dặn hắn phải tự chăm sóc bản thân cho thật tốt, đừng lo lắng cho bọn họ.

Nội dung tuy rằng đơn giản,

nhưng từng chữ lại lộ ra ấm áp quan tâm.

Làm cho hắn bởi vì chuyện lũ lụt gần đây mà áp lực tâm tình cũng tốt lên rất nhiều.

Sau khi đi ba tháng, cứ nửa tháng sẽ nhận được một phòng thư của a cha cùng phụ thân, mà mấy ngày nay lại bởi vì chuyện lũ lụt, thêm có tín ưng trợ giúp, hầu như là một ngày một phong.

Chỉ sợ có biến hóa gì mới hắn không kịp sắp xếp, mà làm cho người nhà của hắn hiện giờ lâm vào nguy hiểm.

Tuy rằng biết lo lắng của chính mình là dư thừa, dù sao quản gia ở Lục phủ của trấn Bắc Khẩu là từ Lạc thành tới, xử lý chuyện tình nguy cơ, đương nhiên là không thể khinh thường.

Nhưng mà hắn vẫn lo lắng.

Chỉ sợ mình không đủ cẩn thận, làm cho người nhà quan tâm hắn như vậy bị tổn thương gì.

Đọc thư xong, An Á Phi xoa xoa mi tâm, may mắn địa thế ở trấn Bắc Khẩu quá cao, không chỉ có lũ lụt không có tràn qua, ngay cả ôn dịch, cũng bởi vì khoảng cách với sông Tinh Lăng quá xa, mà chưa từng bị lan đến.

Phụ thân bọn họ đến nay, cũng chỉ bởi vì ngay từ đầu không dự đoán được mưa to sẽ phá hủy nhà đất mà bị chút kinh hãi, cũng bị thương ngoài da một chút.

Phòng ở bị hủy, người ít nhất vẫn bình yên vô sự.

Phụ thân bọn họ cũng rất thông thấu, cũng không bởi vì phòng ở bị hủy mà thương tâm uể oải.

An Á Phi cẩn thẩn viết thư trở về, sau đó cho vào trong bao thư, «

Thanh Lưu, lần này lại phiền ngươi rồi.

»

Thanh Lưu lắc mình xuất hiện, cười nhạt

nói

: «

Không phiền toái.

»

Tiếp nhận thư, Thanh Lưu liền biến mất ở trước mắt An Á Phi.

An Á Phi cười.

Tin ưng gọi về cần huấn luyện chuyên môn, hắn ngại phiền toái, liền chỉ có thể làm phiền người chuyên quản lý tin tức là Thanh Lưu.

“An công tử, thiếu gia đã trở lại.” Đông Viễn đẩy cửa vào, mặt mang tươi cười nói.

An Á Phi cao hứng ngẩng đầu, “Thật sự?” lời vừa dứt, người cũng rất nhanh đi ra bên ngoài.

Đông Viễn đi theo phía sau hắn, “Thiếu gia đã đến đại sảnh.” Nửa câu sau còn chưa nói ra, chỉ thấy người đã đi thật xa. Không khỏi nhỏ giọng nói thầm, còn có hai người ở đại sảnh.

Bước chân của An Á Phi liền chuyển tới đại sảnh.

Chưa bao giờ muốn gặp người này như thế.

Vừa vào cửa đại sảnh, liền nghe thấy bên trong truyền tới thanh âm lãnh đạm mang theo một chút không kiên nhẫn.

An Á Phi nghi hoặc, Lục Hàn Tình làm sao vậy?

Chờ hắn đi vào đại sảnh, mới hiểu được.

Hai người ngồi ở một bên đại sảnh, không phải là tình địch hiện tại của hắn thì là ai nữa?

Trong lòng An Á Phi cảm thán, chậc chậc, hai người cùng hiện ra, đây là, cùng tìm hắn phiền toái sao?

Hiển nhiên ba người ở đại sảnh cũng thấy hắn.

Kha Mạo Khiêm đầu tiên thiếu kiên nhẫn lên tiếng châm chọc nói: “Ta nó là ai đây, thì ra là tên nhà quê nhà ngươi.”

Mặt mày Lục Hàn Tình trong trẻo nhưng lạnh lùng, trong mắt lóe hàn quang, vừa định mở miệng, đã bị một thanh âm trong veo vui vẻ đánh gãy, “Này, ngươi là phu lang tương lai của Hàn Tình ca ca, tốt xấu ngươi cũng là một công tử đại gia, làm sao lại không lễ phép như vậy, khó trách Hàn Tình ca ca đồng ý lấy một tên nhà quê cũng không phải ngươi.”

An Á Phi đỡ trán, đây thật sự là giúp hắn, chứ không phải là đang châm biếm hắn chứ?

Lão tử quyết định thong thả với ngươi, quyết định bôi đen.

Kha Mạo Khiêm vốn đang vì lời của Tào Tử Tĩnh mà tâm sinh hờn giận, đem lời nghe xong, vẻ mặt thật sự lại có chút vi diệu.

Con ngươi An Á Phi quan sát Lục Hàn Tình, tự tiếu phi tiếu nói: “Ta nói, ngươi như thế nào vào cung trở về một chuyến, liền mang về hai con chó, như thế nào, là nhặt được hay là không mời mà đến đây?”

Vẻ mặt Lục Hàn Tình lạnh nhạt, trong mắt lại hiện lên mỉm cười.

Hắn làm sao lại quên mất Phi nhi đã không còn là Phi nhi trước kia, vừa rụt rè lại nhút nhát.

Phi nhi hiện giờ, cũng không phải là kẻ yếu bị người vũ nhục cũng không biết phản kích.

Kha Mạo Khiêm cùng Tào Tử Tĩnh nghe vậy, vẻ mặt bỗng nhiên khó coi, trong hai mắt đều thoáng hiện lửa giận.

Lục Hàn Tình còn chưa kịp trả lời, An Á Phi giống như là lửa còn cháy chưa đủ lớn, nói tiếp: “Không phải nghe nói ôn dịch hoành hành sao, ngươi lại tùy tiện mang vài thứ về như vậy, cũng không sợ mang ôn dịch vào trong nhà sao.”

“Ngươi, An Á Phi, ngươi đang nói ai là chó, nói ai là ôn dịch?” Kha Mạo Khiêm giận kêu lên, sắc mặt xanh mét.

Lục Hàn Tình lạnh nhạt liếc một cái, chuyển hướng An Á Phi khẽ cười nói: “Lời Phi nhi nói rất đúng, là ta suy nghĩ không chu toàn.”

Tào Tử Tĩnh lạnh lùng nhìn qua, gương mặt ngây ngô đã không chút nào che dấu lửa giận, còn kèm theo một tia lúng túng.

An Á Phi cười tao nhã, không chút để ý tới lửa giận của hai người, lạnh nhạt nói: “Ngươi quản ta nói ai, tại hạ lại chưa từng chỉ tên nói họ, hay là, Kha công tử cùng Tào công tử cho rằng tại hạ đang nói hai vị?”

Vẻ mặt An Á Phi kinh ngạc, giống như cảm thấy không thể tin được lại có người tìm đến nghe mắng.

Kha Mạo Khiêm hít sâu một hơi cố gắng kìm nén xúc động muốn xông lên xé nát miệng tên nhà quê này.

Trong lòng an ủi chính mình hôm nay đến không phải là cùng tên nhà quê này cãi nhau, còn có việc quan trọng hơn cần phải hoàn thành.

Tào Tử Tĩnh cắn môi, hai mắt to ngập nước, nước mắt kìm nén không rơi xuống, vẻ mặt hết sức tủi thân nhìn về phía Lục Hàn Tình, “Hàn Tình ca ca.”

Môi mỏng của Lục Hàn Tình mím lại, rất muốn cười ra tiếng, vì thế đành ho khan một tiếng để che dấu.

Hắn không biết hai người này hôm nay đồng thời lại đây là muốn gây chuyện gì.

Tin tưởng tại lần bữa tiệc thọ đó, lới hắn nói đã thực rõ ràng.

Hôm nay hai người cùng nhau lại đây, vậy, còn có thể là vì chuyện kia.

Nghĩ đến đây, hai mắt Lục Hàn Tình trở nên càng sâu.

Khóe miệng mơ hồ gợi lên một nụ cười lạnh.

“Phi nhi, đến, lại đây

ngồi.” Lục Hàn Tình ngay cả ánh mắt cũng không cho Tào Tử Tĩnh đang giả trang đáng thương, liền tươi cười ngoắc An Á Phi.

An Á Phi cười đi qua, bỏ qua chiếc ghế bên cạnh, đặt mông trực tiếp ngồi trên đùi Lục Hàn Tình, vẻ mặt cũng không thấy chút xấu hổ cùng ngượng ngùng nào, tựa như đây là là việc đương nhiên.

Hắn làm đương nhiên, lại làm cho vẻ mặt Kha Mạo Khiêm ở một bên càng thêm khó coi.

Tào Tử Tĩnh ngược lại lại không giống như Kha Mạo Khiêm, chỉ là làm cho chính mình nhập diễn, vẻ mặt tự nhiên cũng sẽ không biểu hiện quá đẹp là được.

An Á Phi rất có thâm ý nhìn lướt qua Tào Tử Tĩnh, mới nhếch mày cười nhạt nói: “Không biết hôm nay Kha công tử cùng Tào công tử đến trong phủ là có chuyện gì?” Nghiễm nhiên là bộ dáng chủ nhân.

Kha Mạo Khiêm hừ lạnh, “An công tử sẽ không cảm thấy có chút giọng khách át giọng chủ sao? Nếu như tại hạ chưa nhớ lầm, An công tử còn chưa chân chính trở thành thiếu phu lang Lục phủ đi.”

An Á Phi trừng mắt, cười có vài phần rất ngượng ngùng, “Ai nha, ngươi coi, ta đều quên, cũng do là Hàn Tình nuông chiều ta, luôn nói với ta, nên coi Lục phủ giống như nhà của mình, không cần khách khí. Thời gian lâu, ta nhưng lại quên mất, thật sự là cảm ơn Kha đại công tử đã nhắc nhở.”

Nói xong, An Á Phi còn có chút nén giận nhìn về vẻ mặt nghiêm túc của Lục Hàn Tình ở phía sau.

Vẻ mặt kia, ở trong mắt Kha Mạo Khiêm, hoàn toàn chính là đang khoe khoang với hắn.

Tên nhà quê chết tiệt.