Sáng sớm, mắt trời ấm áp chiếu sáng khắp nơi, giọt sương trong suốt phản quang một chút trên lá cây, làm nổi bật ánh mặt trời, có vẻ càng thêm trong suốt lấp lánh, dường như giống như là đá quý lộng lẫy.
Trong không khí có hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái dễ ngửi, ở bên trong phòng có thể nghe thấy vài tiếng chim hót.
An Á Phi đứng ở dưới tàng cây, duỗi thắt lưng, da thịt trắng nõn dưới ánh mặt trời trong suốt. Một đầu tóc đen tùy ý ở sau đầu dùng một sợi dây màu lam cột lại. Trên người là cẩm bào màu tím nhạt hoàn mĩ phác họa vẻ bề ngoài mảnh khảnh của thiếu niên.
Tiến vào trong sân, đập vào mắt Lục Hàn Tình đó là hình ảnh làm cho tim chính mình đập mạnh.
Thiếu niên mảnh khảnh đứng ở dưới tàng cây, một đầu tóc đen theo động tác tùy ý đong đưa, ở phía sau lưng xinh đẹp lay động. Từ góc độ của hắn nhìn qua, vừa lúc có thể nhìn thấy môi cánh hoa phấn nộn mang theo nước.
Hơi hơi híp con ngươi, Lục Hàn Tình không khỏi nhớ lạ dư vị tốt đẹp của nó.
“Còn tính toán nhìn trong bao lâu?” An Á Phi hơi hơi nghiêng thân mình, một đôi mắt đẹp mang theo ánh mắt trời nhìn về phía nam nhân đang đứng ở cửa.
Nam nhân này khi nào biến thành đầu gỗ rồi?
“Cả đời cũng không ngại.” Lục Hàn Tình mỉm cười, thanh âm nhu hòa, miệng nói ra lời có vài phần kéo dài.
An Á Phi nhịn không được xem thường, “Sáng sớm liền nói mấy lời ghê tởm như vậy, cũng không sợ ta đem cơm hôm qua ói ra.” Vẻ mặt hắn cũng khiến cho người ta vừa thấy liền biết tâm tình hắn giờ phút này kỳ thật không tồi.
Lục Hàn Tình cười, đi tới bên người hắn, cúi người rất nhanh ở trên trán trắng nõn bóng loáng hôn một cái kế tiếp là hôn môi, “Xem ra Phi nhi là đang nhắc nhở ta, hiện tại ngươi đã đói bụng.”
“Lỗ tai nào của ngươi nghe ra ta có ý tứ này.” An Á Phi đi theo phía sau hắn, cũng không nói gì về nụ hôn vừa rồi, khóe miệng cong lên cùng nam nhân đấu võ mồm.
Bàn tay Lục Hàn Tình duỗi ra, ôm eo nhỏ của người đang đi phía sau hắn vào trong lòng ngực khẽ cười nói: “trí nhớ của Phi nhi cũng bị thụt lùi rồi.”
An Á Phi nhìn lướt qua thân thể mình bị ôm vào, “Ngươi có muốn kiểm tra trí nhớ của ta một chút không? Ừ?” liếc mắt người nào đó trong mắt mang theo tính toán.
Hắn còn chưa quên chuyện ngày hôm qua, nam nhân bên người này cũng có một nửa trách nhiệm.
Haiz, Lục Hàn Tình sờ sờ mũi của mình, nghĩ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua, Phi nhi sẽ không để qua một đêm sau đó còn muốn đem chuyện ngày hôm qua tính toán với hắn chứ?
Chẳng lẽ không phải là đã triệt tiêu theo tam đệ rồi sao?
“Thiếu gia, An công tử.” Khi hai người đi vào nhà ăn của tiểu viện, Đông Viễn cùng Tây Nam đã dọn bữa sáng ở trên bàn.
Ở bên bên bàn ngồi xuống, hai mắt vô tình nhìn lướt qua Đông Viễn cùng Tây Nam ở bên cạnh, An Á Phi cầm lấy chiếc đũa gắp một viên màu trắng bỏ vào trong miệng.
“Phụt.”
Mới vừa đem viên màu trắng bỏ vào miệng, An Á Phi liền phun ra, khuôn mặt xinh đẹp giờ phút này đều là bất đắc dĩ, khóe miệng còn run rẩy vài cái.
Lục Hàn Tình nhìn thoáng qua đồ ăn trên bàn không thể ăn, đôi mắt thâm thúy hiện lên một tia tinh quang, vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía người bên cạnh, giọng nói mềm nhẹ, “Làm sao vậy Phi nhi.”
An Á Phi thật sự không biết nói gì mới tốt, xoa xoa thái dương đang run rẩy, “Khụ, ngươi nói tam đệ của ngươi là thầy thuốc?”
Lục Hàn Tình nhếch mi, kỳ thật xem như là thần y có chút danh tiếng, thế nhưng, nói là thầy thuốc cũng đúng, liền gật gật đầu.
Đông Viễn cùng Tây Nam liếc nhau, đều thấy được bất đắc dĩ trong mắt đối phương, hy vọng thiếu gia không cần đem chuyện này tính lên trên người bọn họ. Bọn họ cũng là bị buộc.
“Đồ ăn bị bỏ thuốc.” An Á Phi bưng lên nước trà Đông Viễn đưa qua xúc miệng, “Tuy rằng không biết là thuốc gì, thế nhưng có vẻ không phải là độc dược?” Chính là đem hương vị thơm ngon của đồ ăn biến thành khó ăn muốn chết, tưởng tượng cái mũi lạ vừa rồi ăn vào miệng kia, An Á Phi cảm thấy may mắn đồ ăn tối hôm qua dạ dày chính mình đã tiêu hóa hết.
Tầm mắt Lục Hàn Tình thản nhiên nhìn về phía Đông Viễn cùng Tây Nam ở một bên, “Chuyện khi nào?” hắn cũng không tin hai thủ hạ đắc lực của hắn lại không biết.
Vẻ mặt Đông Viễn cùng Tây Nam bất đắc dĩ đi ra, nhẹ giọng nói: “Là chuyện nửa đêm tối hôm qua.” Sau đó, hai người liền đem chuyện tình tối hôm qua kể ra toàn bộ.
Hai người nghe xong, Lục Hàn Tình chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ.
Tuy rằng biết tính tình tam đệ, nhất định sẽ làm chút gì, không nghĩ động tác lại nhanh như vậy, hơn nữa, vẫn là hạ loại dược này.
An Á Phi kéo kéo khóe miệng, vốn chỉ là hoài nghi, lúc này được chứng thật, vãn làm cho hắn sau khi nghe xong Đông Viễn cùng Tây Nam nói, rất có cảm giác đau trứng.
Được rồi, hắn không nên đi trách cứ tiểu hài tử, dù sao người ta năm nay cũng chỉ mới mười lăm tuổi? Tuy rằng so với thân thể của hắn còn lớn hơn, nhưng dù sao đây cũng là nhà người ta. Lại nói, ngày hôm qua người quả thật là do hắn đánh hôn mê, ước chừng lúc này trên đầu còn một cục u chưa tan.
Vì vậy, ta nhịn. Ni mã thế nhưng kê đơn vào đồ ăn của hắn, kê đơn còn chưa tính, ni mã còn tính toán hạ xuân dược? hắn có phải nên khen ngợi ba thủ hạ đắc lực của Lục Hàn Tình hay không. Nếu không phải ba người này lời dụng khe hở lừa bịp, nói không chừng hắn vừa rồi ăn sẽ không phải là đồ ăn khó ăn, mà là cái thuốc gì gì kia.
Tây Nam thật cẩn thận nhìn ánh mắt đại thiếu gia nhà mình, thấy người
không có bộ dạng tức giận, mới nhỏ giọng lên tiếng hỏi: “An công tử, ngươi làm sao đoán được là tam công tử?”
Tuy rằng bọn họ tối hôm qua bị buộc bỏ thuốc cũng không tính toán hôm nay sẽ giấu diếm,
nhưng mà, An công tử làm sao có thể lập tức đoán được là tam công tử đi?
Lẽ nào không nghĩ tới là người khác làm.
An Á Phi bĩu môi, chuyện này thật dễ đoán đi, nếu người khác muốn hạ độc hắn, hắn tới nơi này nhiều ngày như vậy, đã sớm ra tay rồi, làm gì còn chờ tới bây giờ, hơn nữa, đồ ăn của hắn cùng Lục Hàn Tình, đều phải qua Đông Viễn cùng Tây Nam tự mình kiểm tra.
Không nói đến tính an toàn, đầu tiên Đông Viễn cùng Tây Nam cũng không phải để bày trí, làm sao có thể để cho người khác kê đơn bọn họ mà không biết?
Nếu kê đơn ở trong đồ ăn của hắn thành công, mà Đông Viễn cùng Tây Nam vừa rồi không có phản ứng gì khác, vậy chỉ có thể nói, chuyện này bọn họ đã sớm biết, hơn nữa cũng biết hắn ăn vào cũng sẽ không ảnh hưởng đến cơ thể.
Nếu không phải người khác hạ độc, vậy chỉ có thể là người nhà, nhìn phản ứng của Đông Viễn cùng Tây Nam, còn nghĩ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua, sự thật không phải đã bày ra trước mắt rồi sao?
Đông Viễn cùng Tây Nam sau khi nghe An Á Phi nói xong, nhìn nhau, trong mắt hiện lên một mạt đúng vậy.
Tây Nam lại tán thưởng nói: “Khả năng quan sát của An công tử thật là lợi hại.” Thế nhưng có thể trong chốc lát, liền có thể nhìn ra phản ứng của hắn cùng Đông Viễn, còn lập tức đoán ra sự thật.
Lục Hàn Tình kéo khóe miệng, vẻ mặt thản nhiên nhìn về phía vẻ mặt Tây Nam đang đầy ý cười.
Tiếp nhận được tầm mắt của thiếu gia nhà mình, Tây Nam lập tức lui đến bên người Đông Viễn, ánh mắt thiếu gia thật đáng sợ.
An Á Phi bắt đầu xoa xoa bụng chính mình đang kháng nghị, lên tiếng nói: “Đông Viễn, còn gì có thể ăn không?”
“Có, An công tử, chờ một lát, ta đi lấy lại đây.” Đông Viễn mỉm cười, lôi kéo Tây Nam còn đang đứng ngốc ở bên người xoay người đi đến phòng bếp nhỏ.
Bọn họ trước khi hạ dược, cũng đã đem đồ ăn lưu lại thật tốt.
Làm hạ nhân cũng không dễ dàng gì, không thể phản bội thiếu gia nhà mình, còn không thể đắc tội đệ đệ của thiếu gia, bọn họ cũng không dễ dàng.
Rốt cục điền đầy bụng, An Á Phi sờ sờ bụng được ăn ngon, nhìn về phía người một bên không tính toán đi ra ngoài, “Kỳ quái, bình thường ăn xong điểm tâm ngươi sẽ đi thư phòng xử lý công việc, hôm nay gió thổi hướng nào, ngươi thế nhưng còn ung dung uống trà?”
Buông chén trà tản mát mùi thơm ngát ở trong tay, Lục Hàn Tình mỉm cười, “Như thế nào, hôm nay ta ở bên cạnh Phi nhi không tốt sao?”
An Á Phi mới không tin người nọ là vì vậy, “Nói đi, hôm nay có chuyện gì?” Tin tưởng một người bận rộn đột nhiên rảnh rỗi, chì vì muốn ở bên hắn?
Hắn cũng không phải là tiểu hài tử ba tuổi, tin hắn mới có quỷ đi.
Lục Hàn Tình nhếch mày, “Phi nhi thật sự là càng ngày càng tinh ý rồi.”
“Không cần nịnh hót ta, ta không thích bộ dạng này.” An Á Phi liếc hắn một cái, bình tĩnh nâng chung trà lên uống một ngụm.
“Được rồi.” Lục Hàn Tình nhún nhún vai, “Hôm nay Phủ thượng thư gửi thiệp mời, mời chúng ta đi chúc mừng đại thọ bảy mười tuổi của lão thượng thư.”
An Á Phi nghi hoặc nhìn qua, mẫn cảm nắm được hai chữ, “Chúng ta? Chẳng lẽ không phải là mời ngươi với phụ thân còn có a cha ngươi sao?” có quan hệ gì với hắn. Hắn cũng không cảm thấy người ta đường đường là phủ thượng thư sẽ mời hắn một công tử ở nông thôn đi tham gia đại thọ.
Trên mặt Lục Hàn Tình lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, trong lòng hắn cũng nghi hoặc, theo đạo lý, đại thọ bảy mươi tuổi của lão thượng thư, gửi thiệp mời cho nhà bọn họ cũng là bình thường, nhưng mà lần này trên thiệp mời ghi rõ, không những mời người một nhà bọn họ, còn đem tên của Phi nhi cũng ghi vào.
An Á Phi thấy hắn không nói lời nào, nhân tiện nói: “Không đi có được không?” Kiếp trước hắn không thích tham gia những yến hội như vậy, kiếp này cũng vậy.
Trong mắt Lục Hàn Tình hiện lên suy nghĩ xâu xa, gật gật đầu. “Đến lúc đó Phi nhi đi theo bên người ta là được.”
An Á Phi không nói gì, tay trắng nõn vuốt ve miệng chén, hắn cũng không cho rằng lần thọ yến này mời hắn đi, là không có mục đích gì.
Hiển nhiên trong lòng Lục Hàn Tình cũng có ý tưởng giống như vậy.
Trong thư phòng, Lạc Tịch bị Lục Thương ôm vào trong ngực, vẻ mặt không hiện tuổi giờ phút này lại đang cười lạnh, “Ngụy thượng thư xem ra cũng muốn thò một chân vào, cũng không lo lắng chân sẽ bị chặt.”
Lục Thương trấn an sờ sờ đầu hắn, “Đại hoàng tử hiện giờ chưa trưởng thành, bệ hạ cùng tiểu đệ hiện tại cũng không có mục đích gì liền định hôn cho hắn, tự nhiên những người đó đều đem chú ý đặt lên người Hàn Tình, dù sao, Hàn Tình mới là gia chủ tiếp theo của Lục phủ. Tiểu Phi rốt cuộc là một công tử ở nông thôn, bị mấy người đó xem thường, cũng là chuyện bình thường.”
Lời tuy nói như vậy, lãnh ý trong mắt Lục Thương, cũng không có ôn hòa như giọng nói của hắn.
Lúc trước nếu không phải phụ thân cùng ông nội tiểu Phi cứu hắn một mạng, làm sao có hắn của hiện tại?
Không nói đến ân cứu mạng này, hiện giờ Tiểu Phi còn là bạn tốt của Tịch nhi nhà hắn, cũng không phải những người đó có thể dễ dàng trêu chọc.
Lạc Tịch hơi hơi híp mắt, vẻ mặt hắn hiện tại cũng không khờ dại như ở trước mặt An Á Phi, “Nếu Ngụy thương thư một đạp một chân vào, vậy cho hắn tham gia vào cũng tốt, chỉ là không biết, đến lúc đó bên Kha gia, lại sẽ có động tác gì, ta thật ra muốn nhìn hai nhà bọn họ, rốt cuộc ai có thể tốt hơn.”
Lục Thương lắc đầu, tính tình Tịch nhi vẫn vậy.
“Đúng rồi, bên tiểu vương gia có tin tức gì không?” Hình như nghĩ tới cái gì, Lạc Tịch quay đầu nhìn về phía nam nhân bên người.
“Tạm thời không có, yên tâm đi, tiểu vương gia bên kia không cần lo, Hàn Tình đã sớm phái người đi theo bảo vệ hắn.”
“Vậy là tốt rồi, bệ hạ chỉ có một người đệ đệ này, cũng đừng xảy ra chuyện gì mới tốt.” Lạc Tịch tưởng tượng đến tiểu vương gia bốc đồng kia, còn cảm thấy đau đầu, ngươi nói đều đã hai mươi tuổi, thế nhưng còn có thể tùy hứng như đứa nhỏ chưa lớn, thích ai không thích, cố tình lại đi thích thiết huyết tướng quân Thượng Biệt quốc, hiện tại còn để lại thư cho bọn họ nói cái gì mà ngàn dặm truy phu.”
“Được rồi, đừng phiền lòng vì việc này, thừa dịp hôm nay thời tiết tốt, buổi chiều đi ra ngoài đi dạo đi.” Lục Thương đem người chuyển đến trước mặt mình, những chuyện này không đáng để Tịch nhi suy nghĩ.
“Được, buổi chiều rủ cả Tiểu Phi đi dạo cùng, ta cũng đã lâu chưa cùng hắn dạo phố.” Nghĩ đến chuyện trước kia, trên mặt Lạc Tịch không khỏi lộ ra nhớ nhung.
Lục Thương hôn hôn miệng hắn, trên mặt càng đầy sủng nịnh.