“Cốc cốc cốc” sau ba tiếng gõ nhẹ, là âm thanh trong trẻo của Đông Viễn truyền vào phòng, “An công tử.”
An Á Phi một bên đáp lại, một bên đứng dậy mở cửa. Bởi vì gió lớn, nên cái chốt cửa, “Trời đang mưa, ngươi làm sao lại đến đây.” Theo cửa mở, mưa bụi mát lạnh cũng gió lạnh hỗn loạn thổi vào phòng.
Đông Viễn rất nhanh tránh vào phòng, thuận tay đóng cửa lại, “Đại thiếu gia kêu ta nói một tiếng, lão gia cùng phu gia buổi tối sẽ trở về. Thuận tiện hỏi An công tử một chút, hôm qua có mua vài thứ, hôm nay có muốn sắp xếp lại một chút hay không.”
An Á Phi miễm cưỡng chui vào trong tháp mềm, nhìn Đông Viễn, “Vài thứ kia ngươi để chỗ nào?”
Đông Viễn cầm cái sọt quần áo bẩn ở một bên, một bên nói: “Hôm qua lấy lại đều ở tiểu phòng bếp.”
Phòng bếp nhỏ hắn biết, trong Lục phủ mỗi viện đều có một phòng bếp chuyện dụng, tình hình chung là rất ít dùng.
Bởi vì mấy thiếu gia công tử của Lục phủ đều chưa lập gia đình, bởi vậy phòng bếp nhỏ trong viện rất ít dùng, bình thường thời gian trễ, sẽ làm một ít đồ ăn khuya.
“Thế này, lát nữa ngươi đem đến đây đi, rất lạnh, không muốn đi ra ngoài.” An Á Phi cầm lấy sách ở một bên, lại tiếp tục xem.
Sớm biết rằng hôm nay trời sẽ mưa, nhiệt độ không khí giảm mạnh, ngày hôm qua sẽ không nói hôm nay làm đồ ăn ngon gì.
Đông Viễn gật đầu, trước khi ra ngoài hỏi: “An công tử có cần một cái ấm lô hay không?”
An Á Phi ngẩng đầu, không nói gì, “Đông Viễn.”
Đông Viễn mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Đã biết, An công tử, lát nữa ta sẽ mang đồ đến đây.”
Nhìn thấy cửa đóng lại, bất đắc dĩ mỉm cười lắc đầu, An Á Phi kéo chăn mỏng ở trên chân.
“An công tử, thứ mềm mềm này là cái gì?” Đông Viễn cầm đồ vật mà ngày hôm qua An Á Phi từ trên tay Kha Mạo Khiêm đoạt được, cầm ở trên tay nhìn kỹ một lúc lâu, cũng không nhận ra đó là vật gì.
An Á Phi nhìn thoáng qua, từ trên tay hắn cầm lại, cười nói: “Thứ này, chính là đồ tốt, ở nơi chúng ta gọi là thái tuế, cũng được gọi là nhục linh chi, thứ này đại bổ.”
Ngày hôm qua hắn đúng là nhận ra thứ này, chính là không nghĩ tới Kha Mạo Khiêm lại giữa đường quấy rối.
“Thứ này so với linh chi còn lợi hại hơn sao?” Đông Viễn kinh ngạc, có chút hoài nghi nhìn về cái thứ mềm mềm kia.
An Á Phi cười, không giải thích nhiều, nói thật, hắn cũng không biết nên giải thích thế nào. Chẳng lẽ nói với hắn, ở thời cổ đại Tần Thủy Hoàng coi thứ này trở thành thuốc trường sinh bất lão.
Một bên đem những thứ mua về rửa sạch, một bên nhịn không được cảm thán ở trong lòng, không nghĩ tới cửa hàng của bạn tốt lại có nhiều thứ như vậy, hơn nữa có rất nhiều đồ vật xem ra rất thú vị.
“Trước đem thứ này cất đi đi,
tạm thời không dùng được. Đồ trong rổ đem nay sẽ dùng, để vào trong phòng bếp nhỏ là được, lát nữa ta lại viết một danh sách cho ngươi, ngươi đi phòng bếp lớn mang những thứ trong đó về đây, buổi tối sẽ không làm đồ ăn ở trong đó, ở trong phòng bếp nhỏ ở trong viện làm là được.”
Phủi phủi bụi trên tay, An Á Phi đem những thứ đã rửa tốt tách ra rồi sắp xếp ổn thỏa, thuận tiện đem những thứ buổi tối cần dùng liệt kê ra thành một danh sách đưa cho Đông Viễn.
Phòng bếp nhỏ tuy rằng không thường dùng, thế nhưng gia vị thường dùng ở bên trong vẫn có.
Đông Viễn thu dọn những đồ vật này, rồi lấy danh sách ra nhìn nhìn, liền đi chuẩn bị.
Đỡ cái thắt lưng, An Á Phi nhàm chán đi dạo ở trong phòng một vòng, cũng không biết nên làm gì mới tốt. “Quên đi, nên đi phòng bếp nhỏ chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn đi, thời gian cũng không còn sớm.”
Nhìn sắc trời ở bên ngoài, không trung âm u, cũng không biết rốt cuộc là khi nào, không có đồng hồ, thật sự là rất bất tiện.
Phòng bếp nhỏ thật sạch sẽ, vừa thấy liền biết rất ít dùng.
Đi đến bên cạnh tử bát, xem xét kỹ những bình lọ bằng gốm ở bên trong, xác định là còn dùng được, liền đem túi nguyên liệu nấu ăn mà Đông Viễn bỏ vào lấy ra, nên ngâm thì ngâm, nên rửa thì rửa.
Vốn thâm mình đang có chút lạnh, bởi vì một hồi vội vàng, thật ra lại dần dần ấm lên.
Hoàn hảo ở phòng bếp nhỏ lúc nào cũng có nước nóng ở trên bếp lò nhỏ.
Bởi vì tính toán sẽ làm vài món ăn ngon cho bạn tốt, bởi vậy An Á Phi ở trong đầu cẩn thận cân nhắc một chút, đem những món mà bạn tốt thích ăn ở trong đầu hồi tưởng lại, lúc này bỗng nhiên phát hiện, thì ra bạn tốt không có món nào là không thích ăn.
An Á Phi bĩu môi, thích ăn như vậy, hắn sẽ không thừa nhận là hắn nuôi ra đâu.
Chỉ trong chốc lát, Đông Viễn liền cầm mấy thứ trong danh sách đến đây, phía sau còn có Lục Hàn Tình đã bận rộn xong rồi.
Sườn heo giòn, đây là món mà Phi nhi cùng chình mình thích ăn.
Đem sườn heo rửa sạch cắt tốt cho vào trong nồi rồi cho nước ấm vào, lại làm hành, gừng, tỏi, ớt cắt tốt rồi bỏ sang một bên lát dùng.
Thời gian chờ sườn heo ở trong nồi, lại lấy nấm hương ra rửa sạch, rồi lại dùng nước ấm để ngâm.
Sườn heo giòn, cá sốt, chân gà nấu tương, gà con hầm nấm, thịt luộc, thịt viên khoai sọ, cà bảo, khoai tây sợi chua cay, bánh bao thịt, súp dưa chuột, cuối cùng là món khoai lang nước đường.
Ở trong đầu suy nghĩ đồ ăn buổi tối một lần, An Á Phi mân mê môi, nói vậy mấy món đồ ăn này, bạn tốt hẳn là rất thích. Nghĩ đến vẻ mặt bạn tốt khi nhìn thấy những món đồ ăn này, ý cười trên mặt càng đậm.
Khi ba người Lục Hàn Tình tiến vào, nhìn thấy chính là hình ảnh đẹp như vậy.
Mỉm cười, Lục Hàn Tình tựa vào cửa, cho dù Đông Viễn cùng Tây Nam cùng tiến vào phòng bếp, chình mình thì đang nhìn người mang theo nụ cười thỏa mãn chuẩn bị cơm chiều.
Cảm tình của Phi nhi cùng a cha, xem ra rất là tốt, thật sự làm cho người ta ghen tị.
Tây Nam tự giác đi đến trước bếp nhóm lửa, Đông Viễn thì thường xuyên đi theo bên người An Á Phi, đương nhiên là trợ thủ ở bên cạnh.
An Á Phi nhìn thoáng qua Đông Viễn cùng Tây Nam giúp đỡ, ngẩng đầu nhìn hướng cửa, nhếch mi nói: “Như thế nào, ngươi liền tính toán đứng ở cửa?”
Lục Hàn Tình cười nói: “Phi nhi muốn ta giúp đỡ?”
Gật đầu đương nhiên, động tác thái rau trên tay An Á Phi không ngừng, ba người ở một bên thấy khóe miệng run rẩy, này, thật sự sẽ không cắt vào tay sao?
Lục Hàn Tình thấy kinh hãi, không nhìn dao cứ như vậy thái, thật sự không thành vấn đề sao? “Phi nhi, ngươi, nghiêm túc thái rau, muốn ta giúp đỡ cái gì, ngươi nói.” Vì suy nghĩ cho trái tim của chính mình, vốn đang nghĩ đùa đùa, Lục Hàn Tình cũng không dám đùa nữa.
Nếu không cẩn thận cắt vào tay, nghĩ lại thật đau lòng.
Trong mắt An Á Phi chớt lóe một sự giảo hoạt, ngoài miệng nói: “Ngươi rửa tay sạch đi, đem quần áo đổi lại đi.” Ghét bỏ nhìn thoáng qua bộ cẩm y trên người người nào đó, một thân quần áo này mà tiến vào phòng bếp, xem ra lúc ra ngoài là không thể mặc lại.
Lục Hàn Tình sủng nịnh cười, xoay người đi thay quần áo khác.
Nhìn thấy người xoay người vui vẻ đi thay quần áo, trong lòng An Á Phi hơi hơi phức tạp, còn có chút ngọt ngào quỷ dị.
Nam nhân cổ đại phần lớn là quân tử xa nhà bếp, hắn không nghĩ Lục Hàn Tình khinh địch như vậy đồng ý đến giúp đỡ, tuy rằng trước kia đến nhà mình, người này vẫn luôn tự giác đi vào phòng bếp giúp đỡ.
Nhưng khi đó, người này cũng chỉ giới hạn giúp hắn nhóm lửa mà thôi.
Trong đầu suy nghĩ cuồn cuộn, động tác trong tay cũng không ngừng.
Chờ Lục Hàn Tình đổi xong quần áo quay lại đây, sườn heo trong nồi đã được nấu tốt.
“Phi nhi, cần ta giúp đỡ cái gì?” Mặc một thân áo dài màu xanh nhạt, Lục Hàn Tình kéo tay áo đi vào bên cạnh An Á Phi.
An Á Phi nhìn hắn một cái, vừa lòng gật đầu, “Ngươi giúp ta đem khoai sọ tước vỏ, nhớ rõ vỏ phải tước mỏng một chút, tin tưởng những thứ này đối với ngươi không khó.”
Lục Hàn Tình rất nhanh ở trên mặt hắn hôn một cái, liền cầm dao thái ở một bên cùng mấy của khoai sọ bắt đầu lột vỏ.
An Á Phi nhìn thoáng qua Đông Viễn cùng Tây Nam ở một bên cười trộm, trên mặt hơi hơi có chút xấu hổ, người này, cũng không nhìn xem đang là trường hợp gì?
Đông Viễn cùng Tây Nam ở một bên liếc mắt nhìn nhau một cái, đều thấy được kinh ngạc cùng ý cười trong mắt đối phương.
Bọn họ không nghĩ tới đại thiếu gia thật sự vào phòng bếp giúp đỡ.
An Á Phi hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn người nào đó lột vỏ khoai sọ rất ra dáng, nhận mệnh đứng ở trước bếp chuẩn bị làm món ăn đầu tiên đêm nay.
Đem sườn lợn ở trong nồi vớt ra để qua một bên, cho tương, muối, gừng thái cho vào bên trong quấy đều, sau đó đem nồi đi rửa sạch, đợi cho nồi nóng, cho một ít dầu vào, khi dầu nóng, thì cho sườn lợn đã luộc tốt cho vào, một bên đảo đều, một bên chú ý người nào đó đã lột vỏ khoai sọ xong, đang chờ mình dặn dò tiếp.
“Khoai tây lột vỏ, thịt cắt miếng, lột tỏi.” Thực tự nhiên chỉ huy vị đại thiếu gia nào đó, An Á Phi thấy hắn nhếch mày, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu, khụ một tiếng, “Như thế nào, không muốn?”
Lục Hàn Tình rất có thâm ý nhìn hắn một cái, khóe miệng gợi lên một độ cong rất có ý tứ hàm xúc, cũng không nói chuyện, xoay người tiếp tục làm chuyện mà hắn đã dặn dò.
Trong lòng An Á Phi cắt một tiếng, thật sự không có ý nghĩa, từ sau khi hắn cùng bạn tốt nhận thức xong, tính tình người này lại thay đổi, thật không biết nên nghĩ như thế nào.
Đem sườn heo đã được chiên vàng óng đổ ra, lợi dụng dầu còn thừa ở trong nồi cho ớt đã cắt tốt vào, xào xơ xơ một chút, đổ nước vào, nêm một chút gia vị, cho sườn heo đã chiên tốt vào, kế tiếp chờ nước ở bên trong sắp khô, liền dọn ra bàn là được.
Tiếp theo là làm món chân gà nấu tương, chân gà đã được luộc ở một nồi khác.
“A cha ngươi còn bao lâu mới trở về?” Một bên đem nước sốt đã được trộn tốt cho vào trong nồi, An Á Phi hỏi Lục Hàn Tình ở bên cạnh đang lột tỏi.
Đừng để đồ ăn đã chuẩn bị tốt, mà người còn chưa có về.
“Nhanh thồi, nhìn thời gian, hẳn là đang ở trên đường trở về.” Lục Hàn Tình cũng không nâng đầu còn nghiêm túc cố gắng với mấy tép tỏi.
Hương vị này cũng thật khó ngửi, hơi hơi nhíu mày, động tác trên tay không ngừng.
Nhìn thấy con gà còn đang đặt ở trên bàn, An Á Phi vòng vo đảo mắt, nhìn thấy Lục Hàn Tình đang rửa tay, híp con ngươi nói: “Lục Hàn Tình, đên giúp ta đem gà chặt.”
Lục Hàn Tình nghe vậy nhếch mi, đi đến trước mặt hắn, cúi người ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: “Phi nhi đây là coi ta là người một nhà sao?” hơi thở ấm áp phun vào bên tai, một cảm giác tê dại lủi qua khuếch tán ở trong tai, thân mình An Á Phi không khỏi run rẩy một chút, không được tự nhiên quay đầu sang bên cạnh.
Đúng vậy xem phản ứng của người này, ánh mắt Lục Hàn Tình trở nên thâm thúy, ý cười nơi khóe miệng càng sâu.
An Á Phi thấy ý cười trên mặt hắn, không khỏi híp mắt, ác liệt nói: “Đương nhiên coi ngươi là người một nhà.” Không đợi người nào đó vui vẻ, lại nói tiếp: “A cha ngươi là bạn tốt của ta, ngươi chính là đại chất tử của ta. Đúng không, đại chất tử.”
Thành công nhìn sắc mặt người nào đó trầm xuống, khóe miệng An Á Phi tươi cười, tâm tình rất tốt đi đến một bên đem khoai sọ cho vào trong nồi chưng.
Đông Viễn cùng Tây Nam thực vất vả nghẹn cười, thấy đôi mắt âm trầm của đại thiếu gia nhà mình đảo qua, hai người nhanh chóng đứng đắn làm việc, khụ, bọn họ cái gì cũng không nghe thấy.
Lục Hàn Tình nhìn tâm tình người nào đó đang vui vẻ, bất đắc dĩ thở dài, xem ra hắn còn chưa đủ cố gắng.