Trọng Sinh Dị Thế Chi Điền Viên Kí

Chương 39: Không được tự nhiên

Lạc Tịch nghe xong lời nói của phu quân chính mình, thật cẩn thận quay đầu nhìn về phía bạn tốt, trong lúc vô ý quét tới vẻ mặt của đứa con lớn, trong lòng lộp bộp một tiếng, kêu to xong rồi xong rồi.

“Cái kia, tiểu Phi, ha ha, ta, ta vừa rồi cái gì cũng chưa nói.”

Ôi, hắn như thế nào lại nói ra như vậy, muốn nói cũng phải đợi cho con lớn sau khi thu phục được tiểu Phi, nhìn vẻ mặt của con lớn, này rõ ràng còn chưa thu phục được.

Vẻ mặt An Á Phi cứng ngắc, cả thân thể đều giống như biến thành một tảng đá.

Trừng mắt nhìn bạn tốt đang tươi cười, hận không thể không nghe thấy câu nói vừa rồi hắn nói ra.

Vừa rồi trong lòng còn cảm tạ bà nương vận mệnh làm được chuyện tốt, chính là hiện tại, hắn cảm thấy, bà nương vận mệnh chưa từng làm việc tốt cho hắn.

Hít sâu một hơi, An Á Phi quay đầu nhìn về phía người gắt gao nhìn chằm chằm chính mình, mở miệng nói: “Lục Hàn Tình, lão tử phải giải trừ hôn ước với ngươi.” Nói đến phía sau, quả thực phải gọi là rống, hơn nữa, còn nghiến răng nghiến lợi.

Ni mã, nghĩ đến sau này phải gọi bạn tốt là a cha, hắn đã nghĩ đi tìm cái chết còn hơn.

Chuyện này là gì đây.

Hắn vừa mới hiểu rõ tình cảm của chính mình đối với Lục Hàn Tình, sau đó liền xuất hiện một tình cảnh như vậy.

Trong lòng Đông Viễn hung hăng chấn động một chút, lúc này cảm thấy được, An công tử trước kia luôn hiền hòa thiện lương, vẻ mặt giờ phút này thật sự là dọa người.

Lạc Tịch vừa nghe đến câu nói kia, sợ tới mực tươi cười trên mặt lập tức ngưng lại, vô tội nhìn con trai lớn. Vừa rồi hắn thật sự là vui, vốn là muốn nói, trước kia cùng tiểu Phi cũng là bạn tốt, hiện tại tiêu Phi muốn gả cho con trai lớn nhất của chính mình, về sau hai người thân càng thêm thân, chính là, hắn không nghĩ tới, tiểu Phi gả cho con trai lớn của chính mình, về sau phải gọi chính mình là a cha chuyện này cũng là thật.

Xong đời.

Nhìn bộ dạng của con lớn, khẳng định là đã yêu tiểu Phi, thật đúng là muốn chết.

Lạc Tích cảm thấy chính mình nên đi ra ngoài trốn một hồi.

Lục Hàn Tình lộ ra khuôn mặt khóc tang, «

Phi nhi, đang tốt vì sao lại muốn giải trừ hôn ước.

»

An Á Phi trừng mắt hắn, «

Vì sao? Ngươi vừa rồi không nghe thấy lời nói của a cha ngươi sao

?

»

Tưởng tượng sau khi gả cho Lục Hàn Tình, những chuyện sẽ xảy ra, hắn không ngừng thấy đau thí thi, còn đau trứng.

Kêu bạn tốt chính mình là a cha

? chính là ở hiện đại, chuyện này cực kỳ vớ vẩn.

Mặc dù đang ở dị thế cổ đại, ngoại trừ vài người bọn họ ra thì không có người khác biết, chính là, trong lòng hắn cảm thấy không được tự nhiên, ni mã, này quả thức là chôn sống hắn đi còn hơn.

Lục Hàn Tình đem người ôm vào trong ngực chặt chẽ, «

Phi nhi, cái kia, chúng ta là chúng ta, a cha với ngươi là a cha với ngươi, đây là hai chuyện, ngươi không thể vì vậy, liền cùng ta giải trừ hôn ước được, này đối với ta rất rất không công bằng.

»

Hiện tại hắn hối hận muốn chết, sớm biết là như vậy, lúc trước sẽ không nghe lời a cha đem Phi nhi đến Lạc thành, hắn chờ cùng Phi nhi tu thành chính quả, thời cơ chín muồi mới cho hai người gặp mặt.

An Á Phi không được nói to hơn, cảm thấy tâm tình chính mình giờ phút này so với lúc này nhìn thấy bạn tốt còn muốn kích động hơn, “Hai chuyện khác nhau

? ngươi cảm thấy là hai chuyện khác nhau

? Đây căn bản là cùng một chuyện được không

? Ngươi vừa rồi cũng nghe thấy, ta với a cha ngươi là bạn tốt, sau đó ta nếu gả cho ngươi, sau này nhìn thấy a cha ngươi, ta nên gọi tên hắn, hay là gọi hắn là a cha

? ngươi nghĩ lại ngươi ở vị trí này, ngươi sẽ làm thế nào.

»

Giờ phút này trong phòng nếu chỉ có hai người bọn họ, An Á Phi cũng không sợ đem chuyện của chính mình nói rõ ràng một chút.

Lục Hàn Tình nghe xong lời nói này, tưởng tượng một chút nếu mình gặp chuyện như vậy, vậy sẽ làm như thế nào, trong lòng không khỏi run lên một chút, nhưng là, cho dù là như vậy, hắn cũng không thể buông tha hôn ước với Phi nhi được.

«

Cái kia, Phi nhi, sau khi thành thân, chúng ta có thể vẫn ở lại trấn Bắc Khẩu.

»

An Á Phi hừ lạnh, «

Hừ, ngay cả bản thân thời điểm nói những lời này đều không có sức lực, còn nói như thế nào để ta phục

? ta nếu thật cùng ngươi thành thân, thời điểm thành thân bái thiên địa, ta cũng phải dập đầu với a cha ngươi.

»

Nghĩ như vậy, sắc mặt An Á Phi còn đen hơn so với bao công.

Ni mã, hắn ngay cả cha mẹ cùng ông bà nội chính mình còn không có quỳ qua, đến lúc đó chính mình phải cúi lạy bạn tốt, còn chưa tính, quỳ xong rồi phải gọi hắn một tiếng là a cha, tưởng tượng đến đây, hắn liền cảm thấy cả người đều đau.

Lục Hàn Tình quả thực khóc không ra nước mắt, đành phải lên tiếng nói

: «

Phi nhi, hiện tại chúng ta không nói cái này

? ngươi không phải vừa mới gặp lại a cha ta sao

? các

ngươi nhất định có rất nhiều lời muốn nói, nên ngươi lúc này theo a cha ta tâm sự đi

?

»

Biết chính mình một chốc không thể khiến cho không được tự nhiên ở trong lòng Phi nhi tan biến nhanh chóng, Lục Hàn Tình đành phải áp dụng chính sách kéo dài. Chỉ cần chờ hắn làm cho Phi nhi càng thích hắn, đến lúc đó không sợ Phi nhi không muốn gả cho hắn.

Nếu ở thời gian trước, hắn có lẽ còn thực lo lắng, chính là mấy ngày nay, hắn thấy rõ ràng, Phi nhi cũng có cảm tình đối với hắn.

Chỉ cần Phi nhi có cảm tình với hắn, hắn sẽ không sợ không thể làm cho tình cảm của Phi nhi đối với hắn càng sâu.

An Á Phi nhìn hắn một cái, bĩu môi, liền quay đầu không nói, cũng không biết lúc này ý tưởng trong lòng mình là thế nào.

Khi ăn cơm chiều, Lục Thương, Lạc Tịch, Lục Hàn Tình, còn có An Á Phi bốn người ngồi cùng một bàn, hai huynh đệ kia của Lục Hàn Tình bởi vì có việc, nên không ở nhà.

Xét thấy An Á Phi cũng không phải người ngoài, bởi vậy bốn người là Lục Thương cùng Lạc Tịch đều ở trong tiểu viện dùng cơm.

Trên bàn cơm, An Á Phi nhìn đều là đồ ăn chính mình thích, liền biết đây là bạn tốt cố ý dặn dò, trong lòng vừa cảm động vừa không được tự nhiên, nhìn Lục Hàn Tình cười ôn nhu ngồi bên người, còn có nụ cười có chút kỳ dị của bạn tốt, tóm lại thật đau đầu.

«

Tiểu Phi, đều là đồ ăn ngươi thích, không biết có nhớ lầm hay không.

» Lạc Tịch mở miệng, trên mặt mang theo chút vui sướиɠ khi gặp lại, còn có một chút lấy lòng.

An Á Phi nhìn hắn một cái, lại nhìn thức ăn trên bàn, gật đầu, mở miệng cười nói

: «

Không nghĩ tới qua mười mấy năm, trí nhớ của ngươi còn tốt như vậy.

»

Lời này vừa nói ra, khóe miệng của vài người đều co rút, nhất là Lạc Tịch, hắn dám cam đoan, lời này của bạn tốt tuyệt đối là muốn trả đũa lời nói buổi chiều của hắn.

Lạc Tịch kéo kéo khóe miệng, ha ha cười nói

: «

Nhớ không lầm là được rồi, vậy chúng ta ăn đi.

»

Ai tới nói cho hắn, gặp lại bạn tốt, không phải là nên nói hết với nhau sao, không phải là nên chuyện trò vui vẻ sao

? Vì sao hắn lại cảm thấy, hắn cùng bạn tốt gặp lại, quả thực chính là tràn ngập mùi thuốc súng

?

Đây là chuyện gì

Không khí bữa cơm rất là quỷ dị, Đông Viễn cùng Tây Nam đứng hầu hạ ở một bên, còn có hai gã sai vặt khác, đều đứng lặng im ở một bên, cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại của chính mình.

Buổi chiều An Á Phi cũng không nghe Lục Hàn Tình đi tìm bạn tốt nói chuyện, mà là một mình ở trong phòng đọc sách, đương nhiên, sách kia tuyệt đối đọc không vào.

Ngoại trừ tâm tình kích động khi nhìn thấy bạn tốt, còn có chuyện rối rắm giữa hắn và Lục Hàn Tình.

Rối rắm đến rối rắm đi, thời gian buổi trưa cứ qua như vậy.

Nhìn thấy bộ dạng bạn tốt uống có chút say, An Á Phi thở dài, lời muốn hỏi, cũng nuốt trở về, sau này còn có thời gian, đêm nay hai người đều có chút kích động, bỏ qua xấu hổ sau khi gặp mặt qua một bên, tâm tình hai người đều thực hưng phấn, tâm tình tốt, lại uống càng nhiều hơn.

An Á Phi nhìn thoáng qua bạn tốt say khướt còn cười ngây ngô, có chút lay động đứng dậy nói

: «

Tiểu, khụ, hắn uống rượu, ta cũng uống say, đi nghỉ ngơi trước.

»

Nói xong chữ tiểu, liền nhớ tới quan hệ của hai người, liền đem chữ phía sau kia nuốt vào.

Haiz, sau này gặp mặt, rốt cuộc nên kêu là Lạc thúc thúc

? hay là nên kêu là Á Minh đây

?

Thực là đau trứng.

Say rượu đau đầu làm cho An Á Phi nằm ở trên giường nhíu mày, tối hôm qua uống thật nhiều. Trước kia chỉ là thỉnh thoảng uống một chút rượu đế, còn rất ít, bình thường mấy bạn tốt hứng trí đến đây, cũng đều là uống bia.

Tối hôm qua uống tất cả đều là rượu đế,hắn còn ra vẻ uống vài chén.

Nghe thấy thanh âm trong phòng, Đông Viễn bưng trà giả rượu lại đây, đứng ở ngoài phòng gõ cửa nói

: «

An công tử tỉnh rồi sao

?

»

An Á Phi dùng sức xoa xoa huyệt thái dương, hướng ngoài cửa nói

: «

Tỉnh, vào đi.

»

Về sau không bao giờ uống rượu nữa, cho dù muốn uống, cũng tuyệt đối chỉ uống một chén.

Đông Viễn vào phòng liền nhìn thấy bộ dạng đau đầu của hắn, nói

: «

An công tử, đây là trà giải rượu, uống có thể làm giảm đau đầu.

»

An Á Phi tiếp nhận uống một hơi xong, hướng Đông Viễn nói

: «

Đông Viễn, có thuốc giảm đau khác không.

»

Đau đầu do say rượu cũng quá lợi hại.

Đông Viễn khó xử lắc đầu, «

An công tử, không có thuốc giảm đau khác.

»

An Á Phi phất tay, «

Kêu người làm cho ta một chút cháo mang lại đây, ta lại nằm một lát.

»

Đông Viễn kéo chăn cho hắn, liền đi ra ngoài.

Lại ngủ một lát, lúc này đầu cũng không đau nữa, An Á Phi tắm rửa một cái, thay đổi quần áo, ra khỏi phòng ở, ngoài phòng ánh nắng mặt trời chiếu lên người ấm dào dạt, liền ngay cả gió đầu thu cũng làm cho người ta cảm thấy mát.

«

Đông Viễn, đi, mang ta đi dạo một chút.

»

Đông Viễn cười đi trước dẫn đường.

Hai người đi dạo đến chạng vạng, cũng chỉ xem được Lục phủ sơ sơ, có rất nhiều nơi mà An Á Phi còn chưa xem qua.

Khi trở lại trong viện, An Á Phi mới nhớ tới, hướng Đông Viễn hỏi

: «

Đông Viễn, làm sao lại không thấy phu gia nhà ngươi

?

»

Đầu Đông Viễn hơi hơi thấp, kéo kéo khóe miệng, ngẩng đầu vẻ mặt đã ôn hòa

: «

Hồi An công tử, phu gia cùng lão gia vào cung.

»

Nghĩ đến tình hình buổi sáng ở ngoài viện, Đông Viễn cảm thấy, vẫn là không nói thật với An công tử mới tốt. Chuyện này, hẳn là nên để cho đại thiếu gia

nói.

An Á Phi nghe vậy nhíu mày, xoay người vào phòng. Cái tên kia, hừ hừ.

Khi ăn cơm chiều, người bận rộn cả người không thấy bóng Lục Hàn Tình đã trở về tiểu viện, nhìn thấy An Á Phi ngồi ở đại sảnh đọc sách, Lục Hàn Tình mỉm cười, «

Phi nhi.

»

An Á Phi ngẩng đầu nhìn lại hắn, đè ép không tự nhiên ở trong lòng

:

«

Bận rộn xong rồi

?

»

Lục Hàn Tình gật gật đầu, đi đến ghế bên người hắn ngồi xuống, «

Ngày mai mang ngươi đi dạo Lạc thành, qua một thời gian nữa thời tiết sẽ càng lạnh, đi ra ngoài sẽ không thích hợp.

»

An Á Phi cúi đầu đọc sách, dạ, «

a cha ngươi đâu.

»

Tươi cười trên mặt Lục Hàn Tình cứng một chút, tay phái nắm ở ngoài miệng ho nhẹ một tiếng, «

Cái kia, buổi sáng trong cung đưa tin tới thân thể quân hậu không tốt, muốn a cha cung phụ thân vào cung ở mấy ngày, bồi bồi hắn.

»

Khóe miệng An Á Phi cong lên một độ cung rất đẹp, ngẩng đầu nhếch lông mày, «

A cha ngươi sẽ không phải muốn làm rùa đen rút đầu chứ.

»

Lục Hàn Tình nhìn hắn, không biết nên trả lời như thế nào, bởi vì đây là sự thật.

An Á Phi cũng không muốn nghe đáp án của hắn, lấy hiểu biết của hắn về bạn tốt, lúc này tên kia tuyệt đối đã bỏ trốn mất dạng. Hừ, hòa thượng bỏ miếu mà chạy, hiện tại hắn lại đang ngốc ở nhà tên kia, tại sao phải sợ tên kia không trở lại

?

Tuy rằng chính mình giận chó đánh mèo có chút không hiền hậu, chính là, hắn cũng không quên lời trước kia a cha nói với hắn, hôn nhân của khối thân thể này, bạn tốt của hắn cũng là mười hai vạn phần đồng ý ở bên trong.

Là kinh đô của Lương Nguyệt quốc, Lạc thành không nghi ngờ là rất phồn hoa.

Hai thành trong ngoài, đem Lạc thành to như vậy phân chia ra.

Tầng ngoài là nơi ở của thương nhân cùng chỗ ở của bình dân, nôi thành là nơi ở của quan to quý nhân, chỗ ở của hoàng thân quốc thích.

Tuy rằng chia thành hai thành trong ngoài, cũng không làm cho hai thành trong ngoài phồn hoa náo nhiệt kém nhau nhiều lắm, ngược lại bởi vì loại phân biệt này, làm cho người ta dễ dàng phân biệt được nơi nào mình muốn đi.

An Á Phi đi theo bên cạnh Lục Hàn Tình, hai người đi ở ngã tư đường rộn ràng nhốn nháo, bên tai nghe thanh âm rao hàng của nhóm tiểu thương, trong mắt nhìn thương phẩm ở hai bên ngã tư đường, trong lòng thả lỏng.

«

Ngoại thành này so với nội thành náo nhiệt hơn.

»

Lục Hàn Tình kéo tay hắn, ngăn cản đám người chen chúc, «

chính xác, nội thành bởi vì toàn là quan to quý nhân ở, thương nhân cự phú, hoàng thân quốc thích, đương nhiên phải trong trẻo lạnh lùng rất nhiều.

»

«

Tửu lâu Phúc Vận kia là của Lục gia đi.

» trước kia còn suy đoán.

Lục Hàn Tình cũng không phủ nhận, gật đầu nói

: «

Tửu lâu Phúc Vận, cửa hàng gấm vóc, ngư hương lương điếm, đều là danh nghĩa của Lục gia.

»

An Á Phi nghiêng đầu nhìn hắn, «

Tửu lâu Phúc Vận hắn là ý tưởng của a cha ngươi đi.

» Lần đầu tiên nhìn thấy tửu lâu Phúc Vận, hắn đã có loại cảm giác này, xây dựng tửu lâu cao như vậy, còn phân cách ghế lô hợp lý, thêm phòng lầu bốn, thiết kế như vậy, cùng khách sạn hiện đại không có gì khác nhau, chính là lúc ấy hắn vẫn chưa nghĩ đến chuyện này, chỉ là cảm thấy trí tuệ của người cổ đại không thể khinh thường.

Lục Hàn Tình cười nói

: «

Nghe phụ thân nói, lúc ấy Lục gia chúng ta chỉ có cửa hàng vải Cẩm Tú và cửa hàng gạo, tửu lâu này là sau này a cha thêm vào.

»

An Á Phi cầm lầy một chiếc nhẫn ngọc bích ở trên một tiểu quán, nhìn trái nhìn phải, dưới ánh mắt chờ mong của người bán hàng rong, lại thả xuống. Vừa đi về phía trước vừa nói

: «

chuyện của a cha ngươi, ngươi có biết không

?

»

Lục Hàn Tình kéo người đi đến tửu lâu Phúc Vận, «

Vậy phải xem Phi nhi muốn biết cái gì.

»

Chưởng quầy tửu lâu vừa thấy đại thiếu gia, lập tức đứng lên cười đón, «

Đại thiếu gia, hôm nay làm sao lại rảnh đi dạo ở ngoài thành.

»

Lục Hàn Tình thản nhiên gật đầu nói

: «

Cùng Phi nhi tới.

»

Chưởng quầy nghe nói như vậy, quay đầu nhìn về phía An Á Phi đang đứng ở một bên khẽ mỉm cười, «

Nói vậy vị này chính là An công tử đi.

»

An Á Phi nhếch mày, mỉm cười gật đầu.

Chưởng quầy cười nói, một bên đưa hai người đến lầu ba, «

Không biết đại thiếu gia cùng An công tử muốn ăn cái gì, ta cho đầu bếp đi chuẩn bị.

»

Ngồi vào trong nhã gian, Lục Hàn Tình nhìn về phía An Á Phi, «

Phi nhi muốn ăn cái gì

?

»

An Á Phi nhìn thực đơn trước mắt, «

Ngươi gọi đi.

» Trong thực đơn có rất nhiều đồ ăn không giống với ở hiện đại.

Lục Hàn Tình quay đầu nhìn về phía chưởng quầy đứng ở một bên, «

Đem mấy món đặc sắc bưng lên đi.

»

Chưởng quầy cười lui ra ngoài, cửa nhã gian cũng đóng lại.

An Á Phi thò đầu nhìn ngã tư đường phía dưới, lại nhìn về phía tường thành xa xa ngăn cách

thành trong và thành ngoài, «

lúc trước a cha ngươi hẳn là muốn xây tửu lâu Phúc Vận cao lên, sau đó cũng chỉ có thể đem tửu lâu xây dựng ở gần tường thành, như vậy thời điểm ăn cơm, không những nhìn thấy náo nhiệt ở ngoài thành, còn có thể cảm nhận được sự yên lặng ở nội thành.

»

Lục Hàn Tình vừa nghe hắn nói như vậy, gật gật đầu, «

Thật ra cũng không lo lắng ở điểm này. Bởi vì tửu lâu này cũng không có cách nào xây dựng cao lên.

»

An Á Phi quay đầu, nghi hoặc hỏi

: «

Vì sao

?

»

Chẳng lẽ kỹ thuật xây dựng không được.

Lục Hàn Tình rót cho hắn một chén trà nóng, «

Đây là quy định của luật pháp Lương Nguyệt quốc, cho dù là hoàng thân quốc thích, hay là thương nhân cự phú, lầu các các nhà không thể vượt qua bốn tầng.

»

An Á Phi bĩu môi, đây là tư tưởng của người có quyền lực.

Hai người nói chuyện trong chốc lát, đồ ăn liền được bưng lên.

Lục Hàn Tình gắp vào chén An Á Phi một miếng chân gà, «

Đây là chân gà phỉ thúy, nghe a cha nói, đây là món sở trường của bạn tốt hắn, nói vậy vị bạn tốt này, chính là Phi nhi đi.

»

An Á Phi nghe vậy sửng sốt một chút, «

Ừ, Thế nhưng chúng ta ở nơi đó không gọi là chân gà phỉ thúy, mà gọi là chân gà nấu mật, ở phương diện đặt tên đồ ăn, thật là không bằng ở đây.

»

Lục Hàn Tinh đem cá gỡ xương, bỏ vào trong bát

hắn, «

Nghe nói còn có một món chân gà khả nhạc, hương vị cùng món chân gà nấu mật này rất giống nhau.

»

Tuy rằng hắn không hiểu khả nhạc trong miệng a cha là đồ vật gì, thế nhưng nói vậy hẳn cũng thuộc loại ngọt đi.

An Á Phi nói

: «

Chân gà khả nhạc cũng giống như chân gà nấu mật, đều là có vị ngọt, thế nhưng chân gà khả nhạc giống như cái tên của nó, dùng chính khả nhạc nấu ra, khả nhạc kia, là tên của một loại đồ uống ở chỗ chúng ca.

»

Nói đến đây, hắn mới nhớ tới, hai người mới ở chung một đoạn thời gian, hắn nói đậu hũ, chiếu trúc, từ từ, lúc ấy người này đều không có phản ứng kinh ngạc cùng khϊếp sợ, nghĩ đến đây hẳn là công lao của bạn tốt.

«

Ăn xong, ta mang phi đi tiệm trang phục làm mấy bộ quần áo đi.

» Vẻ mặt Lục Hàn Tình nhu hòa nhìn An Á Phi đang cúi đầu ăn cánh gà.

An Á Phi không sao cả gật đầu, nếu là trước kia, hắn nhất định sẽ từ chối, thế nhưng hiện tại, hắn không có khả năng từ chối. Ở hiện đại, mấy người bạn tốt bọn họ còn có thể mặc chung một cái quần, hiện tái biết a cha của Lục Hàn Tình chính là bạn tốt của chính mình, đương nhiên hắn cũng sẽ không khách khí với Lục Hàn Tình, cũng không có gì phải tức giận khi người ta hiếu khách.

Lục Hàn Tình cười cười.

Sau khi ăn cơm xong, hai người ngồi một lát, liền đi đến cửa hàng vải Cẩm Tú.

Ngoại thành náo nhiệt con hơn nội thành rất nhiều. Buổi sáng nội thành cũng hơi náo nhiệt một ít, qua đến giữa trưa thì sẽ thực im lặng.

Cho dù là bán hàng rong, cũng sẽ không lớn tiếng rao hàng.

An Á Phi bị Lục Hàn Tình lôi kéo, hai người ở trong đám người vừa đi vừa ngừng, thình thoảng có thể nghe thấy thanh âm của Lục Hàn Tình giới thiệu cho hắn đồ vật này nọ.

Bên cạnh thỉnh thoảng có tầm mắt hâm mộ hoặc là ghen tị quét qua, đều bị bộ dạng không để ý của hai người xem nhẹ.

Nhìn thấy tay bị nắm chặt, trong lòng An Á Phi thở dài, cũng không biết chính mình nên tiếp tục rối rắm, hay là nên đem rối rắm vứt đi mới tốt.