Trọng Sinh Dị Thế Chi Điền Viên Kí

Chương 11: Ta có thể đi trở về

Bổn gia của Lục gia là ở thủ đô Lương Nguyệt quốc, Lạc Thành. Mà Lục phủ ở trấn Bắc Khẩu, chỉ là vì bổi dưỡng tình cảm cho đôi tiểu phu phu Lục Hàn Tình cùng An Á Phi mà xây dựng lên.

Lục Hàn Tinh cũng bởi vì vậy mới ở tại trấn Bắc Khẩu.

Khi hai người trở lại Lục phủ, nghênh đón bọn họ không phải là a cha Lục Hàn Tình đang chờ đợi bọn họ.

«

Đại thiếu gia, phu gia giữa trưa đã chạy về Lạc thành, nghe nói quân hậu ngoài ý muốn sinh non.

» tổng quan thật thà bẩm báo.

Lục Hàn Tình khẽ nhíu mày, «

a cha ta có nói qua gì không

?

»

«

Phu gia nói, kêu thiếu gia người tiếp đón An công tử thật tốt, không được trậm trễ, nếu không chờ hắn từ Lạc thành về đây sẽ thu thập người thật tốt.

» Tổng quản một chữ cũng không thiếu, vẻ mặt cũng không thay đổi, giọng nói cứng nhắc thuật lại.

Khóe miệng Lục Hàn Tình run rẩy, «

Đã biết.

» Sau đó lôi kéo An Á Phi đang mang ý cười đi.

An Á Phi tránh thoát, vẻ mặt vui mừng, «

A cha ngươi đã đi rồi, ta đây có thể đi trở về.

»

«

Không có nghe quản gia nói, a cha ta kêu ta phải tiếp đón ngươi thật tốt sao

?

» đuôi lông mày Lục Hàn Tình nhếch nhếch.

«

Có liên hệ gì đâu

?

» An Á Phi trợn to mắt nhìn hắn.

Lục Hàn Tình nắm chặt tay hắn lần nữa, “Thực rõ ràng, a cha ta muốn ngươi đợi ở trong này một thời gian.”

“Ta tuyệt không muốn đợi ở trong này.” An Á Phi dùng sức ổn định chân chính mình.

“Ngươi xác định?” Lục Hàn Tình nhếch mi, đôi mắt híp lại.

Giọng nói của An Á Phi thực kiên định, “Mười phần xác định.” Nếu người muốn nhìn hắn đều đã đi rồi, vậy hắn đương nhiên là không cần phải đợi, thừa dịp phụ thân còn đang ở thị trấn, cùng nhau trở về mới là vương đạo.

“Này không phải do ngươi.” Khóe miệng Lục Hàn Tinh hơi cong thành một độ cung, thấy thế nào cũng không có ý tốt.

An Á Phi vừa định nhanh chân chạy đi, sau đó, “Ngươi đê tiện.”

Khốn kiếp, thế nhưng điểm huyệt, “Mai cơi bỏ cho lão tử.”

Lần này Lục Hàn Tình cũng lười nói, trực tiếp khiêng người lên đi vào trong sân của mình.

Phi thường khách khí.

“Mau buông ta xuống, muốn ói ra.” An Á Phi muốn rơi lệ, làm sao lại gặp thổ phỉ như vậy, nói trái ý liền điểm huyệt, còn muốn khiên đi, chẳng lẽ không biết như vậy sẽ bị ói ra sao.

“Nhịn không được liền đánh đùi ngươi.” Lục Hàn Tình nhàn nhạt uy hϊếp.

An Á Phi lên án nói: “Ngươi là người hai mặt.”

Thật sự là khốn kiếp, ở trước mặt phụ thân cùng a cha chính mình bộ dạng thì khiêm tốn, ở sau lưng liền biến thành thổ phỉ.

Thực giỏi giả bộ.

“Phát hiện đã trễ.” Đáy mắt Lục Hàn Tình tràn đầy ý cười.

An Á Phi rất muốn tiếp tục kháng nghị, nhưng bụng thật sự là muốn ói rất không thoải mái.

Thật sự là thống khổ mà.

Người có võ công đều là đồ khốn.

Tiểu viện tử thực im lặng, cây lê lớn ở giữa, quả lớn ỉu xìu, hoa hồng trên mặt cỏ xanh, lay động sinh tư, hương khí tràn ngập. Đường nhỏ rải đá cuội từ cửa viện trải dài đến cửa tiểu thính.

Lục Hàn Tình khiêng An Á Phi đi vào phòng, lúc này mới đem người thả xuống.

Lúc này sắc mắt An Á Phi có chút tái nhợt, hai mắt hắn tràn đầy lửa giận thiêu đốt. Tử khi sinh ra đến giờ, hắn cũng chưa chịu tội qua như vậy, nam nhân này thật sự đáng ghét.

“Rất khó chịu?” Lục Hàn Tình nhìn thấy hắn như vậy, có chút áy náy.

An Á Phi cả giận nói: “Ngươi bị khiêng như vậy thử xem.”

“Lần sau ta sẽ chú ý.” Vẻ mặt Lục Hàn Tình thành khẩn.

«

Còn có lần sau

?

» An Á Phi nháy mắt kinh sợ, ni mã cư nhiên còn có lần sau, quả nhiên quyết định không lấy nam nhân này là đúng.

«

Được rồi, không có lần sau.

» Lục Hàn Tình nhịn cười, thật sự là đáng yêu, thật giống mèo đang xù lông.

«

Hừ.

» An Á Phi liếc hắn một cái, hiện tại lão tử không so đo với ngươi, «

Mau cởi bỏ huyệt đạo cho ta.

»

Lục Hàn Tình giơ tay ở trên người hắn điểm hai cái, An Á Phi nhìn hắn một cái, lập tức bước chân đi ra ngoài, đặc biệt quyết đoán.

«

Đi nơi nào.

» Lục Hàn Tình giơ tay ôm lấy áo người

nào đó.

«

Về nhà.

» giọng nói An Á Phi vang vang.

Lục Hàn Tình bất đắc dĩ, «

Không phải nói ở trong này một thời gian sao.

»

«

A cha ngươi đã đi rồi, ta ở trong này làm gì.

» Hừ, chờ bị ngươi hái cúc hoa sao, gia không phải ngốc. Ở tại nơi này giá trị vũ lực liên quan trực tiếp đến tình huống sau này, đương nhiên

là cách càng xa càng tốt.

Lục Hàn Tình nhếch mi, giật mình nói

: «

Ngươi sợ hãi sao

?

»

«

Phép khích tướng đối với ta vô dụng.

» Cằm An Á Phi khẽ nhếch, rất là khinh bỉ nhìn người nào đó.

«

Phải không

?

» Lục Hàn Tình cười khẽ, vươn tay phải uy hϊếp, ngón trỏ cùng ngón giữa khép lại, giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ, «

Không biết có nên sử dụng hay không đây

?

»

Vẻ mặt An Á Phi cầu xin nói

: «

Chỉ có người dã man mới dùng võ uy hϊếp người khác.

»

Đều nói người có võ công chính là hồn phai nhạt, ỷ vào chính mình biết điểm huyệt là giỏi lắm sao

? Cũng không phải luyện thần công nhất dương chi.

Lục Hàn Tình nhịn cười, «

Trong khoảng thời gian này ngươi liền ở lại sân này đi.

»

«

Vậy ngươi ở nơi nào

?

» Này phải hỏi rõ ràng.

«

Thì ra Phi nhi là muốn ở cùng ta sao

?

» Vẻ mặt Lục Hàn Tình cảm động, ngay cả giọng điệu cùng du dương hơn vài phần.

An Á Phi rất muốn hô to, lão tử là muốn đề phòng ngươi, mới không phải muốn ở cùng với ngươi, thật sự là tự mình đa tình.

«

Ha ha….

» Lục Hàn Tình cười khẽ ra tiếng, giơ tay nhéo nhéo mặt hắn, «

Ta cũng ở nơi này, thế nhưng bên cạnh phòng Phi nhi.

»

«

Nhiều phòng như vậy, ngươi vì sao phải cùng ta ở một sân.

» An Á Phi rất không thỏa mãn.

“Đương nhiên là muốn bảo vệ Phi nhi.” Lục Hàn Tình trả lời giống như tình thánh.

An Á Phi giả vờ kinh ngạc, “Chẳng lẽ trong phủ ngươi không an toàn? Ta đây tốt hơn là vẫn nên về nhà.” Nói xong liền nhấc chân đi.

“Ngươi không cần tùy thời đều muốn trở về.” Lục Hàn Tình dở khóc dở cười, làm sao lúc nào cũng muốn đi, nơi này của hắn cũng không phải đầm rồng hang hổ.

Đương nhiên, An Á Phi không có thành công đi.

Người Lục phủ không nhiều lắm, gã sai vặt, quản gia, quét tước vệ sinh, phụ trách phòng bếp, thủ vệ cửa, tổng cộng còn chưa tới hai mươi người.

Trong đó có hai người là hắn cùng Lục Hàn Tình.

“An công tử, ta gọi Đông Viễn, An công tử ở lại quý phủ một đoạn thời gian, ta đến hầu hạ ngươi.” Đông Viễn bị Lục Hàn Tình phái tới chuyên môn hầu hạ An Á Phi đứng ở trong gian phòng, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

An Á Phi cao thấp nhìn hắn một cái, “Là Lục Hàn Tình phái ngươi tới chăm sóc ta?”

“Đúng vậy.”

“Vậy Lục Hàn Tình đâu?” An Á Phi hỏi.

“Thiếu gia ở thư phòng xử lý công việc.” Đông Viễn tò mò nhìn về phía phu lang tương lai đến ở một lần.

“Như vậy, có cái gì gϊếŧ thời gian không?” Cứ ngốc ở trong này như vậy thực nhàm chán.

Đông Viễn cười nói: “Có, thiếu gia đã chuẩn bị cho người mấy bản thoại bản, ta đi lấy.”

Không bao lâu, Đông Viễn tay cầm mấy bản thoại bản trở về đưa cho An Á Phi.

“Ngươi có việc gì thì cứ đi làm đi, ta ở nơi này không có việc gì.” An Á Phi cúi đầu nhìn thoại bản trong tay, khoát tay nói.

“Vâng, An công tử nếu có gì phân phó, kéo cái chuông ở bên cạnh tháp là được.” Đông Viễn nói xong, liền nhẹ bước đi ra ngoài.

Trong phòng thoáng chốc liền trở nên im lặng.

“Làm sao lại không đốt đèn.” Lục Hàn Tình nhìn người vẫn còn đang trong phòng đọc sách, nhíu nhíu mày.

“Ai?” An Á Phi ngẩng đầu, nhìn nhìn bên ngoài, thì ra đã trễ như vậy, hắn đang nghĩ, làm sao lại cảm thấy trong phòng lại tối như vậy.

Lục Hàn Tình đi tới lấy đi sách ở trong tay hắn, “Sách này cho ngươi là để gϊếŧ thời gian, cũng không phải để ngươi mê mẩn.”

“Ta còn chưa có đọc xong.” An Á Phi giơ tay muốn cướp lại.

“Cho mắt nghỉ ngơi chốc lát rồi lại xem.” Lục Hàn Tình thuận thế cầm tay hắn, nhéo nhéo.

An Á Phi than thở, “Ngươi cũng không phải a cha ta.” Sẽ không muốn xen vào nhiều chuyện như vậy.

Lục Hàn Tình nắm mặt hắn, “Làm a cha ngươi, chúng ta sẽ không cần làm phu phu.”

An Á Phi:….

Chính là ngươi không làm a cha ta, chúng ta không thể làm phu phu.

«

Ở trong lòng nói ta cái gì?

» Lục Hàn Tình cười kéo hắn lại.

«

Vậy mà ngươi cũng nhìn ra được?

» Vẻ mặt An Á Phi sùng bái, đại ca, ngươi thật là có tiềm năng làm kí sinh trùng.

Lục Hàn Tình không nói chuyện, thầm nghĩ, ngươi đều biểu hiện hết lên mặt, nhìn không ra được mới là ngu ngốc.

Nghe nói đại trù của Lục phủ là ngự trù ở trong cung, trù nghệ rất cao.

«

Đây là đồ ăn mà ngự trù trù nghệ cao mà ngươi nói

?

» An Á Phi bất mãn chọc chọc đồ ăn trong chén, đây là đồ vật gì vậy

? xào thịt

? Trong thịt còn bỏ thêm thứ kỳ quái gì đó, ăn cảm thấy thực là ngọt, cũng không phải cảm giác thể nghiệm mối tình đầu.

Lục Hàn Tình có chút ngượng ngùng, «

Nếm thử, chút rau xanh này đi.

»

Đáy mắt mang ý cười.

An Á Phi ghét bỏ nhìn thoáng qua đĩa rau xanh có chút quá lửa, «

Còn có thể ăn.

»

Lục Hàn Tình

:….

Mới ăn một chút cơm, làm cho An Á Phi cảm nhận đầy đủ khẩu vị của người ở thế giới

này thật kỳ ba, lúc trước ở nhà còn ghét bỏ đồ ăn a cha làm, thật sự là không nên, chờ trở về nhất định phải cùng a cha giải thích rõ ràng. Trù nghệ của ngự trù này so với a cha hắn quả thực còn thua kém rất xa.

Ít nhất a cha hắn xào thịt, ngoại trừ cho xì dầu còn cho một ít muối ăn, tuyệt đối không có cho thêm hương vị khác.

Ngồi ở đình viện tiêu thực hơn nửa nhàm chán thưởng thức cảnh đêm, An Á Phi hỏi

: «

Ngươi chẳng lẽ vẫn ăn những đồ ăn kỳ quái như vậy

sao

?

»

Dạy dày quả thực thật kiên cương cùng kỳ quái.

Không thể không bội phục.

Vẻ mặt Lục Hàn Tình không thể mở miệng được, muốn nói lại thôi, cuối cùng lựa chọn trầm mặc.

Bộ dạng này An Á Phi nhìn thấy đúng là tâm tình xấu hổ khi đầu bếp nhà mình nấu đồ ăn không tốt, An Á Phi nhìn về phía hắn, thật sự là đáng thương, khó trách mỗi lần đến nhà mình ăn cơm, thức ăn trên bàn luôn bị hắn ăn không còn một miếng.

Sáng sớm tỉnh lại, An Á Phi liền nghe thấy tiếng ồn ào ở xa xa mơ hồ truyền tới, rất là náo nhiệt, tâm tình sắp buồn chết nháy mắt liền lập tức sinh động lên.

Nhìn thật náo nhiệt.

Liền nhanh chóng dậy mặc quần áo vào, An Á Phi mang xong giày liền nhanh chóng chạy ra ngoài.

Không thể trách hắn có hứng trí đối với chuyện bát quái như vậy, thật sự là thế giới này rất nhàm chán, không có máy tính âm nhạc trò chơi điện tử, quả thực là nhàm chán đến nổ tung.

Đông Viễn đang bưng một chậu nước rửa mặt lại đây, chỉ nhìn thấy người mình phải hầu hạ rất nhanh đã chạy qua người chính mình, đây là làm sao vậy

?

Trong đại sảnh, một vị nam nhân béo khóc thật sự thê thảm, «

Thiếu gia, ngươi lưu lại ta đi, ta không phải cố ý, ta biết sai rồi.

»

Lục Hàn Tình ngồi ngay ngắn trên chủ vị ở đại sảnh, vẻ mặt lạnh như băng, ánh mắt không mang theo cảm tình nhìn về phía nam nhân đang khóc nước mắt nước mũi tèm lem, «

Quản gia.

»

«

Thiếu gia, ta đã biết.

» Đại thúc quản gia vẻ mặt cung kính đáp, sau đó liền nâng tay, bên ngoài liền có hai thủ vệ vẻ mặt nghiêm túc tiến vào, mỗi người một bên đem nam nhân khóc lóc kia ra ngoài.

An Á Phi nhìn thấy một màn, tò mò liếc mắt nhìn nam nhân kia một cái, đi vào đại sảnh hỏi Lục Hàn Tình, «

Phát sinh chuyện gì

?

» Vẻ mặt hứng trì bừng bừng.

Vẻ mặt Lục Hàn Tình hòa hoãn, vẫn không nói gì, đây là nhàm chán bao nhiêu nam mới tìm được một việc hứng thú. «

Chẳng qua là xử lý phản đồ mà thôi.

»

«

À.

» An Á Phi gật gật đầu, không hỏi một từ.

Thì ra là chuyện trong nhà.

Thật sự là không thú vị.

Sớm biết vậy thì ngủ thêm một chút nữa.