Trọng Sinh Dị Thế Chi Điền Viên Kí

Chương 4: Một chậu máu chó

Cất bước Lục Hàn Tình, An Á Phi thở phào nhẹ nhõm, rốt cục cũng đi rồi. Nam nhân kia tồn tại thật sự rất có lực sát thương, nếu nam nhân tiếp tục đợi, hắn đêm nay nhất định sẽ gặp ác mộng.

Một đêm ác mộng.

“A cha sớm.” Mơ hồ thức dậy. An Á Phi rửa mặt xong, chậm rì rì đi đến nhà bếp ăn điểm tâm, trông giống như một u hồn.

“Đây là làm sao vậy?” Lí Á La lo lắng nhìn sắc mặt hắn không tốt, “Tiểu Phi tối hôm qua không ngủ được sao?”

An Á Phi vô lực gật đầu, phải là không ngủ tốt.

Cả buổi tối, hắn đều mơ thấy cúc hoa chính mình khó giữ được, vì cúc hoa hoàn hảo không hao tổn gì, hắn cùng ác đồ muốn hái cúc chiến đấu hăng hái một buổi tối, có thể ngủ ngon được sao.

Nghĩ đến tình hình chiến đấu thê thảm trong mộng hôm qua, thân mình An Á Phi run lên, không được, phải làm rối tinh rối mù lên, cúc hoa yếu ớt như thế làm sao có thể để người ta tùy tiện hái.

Chỉ là mới nghĩ thôi đã thấy đau đầu.

“A cha, chúng ta như thế nào có thể kết thân gia với Lục gia.” Cái gọi là biết người biết ta, vì cúc hoa của chính mình được hoàn hảo, trước hết phải hiểu biết chuyện tình trong quá khứ một chút.

Lí Á La cười cười, “Việc này phải nói từ trước khi phụ thân ngươi cùng a cha lập gia đình.” Tuy rằng việc này đã sớm nói cùng với con lớn nhà mình, thế nhưng sau khi con lớn mất trí nhớ lại hỏi vấn đề này, trong lòng Lí Á La cảm thấy có chút buồn cười.

Đứa nhỏ này, xem ra mặc kệ là trước hay sau mất trí nhớ, đều rất có hảo cảm với Hàn Tình, nếu không như thế nào luôn muốn biết chuyện này.

Việc này phải nói từ thật lâu thật lâu trước kia.

Lục gia là thương nhân buôn bán tơ lụa lớn nhất Lương Nguyệt quốc, tuy rằng buôn bán rất nhiều sinh kế, nhưng là Lục gia phát triển từ tơ lụa, bởi vậy tơ lụa mới là sinh ý chính của bọn họ.

Lục Thương cũng chính là phụ thân của Lục Hàn Tình, khi còn trẻ tuổi trẻ khí thịnh, không muốn bị phụ thân nhà mình quản thúc, liền muốn tự mình xây dựng sự nghiệp.

Còn đừng nói, thời gian hai năm, hắn thật đúng là xây dựng được sự nghiệp.

Chính là người có họa phúc, trăng có tròn có khuyết.

Lục Thương bị một thụ hạ bán đứng, làm cho hàng hóa của hắn bị cướp đi, bởi vậy hàng hóa không thể thuận lợi trao tới tay người mua không nói, chính mình còn bởi vì vậy mà suýt mất mạng. Có thể nói là tiền mất tật mang.

“Lúc ấy, Lục lão gia toàn thân là máu nằm ở trong phiến rừng mà phụ thân ngươi thường xuyên đi săn thú, phụ thân ngươi tuy rằng đã thấy qua máu thú vật, nhưng máu người sống thì vẫn là lần đầu tiên thấy. Trong lòng rất là sợ hãi, nhưng cuối cùng vẫn là sốt ruột cứu người, liền đem người mang về nhà.

Lục lão gia được phụ thân ngươi còn có ông nội cùng a gia ngươi chăm sóc nửa tháng mới tốt lên. Vốn Lục lão gia là muốn cho phụ thân ngươi một chút tiền, nhưng thái độ làm người của phụ thân ngươi thành thật hàm hậu, nói cái gì cũng không chịu nhận.

Nhưng đại ân không thể không báo, nên Lục lão gia liền nghĩ ra một phương pháp đặc biệt để báo đáp ơn cứu mạng.”

Nói tới đây trên mặt Lí Á La liền có một tia buồn bực, “Lục lão gia cũng không biết nghĩ như thế nào, thế nhưng muốn lấy thân báo đáp. Thế nhưng biết được phụ thân ngươi đã có hôn ước, liền bỏ đi ý niệm này ở trong đầu, sau lại nghĩ đến phương pháp cho đứa con nhà hắn sau này thú đứa nhỏ nhà ta, việc này cũng liền định xuống như vậy.”

Nghe xong câu chuyện xưa cẩu huyết này, An Á Phi lại muốn phun dầu thơm vào mặt Lục lão gia kia.

Học cái gì không tốt, lại đòi học theo người ta làm Bạch nương tử lấy thân báo đáp, chính mình muốn hứa, cho dù không hứa được, thế nhưng còn kéo dài tai họa đến đời tiếp theo, thật sự là rất tàn nhẫn.

“A cha, vậy Lục Hàn Tình tự nguyện sao?” Điều này rất quan trọng.

“Đứa nhỏ này, cái gì mà Lục Hàn Tình, ngươi ngay từ đấu chính là gọi người ta là Tình ca ca.” Lí Á La cười điểm vào trán của An Á Phi một chút, “Đương nhiên là tự nguyện, nếu không phụ thân và a cha làm sao có thể đồng ý cho ngươi qua bên đó? Nhà bên kia thật sự rất là gia lớn nghiệp lớn, đứa nhỏ Hàn Tình này tuy rằng là thiếu gia nhà có tiền, nhưng đối với ngươi cũng rất tốt, phụ thân cùng a cha đều xem ở trong mắt.”

Phốc, thật sự là muốn phun máu, cái gì mà Tình ca ca, vừa nghe chính là lưu manh.

“Vậy, vậy Tình ca ca kia, thật sự thích con?” An Á Phi chịu đựng nôn mửa trong lòng, rất gian nan đem ba chữ kia nói ra, chính mình còn rất bội phục khả năng nhẫn nại của bản thân.

Lí Á La nghĩ đứa con chính mình là đang lo lắng, liền khuyên giải nói: “Đương nhiên là thật tâm thích. Ngươi, cũng đừng suy nghĩ lung tung, chờ ngươi qua mười sáu tuổi, gả qua đó, Hàn Tình sẽ đối xử tốt với ngươi.”

Không nghĩ lung tung mới là lạ, thiệt tình thích mới thần kì, thật sự làm cho người ta thấy thật phiền.

Chẳng lẽ tên kia không phải nên vì đại nhân sắp xếp một mối hôn sự mà phản nghịch một đoạn thời gian sao? Chẳng lẽ là trực tiếp bỏ qua thời kì phản nghịch của thiếu niên trực tiếp tời thời kì trưởng thành sao?

Thiếu đi thời kì phản nghịch thật sự là rất đáng thương.

An Á Phi cau mày tự hỏi làm thế nào để giải trừ hôn ước với đối phương.

Có trở về được hay không vấn đề này đối với hắn quá xa vời đi, nhưng vấn đề hiện tại là, hắn tuyệt đối không muốn gả cho nam nhân bị người hái cúc. Cho dù là phải kết hôn, vậy cũng phải là hắn thú người khác, sau đó đi hái cúc hoa người khác. Còn hơn là đem cúc hoa cho người khác hái, khẳng định chính mình đi hái cúc hoa người khác thì thích hơn một chút.

“Phi nhi.” Lục Hàn Tình mỉm cười nhìn thiếu niên mộc mạc trước mặt, vẻ mặt nhu tình.

An Á Phi đau trứng, trời sao lại tới nữa, không phải buổi tối hôm trước mới đi sao? Chẳng lẽ người này không có việc gì làm? “Ngươi không có việc gì làm sao?” Làm đại thiếu gia của thế gia tơ lụa lớn nhất Lương Nguyệt quốc, mỗi ngày không phải là nên đi sớm về muộn sao? Làm sao lại có thể rảnh rỗi chạy tới thôn Phượng Sơn của bọn họ.

Lục Hàn Tình ôn nhu nói: “Cho dù bận, rút một ít thời gian đến nhìn Phi nhi thì vẫn có.”

Bận rộn sẽ không muốn tới, lão tử ước gì ngươi một chút thời gian cũng không thể rút ra được, “Nếu bận rộn như vậy, ngươi mau trở về đi.”

“Chẳng lẽ Phi nhi không hi vọng Tình ca ca đến đây với ngươi sao?” Lục Hàn Tình cười khổ, “Cũng đúng, dù sao Phi nhi cũng bị đυ.ng đầu mất trí nhớ, thế nhưng không sao cả, Tình ca ca sẽ vì Phi nhi tìm danh ý đến chữa khỏi đầu cho ngươi.”

Đương nhiên không hy vọng, ai lại hy vọng một người tương lại sẽ hái cúc hoa chính mình đến bồi mình, vạn nhất không khống chế được hóa sói thì phải làm sao bây giờ.

“Vậy ngươi nhanh đi tìm danh y đi, ta đặc biết muốn sớm một chút nhớ lại những chuyện trước kia.” Vẻ mặt An Á Phi khẩn thiết, cho nên ngươi nhanh đi đi, quản ngươi đi tìm cái danh y gì, cho dù là treo đầu dê bán thịt chó, hay là Biển Thước hoa đà tái thế, cũng không thể chữa khỏi.

Lục Hàn Tình thở dài thật sâu, “Người này từ trước đến nay xuất quỷ nhập thần, ta đã cho người đi tìm, tin tưởng ít ngày nữa là có thể tìm được, Phi nhi đừng vội.”

An Á Phi nghiêng người liếc qua, đại ca ngươi xác định người ngươi nói là danh y, mà không phải là ác quỷ? Ngoài miệng lại nói: “Ta đặc biệt vội.” Mới là lạ!

“Phi nhi.” Vẻ mặt Lục Hàn Tình cảm động, hai tay cầm tay hắn, “Thì ra Phi nhi muốn sớm

một chút nhớ lại những chuyện trước kia của chúng ta, Tình ca ca thật sự là cảm động.”

An Á Phi yên lặng đấm ngực, nhân tiện dùng sức rút ra tay bản thân, lão tử mới không muốn nghĩ. Người này nhất định là bị bệnh thần kinh.

“Phi nhi muốn đi đâu sao?” trong mắt Lục Hàn Tinh mang theo ý cười bước nhanh đến bên cạnh An Á Phi.

“Đương nhiên là đi hái đồ ăn.” Nếu không đi ra phía sau là muốn đi hóng gió ngắm cảnh sao.

Khóe môi Lục Hàn Tình khẽ nhếch, ngữ điệu sủng nịnh, “Ta bồi Phi nhi.”

Bước chân An Á Phi ngừng một lát, sau đó dường như không có việc gì đi đến đám đất trồng rau không xa.

Phải nghĩ ra một biện pháp, luôn luôn để một phần tử nguy hiểm như vậy bên người, thật sự là tuyệt đối không an toàn.

Ruộng thức ăn của An gia nằm ngay bên cạnh rừng trúc, cách phòng ở không đến ba mươi mét, trên đường hai người đều không nói chuyện.

Khi đi ngang qua rừng trúc, nhìn thấy măng, An Á Phi nghĩ buổi tối có thể ăn măng xào thịt khô.

Trong rừng trúc không hề ít măng, nhưng có rất nhiều măng già, thế nhưng cũng may còn có chút non, thịt khô này nghe a cha nói là thời điểm mừng năm mới nhà mình bán một con heo, sau đó mua một ít thịt.

“Ngươi đối với nhà của ta thật là quen thuộc đi.” An Á Phi nghiêng đầu nhìn về phía

vẻ mặt nam nhân bên người đang rất tốt, coi bộ dạng mang mình đi chuông gà, nói vậy người này trước kia hẳn là thường xuyên đến nhà.

“Đương nhiên quen thuộc.” Ngữ khí Lục Hàn Tinh đương nhiên gật đầu.

“Vậy ngươi trở về đem cái cuốc lại đây.”

“Phi nhi muốn làm gì?” Lục Hàn Tình dò hỏi.

Mắt An Á Phi nhìn măng ở trong rừng trúc, “Lầy măng.”

“Được.” Vừa dứt lời, Lục Hàn Tình liền điểm mũi chân một chút, người ngay tại An Á Phi trợn mắt há hốc mồm nhẹ nhàng bay vào trong không trung, thân ảnh nháy mắt biến mất trong tầm mắt.

Tào……

Đây là khinh công đi, đây là khinh công đi! Chẳng lẽ lão tử chạy tới trong thế giới võ hiệp sao? Chẳng lẽ không phải là cuộc sống nông thôn sao?

Quả nhiên tất cả đã thoát ly khỏi phạm trù khoa học, không giải thích được.

Đợi cho Lục Hàn Tình cầm cây cuốc trở về, trong đầu An Á Phi vẫn còn trình diễn một màn Cô Long của Kim Dung.

“Phi Nhi.” Một tay của Lục Hàn Tình lắc lắc trước mặt hắn.

“Đại ca cái đó là khinh công của ngươi đi.” An Á Phi lấy lại tinh thần hai mắt hắn như sói nhìn chằm chằm Lục Hàn Tình trước mặt. Trong đầu chuyển tới chuyển lui tư thế chính mình bay tới bay lui trên trời, loại cảm giác làm liều này, chỉ nghĩ thôi đều cảm thấy bản thân đã bay lên trên.

Hai hàng lông mày của Lục Hàn Tình khẽ nhếch, buồn cười nhìn người trước mặt, “Phi nhi lại quên, xương cốt cơ thể ngươi không tốt, cũng không thích hợp luyện võ.”

Ý cười trên mặt An Á Phi cứng đờ, thân ảnh bay tới bay lui trong đầu đặc biết soái nháy mắt từ không trung rơi xuống, bẻ tan tành. “Xương cốt ta không tốt?” Chẳng lẽ không phải là xương cốt ta tuyệt hảo, là kỳ tài luyện võ sao?

Lục Hàn Tinh thu liễm ý cười trong mắt, thờ dài một hơi, tiện đà ôn nhu nói:

“Phi nhi không luyện võ cũng không sao, có ta bảo vệ ngươi.”

An Á Phi xoay người bước đi, ai hiếm lạ ngươi bảo vệ, tưởng bay được là hay lắm sao, cẩn thận ngày nào đó bị rơi xuống ngã chết ngươi.

Lục Hàn Tình nhịn cười, vội vàng đuổi kịp, “Phi nhi không nhất thiết phải luyện võ, về sau muốn làm gì, có ta bồi bên cạnh ngươi, nhất định sẽ không để ngươi gặp nguy hiểm gì.”

Có ngươi bồi bên ta mới là nguy hiểm đó.

An Á Phi cảm thấy chính mình giờ phút này bị nội thương, chuyện tình đau khổ nhất trên thế giới chính là ngươi xem một quyển bí tịch võ công ở trước mắt, nhưng người ta lại nói cho ngươi đó là quỳ hoa bảo điển.

Không thể luyện.

Đây thật sự là chuyện tình đau trứng.

Lục Hàn Tình thủy chung bước từng bước đi theo bên cạnh

người An Á Phi, trong lòng cũng thực nghi hoặc. Người này mất trí nhớ, hành vi cùng cử chỉ so với trước kia khác nhau một trời một vực, nếu không phải là khuôn mặt cùng thân thể quen thuộc kia, vừa rồi cũng xác nhận không phải có người dịch dung, hắn sẽ hoài nghi người trước mặt đã bị thay đổi người.

An Á Phi nếu biết giờ phút này trong lòng người bên cạnh đang suy nghĩ cái gì, chắc chắn sẽ giơ ngón tay cái lên, khen một câu “Đây là bộ mặt thật của bản đại ca.”