Lộ Già theo bản năng vươn tay nắm lấy tay cầm cửa chính, Mục Ôn Nhiên chỉ thản nhiên liếc một cái rồi lại chăm chú dõi theo Lộ Già.
Lộ Già cảm thấy khô nóng khắp người, định dựa vào tường để làm bản thân thanh tỉnh một chút.
Mọi chuyện tới quá bất ngờ, cậu muốn trốn chạy.
Mục Ôn Nhiên lại chẳng hề tỏ ra vội vàng, bàn tay đặt lên hai bên eo, lẳng lặng nhìn cậu, thúc giục.
Lộ Già tất nhiên biết hai nam ‘yêu’ như thế nào, nhưng bởi vì biết nên cậu mới muốn lùi bước.
Tình cảm ngây thơ ái muội ở tuổi dậy thì hoàn toàn không có. Những thiếu niên mười bảy mười tám khác hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ sinh ra tò mò cùng ham muốn với thân thể của người khác giới, thế nhưng Lộ Già lại ngoại lệ, so với tình yêu nam nữ, cậu càng thích dính lấy Mục Ôn Nhiên hơn.
Khi đó hai người thường hay ngồi sát vào nhau xem phim, Mục Ôn Nhiên thích xem mấy bộ phim tâm lý tẻ ngắt, Lộ Già thường xem được một nửa liền ngủ mất tiêu. Cậu dựa vào bả vai Mục Ôn Nhiên, ngủ hơn tiếng mới tỉnh, tỉnh rồi lại còn giả mù sa mưa cười lấy lòng, bóp vai cho y, bóp được 5 phút lại dừng, chẳng có chút thành ý nào.
Mục Ôn Nhiên chiều cậu vô cùng, không hề chê cậu phiền, mặc cậu dựa vào mình, còn sẽ khẽ chuyển tư thế để cậu có thể ngủ thoải mái hơn. Hai người họ dường như sinh ra để bổ khuyết cho nhau, điểm nào khuyết thiếu đều có thể tìm thấy trên người đối phương, hơn nữa còn có thể được đáp lại.
Tìиɧ ɖu͙© đến cùng là cái gì Lộ Già không hiểu rõ, nhưng hôm nay nhìn vào đôi mắt của Mục Ôn Nhiên, cậu chợt thấy rùng mình, phân không rõ là sợ hãi hay đang hưng phấn nữa.
Đầu ngón tay cậu nóng bỏng, lỗ tai cũng nóng, cố tình Mục Ôn Nhiên lại còn dùng đầu lưỡi liếʍ chúng nó. Cậu trơ mắt nhìn bàn tay đang nắm tay cầm cửa của mình bị Mục Ôn Nhiên cầm lên bên miệng, ngón trỏ bị ngậm vào, đầu lưỡi liếʍ láp qua từng kẽ tay, lưu lại từng vệt nước ướŧ áŧ.
Lộ Già từ trước chưa từng bài xích sự đυ.ng chạm của Mục Ôn Nhiên, hiện tại cậu càng trở lên tham lam, khát vọng Mục Ôn Nhiên chạm vào mình, xoa vành tai hoặc sờ sờ tóc thôi cậu đều cao hứng. Tựa như một bé mèo, vừa nghe lời vừa dính người, khát vọng được yêu thương nhưng lại sợ bị cắn nuốt.
Lộ Già vẫn không dám đáp lại Mục Ôn Nhiên, cậu sợ mình nói một chữ thôi cũng sẽ bị nuốt luôn vào bụng. Cậu cúi đầu không dám nhìn Mục Ôn Nhiên, cậu cho rằng làm vậy ngọn lửa đang thiêu đốt bản thân sẽ giảm bớt đi,
Mục Ôn Nhiên đặt tay lên vai cậu, vòng đến sau gáy xoa nắn mấy sợi tóc ngắn. Lỗ tai Lộ Già ửng hồng, cậu dù có phơi nắng đến đâu làn da cũng không đen đi, trời sinh đã là một cậu bé xinh đẹp, bị bầu không khí ám muội này nhuốm đầy sắc dục.
Kì thật Mục Ôn Nhiên cũng không có làm gì, y hôn lên ngón tay hôn lên vành tai mà thôi, những việc này suốt hai tháng nay chưa từng thiếu. Lộ Già đột nhiên co rúm lại thành ra kì quái. Hình như là bởi Mục Ôn Nhiên nói ba từ kia, nên cậu mới không được bình thường như vậy, mới mẫn cảm như vậy.
Lộ Già mơ hồ biết lí do tại sao nhưng bản thân lại không muốn thừa nhận. Bàn tay của Mục Ôn Nhiên tiến vào trong quần áo cậu, da thịt dán sát nhau khiến cậu bất động, dù cho bị chiếm hết tiện nghi cũng bất động.
Mục Ôn Nhiên kêu một tiếng “Lộ Già”, âm thanh kia khàn khàn hàm chứa tìиɧ ɖu͙©, Lộ Già muốn che tai lại nhưng lại luyến tiếc, cậu sợ nghe thấy Mục Ôn Nhiên gọi mình nhưng lại vẫn muốn y gọi.
Sao lại mâu thuẫn như vậy cơ chứ.
Mí mắt đột nhiên bị bao trùm, âm ấm lạ thường, là Mục Ôn Nhiên đang hôn lên mắt cậu.
Lộ Già vô thức thở dài, Mục Ôn Nhiên bật cười khe khẽ.
Lúc này không nên cười, cậu bạn nhỏ còn đang đấu tranh tư tưởng kìa, sao y lại dám cười chứ.
Thế nhưng y thật sự không nhịn được, Lộ Già vừa sợ vừa muốn dính lấy y, cậu trai tựa như mèo con khiến người khác nảy sinh những suy nghĩ đồϊ ҍạϊ với cậu, muốn chòng ghẹo muốn xem cậu khóc, hàng mi run rẩy luôn miệng nói “không cần”, nhưng hai tay lại ôm chầm lấy mình.
Lộ Già ngước mắt lên, cặp mắt kia đã nói rõ hết thảy, long lanh ánh nước, tựa như hồ nhỏ đang bốc hơi nghi ngút. Lần đầu tiên nếm trải thứ du͙© vọиɠ mãnh liệt như vậy, sợ hãi cũng là điều dễ hiểu.
Mục Ôn Nhiên muốn đối xử với cậu càng thêm dịu dàng hơn nữa, mυ'ŧ lấy đôi môi, hỏi cậu có muốn vào phòng hay không.
Đã tới một bước này cũng khó có đường lui, Lộ Già dựa vào vách tường lạnh băng thấy không thoải mái, cậu gật đầu đồng ý rồi vội cúi gằm xuống. Cậu còn chưa kịp quen với bản thân khi động tình này, vừa mới lạ lại khẩn trương, một chút cũng không giống như thường.
Phòng ngủ tối đen như mực, ngoài phòng khách lại sáng trưng, Mục Ôn Nhiên không đóng cửa phòng lại, ánh sáng từ bên ngoài rọi vào đem bóng người chiếu đến mông lung ái muội.
Lộ Già nuốt nước miếng định bỏ chạy, bị Mục Ôn Nhiên kéo thẳng lên trên giường, chỉ có thể nửa quỳ xem y cởϊ áσ ra.
“Phải làm sao?” Lộ Già hỏi.
“Em nói xem?” Mục Ôn Nhiên hỏi ngược lại, quần cởi một nửa còn chưa kéo xuống hẳn.
Lộ Già lén lút liếc trộm một cái, dừng vài giây lại trộm liếc thêm cái nữa.
Mục Ôn Nhiên đè đầu cậu lại: “Muốn nhìn liền nhìn.”
Lộ Già xấu hổ, nhìn thấy cái chỗ phồng phồng lên kia, cả người co lại.
Mục Ôn Nhiên gặm gặm cằm Lộ Già, bàn tay luồn vào trong áo cậu vuốt ve. Lộ Già nhắm hai mắt thở dốc, thẳng đến khi bàn tay kia luồn xuống dưới, tìm tới bờ mông cậu mới giãy giụa một chút.
Chỉ mới giãy một xíu thôi mà Mục Ôn Nhiên liền dừng lại, Lộ Già mở mắt ra, nương theo chút ánh sáng mỏng manh nhìn y, tựa hồ nghe được một tiếng thở dài, tiếp sau là lời Mục Ôn Nhiên: “Không muốn sao?”
Lộ Già vẫn còn sợ lắm, nhất là khi thấy cái thứ cách qυầи ɭóŧ mà đã đứng thẳng lên kia càng sợ hơn.
Mà Mục Ôn Nhiên lại nhượng bộ, tựa như cậu nói không làm thì y sẽ ngừng tay.
Lộ Già lòng mềm nhũn, lắc đầu: “Không có, anh tiếp tục đi.” Nói xong còn đi tìm đôi môi Mục Ôn Nhiên, hôn một chút thấy còn chưa đủ lại thơm lên mặt y, bày ra dáng vẻ chẳng hề sợ hãi, nhoẻn miệng cười tươi: “Ai kêu em thích anh cơ chứ.”
Ánh mắt đυ.c ngầu như dã thú thoát cương, bàn tay xoa nắn cặp mông căng tròn, đôi môi gặm cắn cánh môi người bên dưới.
Lộ Già làm sao mà biết Mục Ôn Nhiên đã nhịn bao lâu, trong mộng cùng trong ảo tưởng làm cậu bao lần. Mục Ôn Nhiên biết quá rõ Lộ Già, y biết cách khiến Lộ Già mềm lòng thuận theo, cậu nhóc này luôn luôn nhún nhường nhường nhịn y, chuyện gì cũng suy xét y đầu tiên, luôn dứt khoát kiên quyết đứng về phía y, cũng sẽ vì y mà mở rộng vòng tay ôm lấy y, đem mặt mềm mại nhất của mình bày ra cho y coi.
Trong bóng đêm khoé môi Mục Ôn Nhiên nhếch lên thành một nụ cười, rất nhanh liền biến mất.
Ham muốn ti tiện kia được thoả mãn, Mục Ôn Nhiên tự nhiên sẽ đối đãi Lộ Già vô cùng dịu dàng thương yêu, y sẽ làm cậu dù đau cũng sẽ cảm nhận được sung sướиɠ.
Lộ Già hoảng sợ, Mục Ôn Nhiên ra tay quá mạnh, nhào nặn mạnh mẽ khiến cậu vừa đau vừa thích, môi bị mυ'ŧ đến sưng tấy, cảm giác như chỉ một giây nữa thôi y sẽ nuốt luôn cậu vào bụng. Nghĩ tới bản thân còn chưa cởϊ qυầи áo, cậu đẩy đẩy Mục Ôn Nhiên “Chờ, chờ một chút….” Thanh âm bao phủ trong bể dục, Lộ Già chỉ có thể trầm luân theo.
Mục Ôn Nhiên tự cho mình đủ dịu dàng thế nhưng kì thật hoàn toàn khủng bố, y đã cố gắng kiềm chế hết sức nhưng vẫn tựa như dã thú, ấn con mồi dưới thân kiềm chặt không cho nhúc nhích.
Kì quái chính là vừa nãy Mục Ôn Nhiên tỏ ra lưu luyến khiến Lộ Già thấy sợ hãi, mà hiện tại cậu lại không cảm thấy sợ. Dù bị gặm cắn đau, Lộ Già cũng chỉ hừ ra một tiếng, Mục Ôn Nhiên dừng lại, tựa hồ đã nhận ra sự thất thố của bản thân, y chôn đầu xuống cổ Lộ Già, nói: “Xin lỗi.”
Lộ Già cảm thấy lạ lẫm, Mục Ôn Nhiên đột nhiên biến thành một con cún bự, trước kia đều là cậu làm bậy làm bạ bị Mục Ôn Nhiên thuyết giáo, mà nay lại không giống, hoàn toàn trái ngược hẳn. Cậu sờ lên tóc y, hỏi: “Em có thể cởϊ qυầи áo ra trước không?”
Mục Ôn Nhiên đứng dậy, Lộ Già cởϊ qυầи áo ra, thấy y đang nhìn chằm chằm vào mình. Mặc dù y có cố gắng che dấu ra sao, Lộ Già vẫn có thể nhìn ra, trong đôi mắt ấy tràn đầy du͙© vọиɠ.
Không biết là xuất phát từ ý tưởng gì, Lộ Già quỳ bò qua, đôi tay đặt lên vai Mục Ôn Nhiên. Mục Ôn Nhiên dù đang cực lực kìm nén bản thân, thấy Lộ Già như vậy vẫn điên cuồng thở dốc, y khẽ cắn chóp mũi cậu, hỏi “Em cố ý?”
Lộ Già dính sát lại gần y, dường như cậu thích hơi ấm từ cơ thể y lắm vậy, cậu không trả lời câu hỏi kia, thân thể cục cựa tựa như thúc giục.
Cái dạng này sao có thể không ấn xuống thao được.
Cậu bị ấn lên giường, hai chân bị bẻ rộng ra, dương v*t cương cứng cọ vào đùi, tiến xuống đánh vào cánh mông. Mục Ôn Nhiên dùng phần hông hữu lực đẩy cậu, vừa nhanh vừa mạnh đánh vào cánh mông trước mặt.
Lộ Già không dám làm loạn.
Mục Ôn Nhiên đứng dậy lấy gel bôi trơn, cậu bám lấy mép giường dõi theo từng hành động của y, do dự một chút vẫn cẩn thận hỏi: “Sẽ đau sao?”
“Sợ đau?”
Đại khái bởi vì sắc mặt Mục Ôn Nhiên quá dịu dàng, Lộ Già bị mê hoặc, cậu nuốt nước miếng, lắc đầu. Tựa hồ vì khen thưởng cậu, Mục Ôn Nhiên xoa xoa tóc cậu, bóp gel ra lòng bàn tay, xoa lên thân dương v*t, vật kia rung rung, Lộ Già cũng run run theo.
Mục Ôn Nhiên vỗ mông kêu cậu nằm úp sấp xuống, tư thế kia khiến cậu cảm thấy thẹn, Lộ Già làm theo, ngay sau đó liền cảm thấy có thứ gì lành lạnh chạm vào phía sau, cậu rùng mình, bị vỗ một cái lại nằm im trở về.
Ngón tay nương theo chất gel cắm vào, Lộ Già không quen co lại liền bị tét mông.
dương v*t Mục Ôn Nhiên cọ loạn trên người cậu cọ ra vệt nước, trên thân dính đầy gel bôi trơn trông càng thêm dữ tợn, Lộ Già muốn tránh đi lại bị Mục Ôn Nhiên đè lại. Ngón tay Mục Ôn Nhiên cắm vào hậu huyệt cậu, thứ cứng nóng còn lại cũng không chịu buông tha, cọ loạn trên thân.
Lộ Già cảm thấy khó mà chịu nổi, phía sau trở lên ẩm ướt, ngón tay ra vào càng nhanh, càng cắm càng sâu. Cắm rút trong chốc lát truyền ra tiếng nước òm ọp, Mục Ôn Nhiên rút tay ra, choàng tay bế thốc Lộ Già lên, thân thể hai người dán sát vào nhau.
Bắt đầu cắm vào không mấy thuận lợi, đồ vật kia quá lớn, căng ra đau đớn, Lộ Già tựa bé mèo kêu rên không ngừng, lúc gào khan lúc rêи ɾỉ tầng tầng nện vào trong tim Mục Ôn Nhiên. Thật vất vả vào được một nửa, Lộ Già cắn răng chịu đau, đôi mắt ngân ngấn nước, kề sát Mục Ôn Nhiên không chịu buông tay.
Mục Ôn Nhiên biết cậu đau, y nhẹ nhàng vỗ về an ủi, nhẫn nại không đi vào, một lát sau mới hơi hơi đưa đẩy, đổi lấy từng tiếng rêи ɾỉ khe khẽ. Không phải là thích nên mới rêи ɾỉ, mà bởi cậu nhịn không nổi, thứ to lớn kia đang động trong thân thể cậu, cậu không tự chủ phát ra âm thanh. Mục Ôn Nhiên dường như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhào tới gặm hôn cần cổ, ngón tay vân vê hai bên núʍ ѵú.
Mục Ôn Nhiên ở trên giường cùng bình thường là hai người hoàn toàn khác nhau, y đặt Lộ Già lên giường, dương v*t còn chôn một nửa bên trong thân thể cậu, huyệt khẩu căng đau mãn trướng. Lộ Già muốn che mắt Mục Ôn Nhiên lại, ánh mắt kia quá lộ liễu, cậu rùng mình suy nghĩ muốn vùng thoát ra.
Làn da Lộ Già mềm mềm, rất dễ lưu lại dấu vết bên trên, toàn thân Mục Ôn Nhiên lúc này đều bị tìиɧ ɖu͙© điều khiển, liên tục tạo ra dấu tay cùng dấu hôn.
dương v*t lại đâm sâu vào trong, Lộ Già co lại ngón chân, thanh âm khàn khàn mềm mại, kêu một tiếng Mục Ôn Nhiên kèm theo nước mắt long lanh. Mục Ôn Nhiên cúi người liếʍ láp khoé mắt ậng nước, đồ vật thô to toàn căn nhập động.
“Hôn, hôn một chút đi mà.” Nuốt trọn vẹn thứ ấy vào rồi, Lộ Già bắt đầu đòi hỏi thứ tốt.
Mục Ôn Nhiên ngậm lấy đầu lưỡi của cậu mυ'ŧ vào, nước bọt từng chút một tràn ra, tràn xuống cằm, dính lên đệm giường. Lộ Già bám lấy hông Mục Ôn Nhiên, bị đỉnh vài cái lại tuột tay.
Dần dần thích ứng được vật kia trong thân thể, tốc độ đưa đẩy càng ngày càng nhanh, cậu chỉ có thể mặc sức thừa nhận, trên trán trên người đều là mồ hôi, nơi hai người kết hợp càng là ẩm ướt. Hàng mi Lộ Già lấp lánh tựa treo mồ hôi, thế nhưng nhìn kĩ lại mới nhận ra là cậu đang khóc, đôi mắt hồng hồng. Mèo con bị ghẹo còn biết cào người, cậu lại tựa bé thỏ trắng, yếu ớt xin tha. Mục Ôn Nhiên vờ như không nghe thấy, tiếp tục hung ác đâm vào rút ra, bờ mông tét đến đỏ bừng, giống như không bị tét hỏng không chịu tha, giờ phút này làm gì còn tí tẹo ôn nhu nào nữa.
Thật sự chưa từng thấy một Mục Ôn Nhiên đáng sợ đến vậy, ngày thường luôn ra vẻ hiền lành như một ông anh trai kiểu mẫu, ấy thế mà hiện tại lại chỉ chăm chăm thao chết người dưới thân, quả thật là đói đến phát điên.
Lộ Già chịu không nổi nữa, Mục Ôn Nhiên giơ tay lau đi lệ vương trên mắt cậu đồng thời dưới thân không ngừng dùng sức cắm rút, ép cậu phải gọi y là ca ca. Lộ Già gọi vài tiếng, Mục Ôn Nhiên rút dương v*t ra đỡ cậu ngồi lên đùi, thăm dò vài cái liền tiếp tục cày cấy.
Lộ Già chửi thầm, nước mắt chảy xuống cằm, cậu uỷ khuất rúc vào cổ Mục Ôn Nhiên cọ cọ. Trải qua đau đớn lúc đầu là cảm giác sung sướиɠ, dương v*t cọ vách tường khiến toàn thân cậu như mềm nhũn ra, nhưng cậu vẫn không cao hứng chút nào, nhiều lúc dỗi lên, liền cắn bả vai Mục Ôn Nhiên cho hả giận.
Mục Ôn Nhiên chú ý tới, nâng cằm cậu lại đối mặt mình, hỏi cậu làm sao.
Lộ Già oán hận nghĩ, đây là ôn nhu giả vờ thôi.
Mục Ôn Nhiên hôn lên mắt lên mũi cậu, thả chậm tốc độ đâm rút, đổi thành nhẹ nhàng ma sát.
Lộ Già tức giận: “Em sẽ không để mình bị đẩy vòng vòng.”
“Vậy em thích ăn cái gì? Ăn cái này?” Mục Ôn Nhiên đâm mạnh một cái, Lộ Già a một tiếng càng tức hơn, không thèm nói gì nữa.
Mục Ôn Nhiên cúi đầu ngậm lấy đầu v* Lộ Già, liếʍ lên ngực rồi ngậm lấy hầu kết.
Lộ Già đợi một hồi phát hiện Mục Ôn Nhiên chẳng chịu hỏi gì, liền nói: “Anh hôn cái nào.” Mục Ôn Nhiên làm cậu mạnh bạo như vậy mà không chịu hôn cậu.
Hai người trao nhau nụ hôn, Lộ Già liền đơn phương tha thứ: “Vậy anh cứ tiếp tục đi.”
Cậu nhóc ấu trĩ lại quá đáng yêu. Tiếp sau đó, Mục Ôn Nhiên đều cố gắng dịu dàng hết mức, Lộ Già thì lại bất mãn, hỏi y có thể làm nhanh hơn không, bị y đè xuống điên cuồng cắm rút đến bắn tinh, mà chính y cũng bắn đầy cái huyệt đang khép mở ấy.
Lộ Già nằm bẹp trên giường mệt không cựa quậy nổi, cố gắng dịch người nghiêng đầu đến trước mặt Mục Ôn Nhiên. Mục Ôn Nhiên không hiểu ý cậu, trán tựa trán, hôn lên mặt cậu.
Lộ Già không vừa lòng nhưng lại chẳng nói gì, thân thể nhức mỏi tinh thần mệt nhọc, nằm một lát liền lim dim ngủ.
Mục Ôn Nhiên sờ sờ tóc cậu, bé con theo bản năng cọ cọ lại, đôi mắt cong cong ra điều thoả mãn lắm.
Mục Ôn Nhiên sửng sốt, thế mới biết vừa nãy Lộ Già nghiêng đầu qua là muốn mình sờ sờ.
Gió đêm tháng năm ấm áp, cậu trai nằm trên gối bình yên chìm vào giấc mộng. Mục Ôn Nhiên thật cẩn thận hạ xuống một nụ hôn, cũng giống như một đêm nào đó của nhiều năm về trước, mây mù tản ra, mặt trời như đoá hoa rực rỡ giữa trời, chiếu rọi vào trong tim một người.