Xuyên Qua: Cưỡng Chế Nhiều Phu

Chương 4: Bốn vạn cây xanh chung một bụi..

Editor: Yuki

Hắn mười ba bốn tuổi, khuôn mặt thanh nhã thanh tú, quả thực là thiếu niên tuấn mỹ nho nhã.

Đỗ Kiều Kiều nâng hoa sen quỳ gối thi lễ: "Chu công tử, mạnh khỏe, thϊếp là nữ nhi của tướng quân Trấn Nam – Đỗ Hi Niên." Nàng chán ghét tự xưng là thϊếp, đây là khiêm xưng của nữ nhân nơi này, nàng ở bên ngoài không như vậy, người khác chỉ biết nói nàng không có giáo dưỡng, gia phong không tốt.

"Đỗ cô nương." Chu Tín An mỉm cười lại chào hỏi lần nữa, một đôi mắt đen sáng ngời có thần mà tỉ mỉ nhìn Đỗ Kiều Kiều. Làn da nàng vô cùng trắng nõn, đầu tiên rất khiến người khác thích; đi đến gần, một mùi thơm ngào ngạt cao nhã của cơ thể xông vào mũi, làm hắn nghe được trái tim loạn nhảy; tóc nàng đen mềm mại, tóc mái cong cong, mày liễu như mực họa, mắt đen như điểm sơn, c miệng anh đào nhỏ nhắn cực kỳ hồng nhuận, không biết có phải lau son môi hay không; hai má nàng trong trắng lộ ra hồng hồng sáng trong, còn mang theo nét bánh bao thực rõ ràng của trẻ con.

Rõ ràng không phải cổ đại ở kiếp trước, cố tình lễ nghi chi bang lại giống với cổ đại của kiếp trước, lễ tiết rất nhiều.

Đỗ Kiều Kiều bất đắc dĩ mà đáp lễ, sau đó nói: "Thϊếp không quấy rầy Chu công tử và chư vị công tử dạo vườn." Nói xong, nàng rũ mi rũ mắt mà khom người với bọn công tử khác, từ từ đi qua bên người bọn họ. Nàng mới mười tuổi, nếu bọn họ sinh ra hứng thú với nàng căn bản là có sở thích luyến đồng.

"Đỗ cô nương, sao ngươi không cùng chúng ta dạo chơi hậu viên một vòng?" Chu Tín An chạy nhanh duỗi tay ngăn lại. Cơ hội nam tử có thể cùng dưỡng nữ nhi ở khuê phòng nhà người khác tiếp xúc gần gũi chỉ có ở loại tiệc mừng thọ quan lớn hoặc hôn lễ thế gia này.

Thiếu niên áo lam phía sau Chu Tín An trêu ghẹo nói: "Đỗ cô nương, đại ca ta rất ít chủ động mời cô nương đó." Hắn không biểu cảm tiến lên hai bước, cẩn thận đánh giá vị nữ nhi của tướng quân này. Phụ thân của anh em cùng mẹ cùng cưới một thê tử thường là câu chuyện mọi người ca tụng.

"Xin lỗi, thϊếp ra đây đã lâu, e sợ gia mẫu sẽ lo lắng, chỉ có thể cô phụ tấm lòng của chu đại công tử." Đỗ Kiều Kiều thản nhiên nói. Mặc kệ là nữ nhân tầng lớp nào, ở trong mắt nam nhân đều là công cụ tiết dục cùng sinh sản đời sau, các nam nhân hết sức khinh thường nữ nhân, là vì làm nữ nhân cam tâm tình nguyện sinh hài tử cho bọn họ, bọn họ luôn biểu hiện thật sự che chở nữ nhân.

Rất khó được nhìn thấy cô nương nũng nịu phấn nộn như vậy, sao lại có thể để nàng rời khỏi như vậy?

Thiếu niên áo lam chưa từ bỏ ý định nói: "Dù sao chúng ta cũng không có việc gì, không bằng hộ tống cô nương trở về đi. Nói không chừng mẫu thân nhà của chúng ta vừa lúc nói chuyện phiếm với mẫu thân ngươi."

"Đúng vậy, dù sao chúng ta cũng không có việc gì, liền cùng nhau hộ tống cô nương trở về." Mặt khác vài vị thiếu niên cũng ồn ào, sôi nổi tiến lên vây quanh Đỗ Kiều Kiều. Thật là một nữ đồng tuyết trắng phấn nộn xinh đẹp, lại qua hai ba năm đã có thể nghị hôn.

"Thϊếp không dám làm phiền các vị công tử, cáo từ." Đỗ Kiều Kiều tâm tình buồn bực mà nói từ chối. Tình cảnh này thấy thế nào đều là một đám ăn chơi trác táng đùa giỡn nữ nhân, nhưng ở thế giới này, chỉ cần không động tay động chân đối với nữ nhân, thế nhân vẫn là thực duy trì, bởi vì nam nhiều nữ thiếu, nếu phần lớn nam nhân không chủ động truy đuổi nữ nhân, đời này đều phải đánh quang côn tuyệt hậu tự.

"Tấm lòng vàng của nữ nhi tướng quân thật cao, không chỉ không coi trọng nhi tử Ngự Sử, cũng không coi trọng bất cứ người nào trong chúng ta." Giọng nói thanh lãnh đột nhiên vang lên, bên trong tràn ngập khinh thường và ác ý.

Đỗ Kiều Kiều hơi hơi sửng sốt, nhìn phía nam tử lên tiếng, chỉ thấy hắn đứng ở ba bốn mét ngoài không có tới vây quanh, mặc áo dài xanh nhạt, đầu đội mũ vàng khảm ngọc, khuôn mặt trắng nõn thanh dật, hai mắt lạnh như sao lạnh, mũi cao ngay thẳng, môi mỏng đỏ nhạt, thân hình cao gầy, vòng eo thẳng tắp như kính tùng.

Hắn là ai? Dung mạo dáng người của mĩ nam này tập hợp tất cả lựa chọn tốt nhất trong tầng lớp quý tộc( nam nhân lại xấu xí, chỉ cần có tiền có quyền, liên tục mấy thế hệ cưới thê tử xinh đẹp, vẻ ngoài của đời sau sẽ được thăng cấp).

"Vị công tử này nói đùa." Nàng khiêm tốn có lễ mà nói, gật đầu một cái với đối phương, vòng qua những người bọn họ.

Trông thấy nàng không chút nào lưu luyến mà rời đi, thiếu niên áo lam kinh ngạc mà kêu lên: "Đại ca, Tử Phong, nàng lại có thể không chút hứng thú với hai người các ngươi." Đại ca Chu Tín An cùng mẹ khác cha của hắn ôn tồn lễ độ, biểu ca Nhan Tử Phong của hắn thanh lãnh kiêu ngạo, hai người một ngươi như thanh trúc một người như tuyết tùng, mỹ nam tử có khí chất hoàn toàn khác biệt. Cô nương gặp qua bọn họ, không phải thích Chu Tín An dịu dàng, cũng là si mê Nhan Tử Phong lạnh nhạt, hắn lần đầu tiên nhìn đến cô nương hoàn toàn làm lơ bọn họ. Có lẽ là cô nương tuổi còn nhỏ, không hiểu đến thưởng thức mỹ nam đi.

"Tiểu cô nương này rất thú vị, không phải sao?" Chu Tín An cười nói, xoay mặt nhìn Nhan Tử Phong, ném một ánh mắt khiêu chiến tới đối phương.

Tiểu cô nương này xem qua dung mạo bọn họ, ánh mắt bình tĩnh, hoàn toàn không có kinh diễm. Hai bọn họ cùng tuổi, thường ít ra ngoài cùng phụ thân và nhóm bằng hữu tốt, không biết nếu truy đuổi cùng một cô nương, ai có thể trở thành hôn phu đầu tiên của nàng, ai có thể trở thành phụ thân đứa bé đầu tiên của nàng.

Vẻ mặt Nhan Tử Phong bình tĩnh, không có trả lời, chỉ là đôi mắt sao lạnh hiện lên một chút nghiền ngẫm.