Quỷ Dữ Vi Thê

Chương 18: Địa Phược Linh

Người buôn đồ cổ vừa nghe tới hai từ "quỷ mộ", cả người đều cảm thấy không khỏe, thân mình run rẩy, ánh mắt nhấp nháy, không dám nhìn thẳng vào mắt An gia gia.

"Âm Sơn, trời mới biết trên Âm Sơn đã được an táng người nào. Ông là một người buôn bán đồ cổ, biết rõ những đồ cổ đó có vấn đề, vẫn bán cho khách hàng, thật đúng là một gian thương!"

Người bán đồ cổ dường như muốn giải vây cho mình, vội vàng giải thích: "Trong xã hội hiện tại, ai còn tin trên thế giới này có quỷ?!"

"Cưỡng từ đoạt lí!"

An gia gia tức giận đến nỗi thổi râu trừng mắt, còn đang muốn răn dạy với người buôn đồ cổ một trận, nhưng cuối cùng muốn nói lại thôi.

An Vĩ nhìn thấy dáng vẻ của người buôn đồ cổ này, lập tức biết rằng ông ta nhất định biết được lai lịch của tượng thú bằng đồng. Hơn nữa, cũng nhất định biết rằng, tượng thú bằng đồng là dùng để dẫn tà, nếu không vì sao ông ta lại chột dạ?

Cô nghĩ đến Tiểu Hoàng, trong lòng không thể không bốc lên ngọn lửa không tên. Khi cô đang muốn nói chuyện, An gia gia đã duỗi tay ra, cản cô lại, ra hiệu bằng ánh mắt với cô.

Hiển nhiên, An gia gia cũng tức giận không kém, ông ấy là người âm dương, tất nhiên hiểu rằng quỷ sẽ mang tới nguy hại gì tới cho người sống. Không nói tới quỷ trong truyền hình trên Tivi, bọn họ chỉ mô phỏng để dọa người mà thôi.

Trong đời sống hiện thực lại hoàn toàn khác, một khi người sống tiếp xúc đến với quỷ, rất dễ dàng sinh bệnh, nghiêm trọng là cho dù cả trăm bác sỹ cũng không thể chữa khỏi. Thậm chí, có một số người vốn khỏe mạnh cũng có thể ngay lập tức qua đời.

Tiểu Hoàng chính là một ví dụ điển hình, cậu ấy rất khỏe mạnh, chưa bao giờ từng nghe nói cậu ấy bị bệnh tim, đột nhiên bị chết đột ngột. Bởi vậy có thể thấy được, đạo hạnh của ác quỷ kia đã bị cô đuổi chạy về âm phủ thâm sâu bao nhiêu!

An gia gia đi đến cái túi ở trong góc phòng, khi vẫn chưa tới gần, ông ấy đã nhíu mày, thở dài, không nói câu nào lập tức xách túi lên và chuẩn bị rời đi.

"Ài! Những thứ đó là đồ của tôi!"

An gia gia nhìn chằm chằm vào người buôn đồ cổ, giọng nói có chút âm trầm: "Nếu như ông muốn giảm thọ, hoặc là muốn chết, vậy ông cứ giữ mấy thứ này đi."

Người buôn đồ cổ lại toát ra một thân mồ hôi, ngay lập tức im lặng. An gia gia nhìn thấy vẻ mặt hối hận và áy náy của ông ta, liền biết ông ta nhất định đã suy nghĩ thông suốt, tâm sinh hối lỗi, trong lòng An gia cũng mềm mại hơn.

"Tôi sẽ không muốn đồ cổ của ông, tôi chỉ muốn giúp ông loại bỏ những thứ dơ bẩn trong những đồ cổ này đi. Ngày mốt ông hãy tới cửa hàng áo liệm của tôi, lấy mấy thứ này về. Sau này đừng tiếp tục hành động như vậy nữa. Những thứ được khai quật lên nhất định phải biết lai lịch rõ ràng, nếu như được mang ra từ một số ngôi mộ không rõ ràng, tôi khuyên ông vẫn đừng nên chấp nhận chúng."

Ông chủ quán cà phê thở dài, rõ ràng người đàn ông trước mắt đã gián tiếp hại chết nhân viên trong tiệm mình, còn khiến cho việc kinh doanh quán cà phê của mình xuống dốc không phanh, nhưng ông lại không thể tức giận được, trong lòng càng thêm bất lực.

Thời điểm rời khỏi nhà người buôn đồ cổ, tâm tình của An Vĩ rất phức tạp, An gia gia cười nói với ta: "An nha đầu, hôm nay vất vả cho cháu cùng Cơ nha đầu rồi, các cháu hãy về nhà trước đi."

An Bình vẫn luôn yên lặng đi theo lập tức giơ tay lên: "Gia gia! Cháu sẽ quay về cùng với Tiểu Cơ và tiểu An!"

An gia gia mang theo cái túi, dẫm dép lê chuẩn bị bước lên xe buýt, bọn cô và An Bình bắt xe taxi, chuẩn bị về nhà.

..........

Gió đêm ấm áp thổi tới trên mặt, sauu khi tạm biệt An Bình thì bọn cô về nhà, sau khi ăn cơm cô liền mang theo Diêm Cơ đi đến bức tượng tám con ngựa đồng chỗ cửa khu dân cư nhỏ, trên đường đã không còn nhiều người đi đường nữa.

Chỉ có đèn đường màu cam chiếu trên vỉa hè, thời gian lúc này cũng đã tầm một giờ sáng.

Trong khoảng thời gian này, chính là thời điểm âm khí nặng nặng nhất ban đêm, bất luận cái quỷ gì, đều thích ra ngoài lang thang vào thời điểm này.

Bầu trời đêm hè, lấp lánh ánh sao, thoáng giúp cô thư giãn tâm tình một chút.

Diêm Cơ nắm lấy tay của cô, hai người đi tới tám bức tượng ngựa đồng, quả nhiên, trước tượng điêu khắc đồng màu vàng, cô có thể thấy được bà bác kia.

Bà ấy vẫn mặc quần áo lao động như cũ, trong tay cầm một cái chổi, mắt ngơ ngác nhìn trên đường cái trống trải không người, trong mắt xám xịt, không có một chút ánh sáng.

Bà ấy dường như đã nghe được tiếng bước chân, nhìn về phía Diêm Cơ, trên mặt lúc đầu gục xuống, hiện ra tươi cười.

Không biết vì sao, nụ cười này có chút quỷ dị.

"Là Địa Phược Linh." An Vĩ giải thích nói.

Đáp án này, trong lòng Diêm Cơ sớm đã biết được bởi vì cô là Diêm quân a, vừa nhìn liền biết còn cần Cô nói cho biết sao? vì biết là Địa Phược Linh nên hôm nay nàng mới tới nơi này, chỉ nghĩ muốn giải thoát cho bà ấy.

"Tiểu Cơ...... là tiểu Cơ sao......"

Bà bác ném cái chổi trong tay xuống mặt đất một cái, đi tới về phía bên bọn cô, An Vĩ lập tức bảo vệ Diêm Cơ ở phía trước. Bà ấy vừa nhìn thấy cô đến, tươi cười trên mặt ngay lập tức biến mất, trong giây lát lộ ra biểu tình hoảng sợ, hai chân run rẩy, mắt thấy sẽ phải té lăn trên đất.

Nhưng bà ấy không xoay người bỏ chạy, hoặc là biến mất, chỉ khóc lóc nức nở, mắt nhìn Diêm Cơ đầy trông mong, thì thầm: "Tiểu Cơ của tôi..... bà ngoại rốt cuộc cũng chờ được cháu, cháu rốt cuộc đã tới tìm bà. Tiểu Cơ......"

Diêm Cơ luôn không hiểu, vì sao bà ấy luôn biết nàng, nàng quen biết bà ấy sao? Đáp án đương nhiên là nàng hoàn toàn không hề quen biết bà ấy. Hơn nữa, bà ngoại? Nàng có bà ngoại sao? Dù có cũng chết lâu lắm rồi a, đây là tình huống gì?

Nhìn thấy bà ấy khóc lóc như thế, nàng không thể không có chút bối rối, đi ra từ sau lưng An Vĩ, tay của cô vẫn luôn nắm tay nàng, tất nhiên, An Vĩ không muốn để nàng tới gần bà ấy.

"Có em ở đây, em chắc chắn có thể bảo vệ chị. Nhưng, cho dù không có em ở đây những gia hỏa này cũng không làm gì được chị, đừng quên vợ em là địa vị gì, đừng lo lắng nhiều như vậy, chị sẽ không sao." Nàng trịnh trọng nói với An Vĩ, lúc này An Vĩ mới buông tay ra.

Bà bác nhìn thấy Diêm Cơ đi gần về phía bà ấy, quả thực vui mừng phát khóc. Đúng vậy, nàng có thể cảm nhận được cảm xúc dao động kịch liệt của bà ấy. Và ấy run rẩy đôi tay, giọng nói rất mờ mịt: "Là bà ngoại không tốt, đã khiến cháu phải chết."

An Vĩ vừa nghe được lời này, ngay lập tức đứng yên suy nghĩ!

Thời điểm lần đầu tiên cô nhìn thấy bà ấy, bà ấy cũng không hành động giống như vậy, vì sao hiện tại vừa gặp mặt, lập tức đã ngộ nhận Diêm Cơ thành cháu gái của bà?

"Chuyện gì thế này? Lúc trước bà ấy không giống như thế này."

Diêm Cơ hơi nghiêng người, bắt đầu giải thích: "Ký ức của Địa Phược Linh giống như những mảnh ghép nhỏ, đứt quãng, có khả năng lúc trước chào hỏi em là vì cảm thấy nàng rất quen thuộc. Thời gian bà ấy trở thành Địa Phược Linh càng lâu, ký ức lúc còn sống của bà ấy sẽ trở nên nối liền, trở nên càng rõ ràng hơn."

Diêm Cơ vừa giải thích như thế, cô lập tức đã hiểu vì sao hai lần trước mình nhìn thấy bà bác này, bà ấy liền chào hỏi cô, thậm chí còn cười với cô.

Nếu nói như vậy, hiện tại ký ức của bà bác này đã được nối ghép lại với nhau lần nữa, cũng có thể cô từng gặp mặt bác ấy.

Nhưng bà ấy lại ngộ nhận Cơ nhi là cháu bà ấy là vì sao?.

Chẳng lẽ, cháu gái của bà ấy cũng gọi là Tiểu Cơ?

"Bà ơi, cháu không phải cháu gái của bà."Sau khi bà ấy nghe được những lời Diêm Cơ nói, trên mặt ngay lập tức lộ ra biểu tình thương cảm, vẻ mặt đưa đám, đáng thương nói: "Là bà ngoại đã sai. Bà biết, cháu đang trách cứ bà."

Diêm Cơ không thể không nhìn về phía đường cái trống trải, vừa rồi bà ấy vẫn luôn nhìn về hướng bên kia. Chẳng lẽ, cháu gái bà ấy đã chết ở nơi này hay sao?

Lý do khiến bà ấy không muốn rời đi, chỉ có thể là vì bà ấy đã qua đời ở khu vực quanh đây, muốn giúp bà ấy đi tới nơi bà ấy nên đi, cần phải biết rõ nguyên nhân vì sao bà ấy vẫn luôn lưu lại nơi này.

"Ngày đó, là bà đã sai, nếu như bà không kéo cháu tới chỗ đèn đỏ, cháu sẽ không phải chết, đều là lỗi của bà! Là lỗi của bà!"

Chỉ với những lời này, An Vĩ đã biết chuyện gì đã xảy ra.

Trên đường cái chỗ cửa khu dân cư nhỏ, vừa lúc có một cái vạch vằn, dùng để người đi bộ đi từ đường bên kia tới bên này, thuận tiện tiến vào khu dân cư nhỏ.

Có thể thấy được, ngày đó xảy ra chuyện, bà bác này đã kéo cháu gái mình vượt đèn đỏ và đi qua đường cái, vì thế mới gây ra bi kịch, hai người đều chết.

Tiểu Cơ trong miệng bà ấy có lẽ đã về tới âm phủ, trong khi bà ấy có thể bởi vì áy náy và hối hận nên đã biến thành Địa Phược Linh.

An Vĩ nhìn qua ánh mắt Diêm Cơ, nếu nàng ấy thật sự cũng nghĩ giống như cô, muốn linh hồn bà ấy được giải thoát, chỉ có cách là giải trừ áy náy của bà ấy, mới có thể khiến bà ấy an tâm trở lại âm phủ.

Diêm Cơ nhìn thấy ánh mắt cô, nhướng mày, nói: "Em muốn ta đi tới âm phủ dẫn hồn phách cháu gái bà ấy lên đây, để cho bọn họ gặp nhau?"

Ánh mắt cô nháy mắt sáng bừng! Nàng hiểu ý của cô!

Trong mắt Diêm Cơ lộ ra biểu tình không tình nguyện, cô có thể nhìn ra. Ngẫm lại cũng đúng, Diêm Cơ tốt xấu cũng là Diêm Vương, quỷ hồn phải về đến âm phủ, nàng không thể vì giải trừ rầy rức của một Địa Phược Linh mà dẫn quỷ ra ngoài, thân phận nàng hoàn toàn không hợp với hành vi này.

Thật sự phải làm sao bây giờ?

Cô nhíu mày lại, tay sờ cằm, suy tư. Bà bác kia vẫn luôn hai mắt đẫm lệ nhìn Diêm Cơ, khiến lòng cô không thể không sinh ra một chút thương hại. Nhìn qua trang phục bà ấy mặc, ngày thường phần lớn thời gian chính là dọn dẹp đường phố ở bên này, sau khi qua đời, hồn phách bà ấy vẫn luôn dùng hình thái này bồi hồi ở đây, lâm vào bên trong hối hận vô tận đối với cháu gái của mình.

Đột nhiên, cô dường như có một ý tưởng, nhìn về phía bên Diêm Cơ nhướn mày, Diêm Cơ hiểu ý nhưng trong lòng do dự một lúc, sau đó cõi lòng đầy tình cảm mở miệng lên tiếng: "Bà ngoại......"

Bà ấy lập tức nước mắt chảy ròng ròng, đứng nơi đó vừa khóc vừa cười, cũng bắt đầu lẩm bẩm: "Ai! Tiểu Cơ của bà! Cháu quả nhiên là Tiểu Cơ của bà, vừa rồi cháu không chịu nhận bà, nhất định là đang trách bà, trách bà đã hại cháu......"

Nếu như không thể đưa cháu gái bà ấy ra đây, vậy chỉ còn cách này, bọn cô phải dựa vào chính mình. Nhìn thấy biểu hiện của bà ấy, nàng lập tức biết được, mình đóng vai trò nhân vật đã rất thành công! Nàng đã thành công vào vai nhân vật.

Trong lòng Diêm Cơ không thể không lặng lẽ thở dài, chỉ vì cứu vớt một linh hồn từ một Diêm quân lại phải mượn thân phận của một linh hồn làm việc.

Vì để bà ngoại của cô về tới âm phủ, đoàn tụ với cô, bổn vương trả giá đắc thật đấy.

Sau khi nghe được lời bà ấy nói, nàng vội vàng xua tay, thoáng một cái đã đến gần bà ấy hơn một chút, mắt không thể không nhìn về phía An Vĩ.

Cô gật gật đầu với nàng từ trong bóng tối, đồng ý với hành động của nàng. Nàng không để sót ánh mắt cẩn thận của cô, tăng cường nhìn chằm chằm vào nàng rất chặt chẽ, phòng ngừa nàng xảy ra sự tình gì.

Nàng cũng cẩn thận hơn, kéo tay bà ấy lại, vỗ nhẹ nhẹ lên đó, giọng điệu nhẹ nhàng từ từ nói: "Cháu chưa từng trách bà. Bà ngoại, cháu thật sự không trách bà. Chuyện đời khó liệu, phát sinh chuyện thế này, chỉ có thể đều do số mệnh, không phải là lỗi của bà."

Sau khi bà bác vừa nghe được những lời này của Diêm Cơ, An Vĩ rõ ràng cảm giác được một tầng không khí màu xám mờ nhạt xung quanh thân thể bà ấy dần dần tiêu tán, cả người bà ấy cũng bắt đầu trở nên trong suốt.

"Tiểu Cơ, cháu thật sự không trách bà sao?"

Diêm Cơ cười lắc đầu, không biết vì sao, trong lòng lập tức rung động một trận, ma xui quỷ khiến mở miệng nói: "Bà sẽ mãi là của bà ngoại của cháu, cháu là cháu gái của bà. Bất luận phát sinh chuyện gì, cháu đều sẽ không trách bà, bà đừng tiếp tục tự trách mình nữa."

Thân mình bà ấy càng ngày càng trở nên trong suốt, ban đầu Nàng còn có thể chạm được vào tay bà ấy, giờ phút này, tay của nàng chỉ có thể xuyên qua thân mình nửa trong suốt của bà.

"Bà......"

"Cảm ơn cháu đã tha thứ cho bà, Tiểu Cơ." Giọng nói của bà ấy càng ngày càng xa xôi, càng ngày càng nhẹ.

Diêm Cơ nhìn thân ảnh của bà ấy dần dần biến mất ở trước mắt mình, trước tượng tám con ngựa bằng đồng, chỉ còn lại nàng đang đứng cùng với An Vĩ.

"Cơ nhi, may mà nàng đã phát hiện bà ấy đúng lúc, đưa bà ấy đi tới âm phủ. Nếu không chẳng bao lâu nữa, bà ấy sẽ biến thành ác quỷ."

An Vĩ mở miệng tán dương nàng, đi đến bên người và ôm eo nàng, khen ngợi nói: "Không hổ là nữ nhân mà ta nhìn trúng."

Khi cô nói những lời này, ánh mắt hơi loé lên một chút, hiển nhiên, chắc hẳn đang giấu diếm điều gì đó. Biểu tình này chỉ dừng lại ở trên mặt cô một giây đồng hồ, trong nháy mắt biến mất ở trước mắt nàng.

Diêm Cơ thậm chí hoài nghi, bản thân mình có phải đã hoa mắt hay không.

"Rất nhiều người có thành kiến rất nặng đối với âm phủ."

An Vĩ kéo tay Diêm Cơ, chuẩn bị mang nàng trở về, bởi vì cả hai đã nhận ra, ở trong khu dân cư nhỏ phía sau bức tượng tám con ngựa đồng này, dường như truyền tới từng đợt khí âm tà.

"Thật ra dương gian là để cho người sống, âm phủ là nơi của quỷ hồn. Không kinh khủng giống như trong tưởng tượng của mọi người như vậy."

An Vĩ vừa nghe, vừa gật gật đầu. Vừa rồi bọn cô mới làm một chuyện tốt, tâm tình cũng vui vẻ hơn. Nhưng nghĩ tới khi hai bà cháu kia gặp nhau, trong lòng cô không thể không có chút tiếc hận và cảm thán.

Nghĩ tới cô gái kia cùng tên với vợ mình, có khả năng cũng bằng tuổi cô. Tuổi trẻ thanh xuân như thế mà đã chết sớm, thật sự rất đáng tiếc.

Khi ta sắp về đến nhà, cô nghe được giọng nói truyền ra từ trong ngưỡng cửa, điều này khiến cô ngay lập tức hoảng sợ! Nhìn lại đồng hồ đã 3 giờ sáng, lại nhìn sang Diêm Cơ.

Cô chỉ có thể nói,"Thôi rồi Vĩ ơi.

Sau đó cô nhận mệnh mở cửa đi vào trước. Ba mẹ vừa nhìn thấy bọn cô trở về, mẹ lập tức lao tới, ôm Diêm Cơ vào trong ngực, kích động nói: "Con đã đưa con dâu mẹ đi đâu vậy?! Khiến mẹ lo lắng gần chết. Ba mẹ vội vội vàng vàng trở về, chính là lo sợ bọn con lại gặp điều gì......"

Lý do chính đáng lúc đầu cô nghĩ ra đã lập tức biến sạch, cũng lúc nước sôi lửa bỏng Diêm Cơ ôm lấy mẹ cô, vỗ vào lưng mẹ, an ủi nói: "Bọn con không sao, lúc nãy còn thèm ăn muốn ăn chút đồ, Vĩ nhi đưa con đi nên về hơi muộn, lúc ấy có bọn An Bình nữa. Mẹ yên tâm, bọn họ đã đưa bọn con về đến cửa mới rời đi."

Ba đang ngồi xổm ở trên sàn nhà, lấy đồ từ trong hành lý ra ngoài, động tác rất chậm, rõ ràng là đang đặt lực chú ý ở trên người chúng ta.

An Vĩ có thể rõ ràng nhìn thấy tấm lưng ông ấy đang căng chặt lập tức thả lỏng xuống.

"Không có lần sau, Tiểu Cơ đang mang thai về sau đưa con bé về sớm chút, lần này đã quá muộn rồi."

Giọng điệu của ông ấy rất nghiêm túc, tràn ngập nghiêm khắc, hơi có chút tức giận.

Cô thè lưỡi, ngầm làm mặt quỷ, vội vàng thề nói: "Vâng, vâng, không có lần sau. Sau này con nhất định sẽ không về muộn như thế này nữa, cũng không đưa con dâu bảo bối của hai người đi khuya vậy nữa."

Ba mẹ dường như còn muốn nói gì đó với cô, nhưng họ đều phất phất tay về phía cô, nói: "Tụi con mau đi ngủ đi, có chuyện gì ngày mai hẵng nói."

Sau khi bọn cô tắm rửa, trở lại phòng mình, nằm ở trên giường.

Kim đồng hồ đã sắp chỉ về phía 3 giờ rưỡi, chỉ còn hơn nửa tiếng nữa, trời sẽ nhanh sáng.

Bọn cô cũng không có tâm tư suy nghĩ về chuyện nào khác, cùng mắt nhắm lại ôm lấy nhau, mệt nhọc khiến cho đầu bọn cô vừa mới dính vào gối, đã chìm vào trong giấc ngủ.

Trước khi lâm vào giấc ngủ say, trong đầu nàng vẫn hiện lên nụ cười nhẹ nhõm cuối cùng của bà bác quét dọn vệ sinh kia, chậm rãi biến mất trong tầm mắt nàng.

Trong mông lung, cô có thể cảm giác được ánh sáng chiếu vào từ ngoài cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt cô, âm thanh phát ra từ máy điều hòa rất nhỏ, trong bụng cô, dường như có gì đó đang chuyển động.

Nhưng bởi vì động tĩnh thật sự quá nhỏ, cô không biết nó thật sự đang chuyển động, hay chỉ là ảo giác của cô.

........

Chờ lúc cô tỉnh lại, ba mẹ sớm đã đi làm rồi. Cô đã ngủ một giấc trực tiếp đến giữa trưa, cô ngồi dậy nhìn dáo dác lại không thấy lão bà nhà mình đâu, vì thế cô đành phải đứng dậy tự mình kiếm cơm ăn.

Hơn nửa thời gian của kỳ nghỉ hè đã trôi qua, chỉ cần nghỉ ngơi thêm mấy tuần nữa sẽ bắt đầu đi học. Khi cô nghĩ tới đây lập tức không thể không cảm thấy có chút uể oải.

Thời gian nghỉ ngơi vẫn luôn trôi qua nhanh như vậy.

Cô không thể không nghĩ tới An gia gia đã cầm rất nhiều đồ cổ đi từ nhà của người buôn đồ cổ kia như vậy, không biết ông ấy đã xử lý chúng như thế nào.