Chỉ hơi tiếc là, tuy Lộ Nhâm đã thay đồ xong chờ đợi, nhưng Ân Bắc Lâm aka công chúa aka lưu manh lại về quá muộn.
Cậu lại uống rượu, không chịu nổi buồn ngủ, chờ rồi lại chờ, co ro ngủ thϊếp đi trên ghế so pha.
Ân Bắc Lâm vừa về tới nhà, nhìn thấy chính là cảnh này.
Đèn phòng khách sáng lên.
Lộ Nhâm ôm gối đầu, tựa trên ghế sô pha màu xám trắng. Trên người cậu trái lại đang ngoan ngoan mặc bộ đồng phục kia, áo sơ mi trắng, quần xám nhạt, đeo cà vạt như khăn quàng đỏ, trong tay còn cầm điện thoại, cứ thế mà ngủ say.
Ân Bắc Lâm nhìn thấy, khóe môi vô thức nhếch lên.
Anh đi qua, cúi người xuống, nhẹ nhàng bóp nhẹ khuôn mặt Lộ Nhâm.
"Không phải nói chờ anh à."
"Anh thì đi lau dọn cho em." Ân Bắc Lâm nhéo mặt Lộ Nhâm: "Mà em lại đi ngủ, hả?"
Lộ Nhâm vẫn ngủ rất say, hai má thịt bị chen lấn đùn lên, cũng chỉ hừ hừ một chút.
Tiếng hừ hừ này khiến Ân Bắc Lâm bật cười.
Anh nhẹ nhàng cúi người xuống, bế Lộ Nhâm lên.
Người trong ngực cũng không tỉnh lại, chỉ vùi càng sâu vào trong ngực của anh.
Ngay cả lúc đổi áo ngủ, đồ đần này cũng chỉ mơ màng híp mắt, nhìn thấy là anh thì ôm cổ anh, không lâu sau lại ngủ như chết.
Tự mình thu thập xong.
Ân Bắc Lâm ngồi bên giường sờ đầu Lộ Nhâm.
Người ngủ hình như nhận biết được, chui đầu vào trong chăn, dáng vẻ trông rất dễ bắt nạt.
Tâm trạng tốt hơn không ít.
Ân Bắc Lâm cúi người, lại nhéo mũi Lộ Nhâm.
"Lần này thì bỏ qua cho em." Ân Bắc Lâm lười biếng nói: "Lần sau nhớ phải đền bù cho anh, nghe thấy không?"
Lộ Nhâm nhắm chặt hai mắt vẫn nhẹ nhàng hít thở, ngủ say đến bất tỉnh nhân sự.
Ân Bắc Lâm tắt đèn.
Tay dài quen thuộc ôm chặt eo Lộ Nhâm, ôm cậu từ phía sau.
Ân Bắc Lâm thỏa mãn cắn bả vai Lộ Nhâm một cái, cũng chìm vào giấc ngủ.
Mười giờ sáng ngày hôm sau.
Lộ Nhâm mơ màng, mới nhận ra thế mà mình lại ở trên giường.
Còn đổi cả áo ngủ.
Á? Hôm qua rõ ràng cậu thay quần áo chờ Ân Bắc Lâm về mà.
Lộ Nhâm ngẩn ngơ, hôm qua Ân Bắc Lâm trở về rồi sao?
Thế nhưng bên cạnh trống rỗng.
Lộ Nhâm vuốt mắt nhìn qua, nhận ra hình như Ân Bắc Lâm trở về ngủ một giấc, nhưng lại rời đi thật sớm.
Trên bàn ăn có chút đồ ăn sáng và thêm một ly sữa.
Lúc đầu bởi vì không thấy Ân Bắc Lâm mà Lộ Nhâm hơi mất mác, nhìn thấy bữa sáng, trong lòng lại ấp áp, không nhịn được mà cười ha ha.
Chỉ là cười xong, Lộ Nhâm nhận ra bên trên đồ trang trí cắm hoa còn dán một tờ ghi chú.
Lộ Nhâm tò mò lấy tới xem.
Ngay sau đó, mặt lập tức đỏ lên.
Bên trên giấy ghi chú viết hai câu bằng bút lông mạnh mẽ.
"Quần áo không tệ, lần sau có thể mặc mỗi áo sơ mi thôi. Tương đối dễ dàng."
Dễ dàng cái gì mà dễ dàng!"
Lộ Nhâm muốn gầm lên.
Ăn xong bữa sáng với khuôn mặt đỏ tới mang tai, lúc đầu Lộ Nhâm muốn xé tờ ghi chú kia.
Nhưng lại không nỡ. Ngẫm lại, Lộ Nhâm lén giữ lại nó, đặt vào bên trong hộc tủ mình đặt quần áo từng mua trước đó.
Bất kể là nói thế nào, chữ Ân Bắc Lâm viết rất tốt.
Nhìn xem.
Nếu cứ như vậy mà ném đi... Khụ khụ, cũng hơi tiếc.
Lộ Nhâm thu dọn xong bát đũa, ở nhà, ngồi xem phim một hồi.
Đáng lẽ hôm nay cậu không có việc gì, Ân Bắc Lâm có lẽ cũng đang nghỉ ngơi mới đúng... Cũng không biết đi làm việc gì.
Lộ Nhâm vô thức mở wechat.
Nhưng mới gõ vài chữ, cậu lại nghĩ tới tờ ghi chú.
Lộ Nhâm: "..."
Trên mặt lại có xu thế đó hơn, cậu đau xót vỗ vỗ mặt mình.
Buổi sáng Ân Bắc Lâm làm ra việc già mà không đứng đắn, đợi lát nửa không biết anh lại nói nhảm cái gì!
Thôi được rồi.
Chỉ là lúc này, wechat của Trần Tư Vũ lại hiện lên.
Tư Vũ: "Con mẹ nó!"
Tư Vũ: "Cậu chắc chắn không biết xảy ra chuyện gì đâu "mìm cười" "mỉm cười" "mỉm cười""
Trần Tư Vũ ngạc nhiên như vậy, Lộ Nhâm buồn bực trả lời một câu.
Lu: "Cái gì?"
Tư Vũ: "Hình như đạo diễn Vương muốn cắt bỏ phim có Bách Ích"
Tư Vũ: "Không biết cắt ít hay nhiều, nhưng tôi nghe người đại diện nói, tôi thành nam hai "mỉm cười" "mỉm cười" "mỉm cười""
... Sao bỗng nhiên lại cắt cảnh của Bách Ích rồi? Lộ Nhâm trợn tròn mắt.
Lu: "Hả? Hôm qua không phải còn rất tốt sao?"
Lu: "Mấy lời mình nói ở tiệc đóng máy, có phải bị chụp lại không."
Tư Vũ: "Không biết"
Tư Vũ: "Tôi đoán là bị chụp trúng, chỉ là trước đó anh ta luôn đóng phim, người đại diện của tôi lặng lẽ nói với tôi, lúc đầu biên kịch đã đổi phần diễn của anh ta ít đi, lần này cắt chắc cũng sẽ không còn nhiều nữa đâu!"
Lu: "Ồ... "vò đầu" Bách Ích không sao chứ?"
Tư Vũ: "Lo anh ta làm gì, dù sao anh ta vẫn luôn rất kỳ lạ "mỉm cười" "mỉm cười""
Tư Vũ: "Cậu khen tôi là được! Tôi sắp làm nam hai a aaa!"
Lộ Nhâm chảy mồ hôi, đàng hoàng trả lời Trần Tư Vũ một loạt gói biểu cảm "Cậu thật giỏi!" "Chim không dậy nổi" "Cúi chào với cậu".
Trần Tư Vũ còn chưa trả lời lại cho Lộ Nhâm, điện thoại của cậu đã run lên.
Lộ Nhâm nhìn qua, lại là ông cụ gửi giọng nói cho cậu.
Ấn mở nghe, giọng của ông cụ vô cùng nghiêm túc, bảo cậu nhanh chóng tới.
Lộ Nhâm cười.
Nói là theo ngủ nhưng thật ra ông cụ Ân lại muốn đánh bài.
Lộ Nhâm đổi áo khoác đi xuống lầu, quản gia Trương đã chờ sẵn dưới lầu.
Sau khi lên xe, Lộ Nhâm bỗng nhiên ý thức được, hình như sắp nửa tháng rồi, ông cụ vẫn còn ở trong bệnh viện sao?
Không phải nói là giả bệnh à... Chẳng lẽ thân thể thật sự xảy ra chuyện gì?
Nhưng giọng nói trông vẫn rất khỏe mạnh mà.
"Chú Trương." Lộ Nhâm hơi bận tâm hỏi thăm: "Bác sĩ nói thân thể ông cụ không tốt sao, sao ở lâu như vậy chứ."
Quản gia Trương dừng một chút, bình tĩnh nói: "Vậy thì không có."
"Thân thể ông cụ coi như khỏe mạnh, cậu chủ Lộ không cần phải lo lắng." Quản gia Trương ấm giọng nói.
Lộ Nhâm mờ mịt, nháy mắt: "Như vậy à."
Vậy tại sao còn phải ở bênh viện... Chẳng lẽ ở bệnh viện rất dễ chịu à?
Chỉ là nghĩ tới lời nói lần trước của ông cụ, Lộ Nhâm bỗng nhiên hiểu ra.
Ông cụ vẫn luôn giả bệnh, không phải là hy vọng Ân Bắc Lâm đến thăm ông nhiều hơn à.
Nếu cậu xuyên tới trước khi Đông Phương Chi Trúc viết xong thì tốt rồi, hiện tại cậu cũng không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì.
Trong lòng Lộ Nhâm hơi khổ sở thở dài.
Cảm giác cứ như vậy mà đi khuyên nhỉ, anh cậu nghĩ thoáng chút, cũng không ổn lắm.
Lúc xuống xe, quản gia Trương dường như nhìn ra phiền não của cậu, hỏi: "Cậu chủ Lộ, sao rồi?"
"Không có gì." Lộ Nhâm do dự một chút, vẫn xin lỗi rồi nói: "Tôi cảm thấy, có lẽ ông cụ hy vọng tôi khuyên anh đến, nhưng tôi vẫn chưa làm được chuyện này, thật sự không..."
Hai chữ không tốt còn chưa nói xong, quản gia Trương đã mở miệng trước.
Ông ấy nặng nề nói: "Cậu chủ Lộ, gần đây cậu tới là được. Nhưng đừng để cậu chủ nhà chúng tôi tới."
"... Hả?"
Lộ Nhâm đi theo phía sau quản gia Trương vào thang máy.
Cậu vốn đang cho rằng ông cụ Ân giả bệnh là hy vọng anh cậu chịu thua, kết quả người ta vốn không hy vọng Ân Bắc Lâm tới... Cái này là xảy ra chuyện gì đây?
Lộ Nhâm hơi có cảm giác như hòa thượng sờ không thấy tóc, cửa thang máy mở ra.
Buổi chiều, ánh nắng từ mọi phía chiếu tới, rơi vào trên tường trắng noãn của bệnh viện tạo thành một tầng màu vàng ấm áp.
Hôm nay, thời tiết cũng khá tốt, Lộ Nhâm vừa nghĩ như vậy, lại đột nhiên rùng mình một cái.
... Đối diện đi tới một người phụ nữ.
Mặc dù đã lớn tuổi, nhưng năm tháng qua đi cũng không tước đoạt sự xinh đẹp của bà, trái lại càng khiến bà trở nên đoan trang khí khái hơn. Bà mặc váy dài màu đen nhánh, bình tĩnh đi tới, khí tức cũng lớn tới dọa người.
Quản gia Trương hơi vuốt cằm: "Bà Trịnh, bà đi thong thả."
Người phụ nữ kia gật đầu.
Bà Trịnh?
Lộ Nhâm vô thức quay đầu nhìn qua, bà Trịnh kia cũng đang nhìn cậu.
Giữa trưa, Lộ Nhâm suýt chút bị khí lạnh không tốt kia gϊếŧ chết.
Nhưng cái này lại giống như ảo giác của cậu, người phụ nữ chỉ liếc nhìn cậu một cái, rồi rời đi.
Lộ Nhâm không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua.
Lối đi trong bệnh viện chỉ có một mảng hình màu đen cắt qua, cùng với tiếng giày cao gót gõ lên đất, vang lên lanh lảnh.
Quan gia Trương nói: "Cậu chủ Lộ, người vừa rồi chính là em gái của ông Trịnh Hùng."
Ồ... Thì ra là em gái của bác Trịnh.
Lộ Nhâm hiểu rõ, gật đầu.
... Chờ chút đã!
Con mẹ nó, nếu là em gái của bác Trịnh, vậy...
Trong đầu Lộ Nhâm đột nhiên nhớ tới câu Ân Bắc Lâm từng nói.
"... Đầu tiên là gả em gái tới, sau đó gả con gái tới. Bác Trịnh muốn làm người một nhà với cha cháu như vậy, không bằng trực tiếp đổi thành họ Ân đi...."
Cho nên bà Trịnh này chính là người em gái mà bác Trịnh từng muốn gả cho ông cụ sao?
Lộ Nhâm: "!"
Khó trách gần đây Ân Bắc Lâm không thèm qua đây... Thì ra, thì ra là vì chuyện này!
Chỉ đối mặt vài giây ngắn ngủi, nói vài câu ngắn.
Trong đầu Lộ Nhâm đã bổ ra một vở kịch động trời.
Lúc đầu Đông Phương Chi Trúc thiết lập nhân vật, đã có đề cập tới mẹ Ân Bắc Lâm là kiểu người cao ngạo lạnh lùng.
Sở dĩ Ân Bắc Lâm có khúc mắc với ông cụ Ân, không chừng chính là một đống chuyện máu chó mà Đông Phương Chi Trúc dựa trên thiết lập nam chính mà viết ra, ví dụ như em gái bác Trịnh có chuyện xưa khó nói với ông cụ Ân, sau đó mẹ Ân bị kẹp ở giữa, buồn bực sầu não mà chết...
Con mẹ nó, không muốn đi!
Nếu thật sự là như vậy, vậy anh cậu cũng quá đáng thương nha...