Yêu Đương Với Ảnh Đế Pháo Hôi Nổi Đình Đám

Chương 57

"Tách"

Đèn bật lên

"Không phải nói giờ này hai người nó đều có nhà sao?" Ông Ân nghi ngờ quay đầu lại, tay chống gậy, "Người đâu?"

Quản gia Trương liếc một vòng.

Căn hộ của cậu chủ là kiểu một tầng không gian mở, cách bài trí hợp lý không thừa thãi.

Mặc dù vừa rồi đèn phòng khách không được bật, nhưng trên màn hình lớn đang chiếu một bộ phim, trên bàn có một đĩa hoa quả đã cắt, đèn trong phòng tắm gần giường lớn cũng bật sáng, đi vài bước, thấy cửa phòng tắm vẫn mở, bên trong có quần áo đã thay.

"Ông chủ," Quản gia Trương nói, "Nhà chắc là có người đã về, nhưng có thể vừa mới đi ra ngoài."

"Đã gần chín giờ, còn đi ra ngoài?" Ông Âm khịt mũi, "Đúng là chơi bời lêu lổng. "

Trong tủ quần áo tối đen như mực, Lộ Nhâm suýt nữa bật khóc.

...Làm thế nào mà một chuyện ngại ngùng như vậy lại có thể xảy ra!

Sớm không đến, không thì muộn một ngày nữa cũng được?

Làm sao lại xảy ra khi cậu dụ địch lần đầu tiên trong đời, cha mẹ của quân địch lại đến.

Đây không phải giống như chưa bắt đầu đã lên trời sao?

Hôm nay, cuối cùng cậu cũng hiểu được bài học xương máu ra trận chưa thắng người đã chết.

May mắn thay, chiếc tủ đủ rộng và ở cạnh giường. Nếu ông cụ chỉ hoạt động trong phòng khách, có thể sẽ không chú ý đến cậu..

Trong bóng tối, Lộ Nhâm xấu hổ xoa xoa khuôn mặt, mò mẫm trong tủ quần áo, lặng lẽ ngồi xuống.

Quần áo của Ân Bắc Lâm nặng trĩu trên đỉnh đầu, chóp mũi tràn ngập mùi vị nhàn nhạt quen thuộc.

Lộ Nhâm đỏ mặt, cố gắng kéo áo xuống một chút.

Đáng tiếc không tác dụng.

Cmn!!

Tại sao chiếc áo này chỗ nên ngắn thì không ngắn, chỗ nên dài lại không dài! Lộ Nhâm buồn bực nghĩ mà phẫn nộ, tay áo che nửa tay, vạt áo sao lại không che được mông chứ!!

Cậu cũng không muốn trốn vào trong tủ quần áo... Nhưng dưới người cậu chỉ có một cái qυầи ɭóŧ và hai cái đùi trần, nếu

cha của Ân Bắc Lâm nhìn thấy bộ dạng này...

Lộ Nhâm trầm ngâm nghĩ, vẫn nên trốn trong tủ thì hơn.

Bên ngoài tủ quần áo.

Ông cụ nhìn quanh, thấy không có ai, bĩu môi khinh thường rồi ngồi xuống ghế sô pha.

Vừa ngồi xuống, ông thở dài.

"Ghế sofa của thằng nghịch tử này cũng không tệ, ông bảo người mua một cái giống vậy đi - không, mua cái khác tốt hơn rồi đặt nó trong văn phòng của tôi." Ông Ân nằm thoải mái trên ghế sofa, ngạo nghễ nói, "Nhân tiện bật TV đi, tôi muốn xem. "

Lộ Nhâm có chút xấu hổ," ...? "

Bắt đầu xem TV?

Quản gia Trương cũng rất bất lực, vẻ mặt đau khổ giống như người trong tủ quần áo.

"Ông chủ, tôi đã cho người trông chừng rồi."

"Bảo ông mở thì mở đi!" Ông Ân sốt ruột nói, "Làm sao vậy, tuổi này rồi mà vẫn còn lải nhải."

Quản gia Trương hít một hơi thật sâu, cúi vai,"

Ông chủ, đây là ở nhà cậu, lỡ có người quay lại thì sao?"

"Thì có sao," Ông Ân thản nhiên nhún vai, "Ông đứng cạnh TV, nó về thì rút phích cắm ra là được."

Quản gia Trương, "..."

Lộ Nhâm, "..."

Rút phích cắm?

Lộ Nhâm suýt nữa bật cười, may mà cậu nhanh chóng che miệng lại.

Cậu chỉ lặng lẽ cười, giây sau lại nghe thấy tiếng ông cụ hư hừ đầy giận dữ.

"Nhanh lên, Người Tình Trong Mộng phát trực tiếp lúc 8 giờ", ông Ân tức giận nói, "Tôi phải tận mắt xem mới được!"

…?

...???

Vẻ mặt Lộ Nhâm có chút sững sờ, tự hỏi mình có nghe nhầm không.

Người Tình Trong Mộng?

Không phải bộ phim nào cùng tên đấy chứ?

"Mau lên," Ông Ân ra lệnh, "Lên mạng đi, tôi muốn phát sóng trực tiếp!"

Trực tiếp?

Lộ Nhâm bối rối, nếu là "Người Tình Trong Mộng" thì hôm nay là buổi trực tiếp q&a của một đôi.

Nhưng vì cậu đang quay phim, Ân Bắc Lâm và Lạc Cửu Ca đang chạy sự kiện, lần này chỉ có Châu Tử Xuyên, Nhiêu Manh Manh và Hứa Thanh Thanh được mời làm khách mời cố định.

Nhưng... ông Ân muốn đợi phát sóng trực tiếp chương trình của họ?

Quá kỳ rồi phải không?

Nhưng một lúc sau, tiếng TV thật sự truyền đến, nghe thấy tiếng hahaha quen thuộc của Châu Tử Xuyên, cùng tương tác phỏng vấn khách mời, Lộ Nhâm đều sững sờ.

Đm!

Đúng là chương trình của họ.

Lộ Nhâm, "..."

Chẳng lẽ cậu rơi từ trong tủ quần áo vào không gian khác...?

Từ bên ngoài tủ quần áo, giọng nói tự hào của ông Ân truyền đến, "Ha! Tôi đúng là đứng đầu bảng!"

Quản gia Trương bất lực nói, "Ông chủ, tôi nói có người đang nhìn."

Ông Ân khịt mũi, "Thì sao, tôi muốn xem tận mắt!"

"Hừ! Những người này lần trước nói rằng tôi không đủ đỉnh", ông Ân có vẻ rất tự hào, "Dù sao thì tôi cũng là số một, cho nên những người này không phải nên gọi tôi là đại ca sao?"

Quản gia Trương, "..."

Lộ Nhâm, "..."

Lộ Nhâm trong tủ gần như bị bốn chữ "đại ca nhất bảng" chọc phải.

Một lúc lâu sau, cậu mới tỉnh táo trở lại.

Lộ Nhâm thở dài cảm khái.

Tuy rằng có chút kỳ quái, nhưng nghĩ lại mà nói, phát sóng trực tiếp vốn là bình chọn danh tiếng, ông cụ yêu thương con trai đến mức đứng số một trong số những người hâm mộ con trai mình là chuyện bình thường...

Nhưng mà, không đủ đỉnh nghĩa là sao...?

Lộ Nhâm còn đang sững sờ, nhưng một giây kế tiếp, liền nghe thấy ông Ân giận dữ hét lên.

"Người này có chuyện gì vậy?" Ông Âm tức giận nói, "Vị trí thứ hai này lần trước đã giành với tôi rồi, hôm nay cũng vậy? Muốn vượt tôi chắc?"

"... Ông chủ,"Quản gia Trương khuyên, "Bây giờ cậu Tiểu Lộ rất nổi tiếng, có người tranh giành vị trí thứ nhất là chuyện bình thường."

"Hừ! Tranh thì tranh, ai sợ ai, ông đây đã đề tên rồi, ông xem bình luận, tôi vừa vào, mọi người đã kêu đại ca đến đây, người này làm sao có thể vượt qua tôi?"

Quản gia Trương, "..."

"Cho dù ta muốn vượt, chẳng lẽ ông đây sợ sao?" Ông Ân khịt mũi tự đắc. "Vậy thì đánh cho tôi, đánh cho hắn phục thì thôi!"

Quản gia Trương từ bỏ giãy dụa, mù mờ nói: "Được rồi."

Lộ Nhâm, "..."

Lộ Nhâm, "...?"

Đứa trẻ họ Lộ… Cậu Tiểu Lộ…

Hình như chỉ có mình cậu họ Lộ trong Người Tình Trong Mộng, mà lại còn là nam…?

Ông Ân là nhất bảng của cậu…?

--Đợi đã.

Nhất bảng của cậu không phải đại ca nói yêu cậu sâu đậm sao...

Lộ Nhâm hoang mang muốn gọi 110.

Cứu… cậu có còn ở trái đất không?

Cậu còn đang suy nghĩ đến mất hồn nên không kịp phản ứng, lại có một tiếng đóng cửa.

"Bịch!"

"Nghịch tử!" Giọng của ông Ân đột nhiên trở nên uy nghiêm, hét lớn, "Mày còn biết trở về !"

"!"

Ân Bắc Lâm về rồi!

Lộ Nhâm đột nhiên nuốt nước miếng, dường như nghe thấy tiếng bước chân ở cửa, chậm rãi đi tới.

Một giây tiếp theo, cậu nghe thấy giọng nói của Ân Bắc Lâm.

"Tự ý xông vào nhà là phạm pháp," Ân Bắc Lâm bình thản nói, "Cha đã ra ngoài nhiều năm như vậy, còn không biết lẽ thường tình này sao?"

Ngay khi những lời này nói ra, trong lòng Lộ Nhâm hẫng một nhịp, những ngón tay đặt trên cửa tủ cuộn lại trong vô thức.

...Đm, những lời này không phải dữ quá rồi sao?

Có lẽ là phích cắm của TV thực sự đã bị rút ra, không còn tiếng cười của Châu Tử Xuyên trong phát sóng trực tiếp, đột nhiên quá yên tĩnh.

Ông Ân bỗng tối sầm mặt, "Nghiệp chướng! Thái độ của mày thế nào đấy hả?!"

"Thái độ của con vẫn luôn như vậy, cha nên hiểu rõ mới đúng chứ."

Giọng điệu của Ân Bắc Lâm lạnh lùng, "Nếu lần này cha lại đến vì bác Trịnh thì mong cha hãy từ chối đi."

Ông Ân khựng lại, nhíu mày, "Ý của mày là gì?"

...Bác Trịnh?

Trong tủ quần áo, Lộ Nhâm cúi người lại gần, lắng nghe.

Một giây tiếp theo, cậu nghe thấy Ân Bắc Lâm có vẻ như cười mỉa mai.

"Con cũng muốn hỏi ý của cha là gì," Ân Bắc Lâm thờ ơ nói, "Đầu tiên bác Trịnh muốn gả con gái út sang đây, sau đó lại muốn gả con gái thứ hai cho con, nếu bác ấy đã muốn làm người một nhà với cha như vậy thì sao không đổi thành họ Ân cho rồi, cớ gì phải ép con gái cưới một người đồng tính như con?"

...Đm!!

Trong tủ quần áo, Lộ Nhâm kinh hãi mở to mắt, mẹ ơi, lời này mạnh bạo quá…

Còn bác Trịnh đây là ai? Đông Phương Chi Trúc viết mấy thứ này từ bao giờ?

Bia đỡ không muốn thêm cảnh đâu, cứu!

"Ân Bắc Lâm!"

Tiếng ông Ân hét lớn từ ngoài cửa tủ, Lộ Nhâm giật mình, liền nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn,

"Cậu chủ!" Quản gia Trương đỡ lấy ông Ân, trầm giọng hỏi: "Ông chủ nói muốn cậu cưới cô Trịnh bao giờ?"

Ông Ân trừng mắt nhìn quản gia Trương, "Tôi…"

"Ông chủ hoàn toàn không có ý đó!" Quản gia Trương cứng rắn, "Sắp tới sinh nhật của ông chủ, lần này qua để nhắc cậu quay về mà thôi!"

Ông Ân, "..."

Quản gia Trương nghiêm nghị, lặng lẽ siết chặt cánh tay ông Ân.

Ân Hành và ông ta nhìn nhau, trong giây tiếp theo, mặt ông tối sầm lại, và tức giận khiển trách, "Nghe thấy Lão Trương nói gì không?!

"Tôi tốt bụng bảo anh đưa họ Lộ kia về nhà chính, anh thì hay rồi, hiểu sai ý tôi cũng thôi, về cái là giở chứng! Vớ vẩn như anh còn mơ con gái nhà người ta?" Ông Ân hừ một tiếng, "Nếu không có cái ngoại hình ông đây cho thì với tính khí của anh, ai thèm yêu hả?"

Ân Bắc Lâm, "..."

Quản gia Trương, "..."

Quản gia Trương lặng lẽ kéo mạnh tay áo của ông chủ, tiếc rằng Ân Hành đang bừng bừng lửa giận, càng ngày càng hăng.

"Thứ không nên thân, lòng dạ hẹp hòi như vậy," Ông Ân tối sầm mặt, "Chuyện từ bao giờ mà giờ vẫn còn nhớ, không biết di truyền từ ai."

"Anh cứ chờ xem," Ông lớn giọng nói, "Nếu không có thân thế của anh, họ Lộ kia thích anh vì cái gì?"

Trong tủ quần áo, Lộ Nhâm hoang mang, "...?"

…Chuyện, chuyện này sao lại cue cậu vào?

"Giờ này còn chưa về, chắc là trốn anh rồi!" Ông Ân cười nhạt, "Đừng tưởng ông đây không biết gì, người có cái mã mà tính tình như anh, có thể so với hai mấy người yêu cũ của cậu ta sao?"

Lộ Nhâm, "??"

"Hừ! Không nói cái đó, chàng trai ở đoàn phim cậu ta bây giờ không phải người cậu ta thích nhất sao?"

Lộ Nhâm, "... ???"

Không, đây không phải là tin đồn sao! Lộ Nhâm sắp rống lên rồi, ông cụ không được nói linh tinh nha, cậu có người mình thích nhất từ bao giờ?

Ông Ân chế nhạo giận dữ nói: "Tình yêu sâu đậm của anh dành cho cậu ta có ích lợi gì? Anh nhìn những người trên mạng, họ đều nói rằng anh là tình yêu cưỡng bức độc đoán điển hình, ông Trương nói với tôi rồi, anh vẫn còn không biết kiểm điểm, đừng nghĩ rằng bản thân có chút nổi tiếng là giỏi—

Còn chưa nói xong chứ "giang", quản gia Trương đã nhanh trí, lấy một quả cam đã bóc từ bát trái cây trên bàn, nhét vào miệng ông chủ.

Ông Ân, "..."

Ông Ân, "...Ông đang làm gì vậy!"

Quản gia Trương bình tĩnh nói: "Ông chủ, đừng kích động, ăn cam rồi hạ hoả."

Ân Bắc Lâm, "..."

Ông Ân cau mày nuốt quả cam, sau đó hét lên, "Hạ hoả cái gì!?"

"Ông đây nói lời thật việc thật thôi, ông ngăn tôi làm gì?!" Ông Ân chế nhạo, râu hếch lên, giễu cợt, "Tính khí này của nó, tôi nghĩ tên nhóc họ Lộ kia không chịu nổi nó chứ không sao giờ này còn chạy ra ngoài…?"

Còn chưa kịp nói xong thì đột nhiên có tiếng "Lách cách" từ trong góc.

Ông Ân dừng lại, vô thức nhìn về hướng phát ra tiếng.

Trong giây tiếp theo, cánh cửa tủ quần áo mở ra.

Lộ Nhâm khoanh chân ngồi trong tủ, khoác chiếc áo sơ mi có vẻ như vừa bị xé ra.

Cậu đỏ mặt như chảy máu, ngại ngùng nói "Xin chào".

Ân Bắc Lâm, "..."

Quản gia Trương, "..."

Ông Ân, "..."