Nữ quỷ: "...... bỗng nhiên thấy no."
Bé chợt hiểu rõ: "Dì sợ!"
Nữ quỷ: "...... Mày nói cái gì chính là cái đó!"
Làm một con rối, chuyện gì cũng có thể buông bỏ được.
Bé nghiêng đầu, con ngươi đen nhánh nhìn xuyên qua tầng tầng quỷ khí phía bên ngoài cửa sổ, bầu trời mây đen dày đặc.
"Dì đến gϊếŧ Bác Lương à?"
Nữ quỷ kinh dị nhìn về phía bé.
Ánh mắt của Tể Tể cực kỳ lạnh lùng, nhìn bề ngoài của bé mềm mại đáng yêu đến cực điểm, vừa thấp vừa nhỏ mũm mĩm mập mạp, nhưng giờ khắc này nữ quỷ lại cảm nhận được sự sợ hãi chưa từng có.
So sánh với chủ nhân nuôi dưỡng cô ta, chỉ có hơn chứ không kém.
Nữ quỷ: "...... Mày...... Mày đến cùng là ai?"
Vì sao khí thế của đứa nhỏ này còn kinh khủng hơn cả Quỷ Vương mà chủ nhân nuôi dưỡng?
Nhưng đứa nhỏ này cũng không phải là người trong Huyền Môn!
Đứa nhỏ này......
Tể Tể nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra một hàm răng trắng trong màn sương đen.
"Dì xấu, nếu như dì nói cho Tể Tể biết chủ nhân của dì là ai, Tể Tể có thể để dì sống lâu thêm một chút."
Nữ quỷ: "......"
Nói thế nào thì cô ta cũng là một con quỷ có tuổi đời rất lâu, thế mà lại bị một đứa nhỏ nhân loại uy hϊếp?
Chỉ là, lúc uy hϊếp cô ta, khí thế to lớn của bé đã đập vào mặt, ép cô ta không thể chịu đựng được mà buộc phải cúi đầu.
Kẻ nào mạnh thì kẻ đó thắng, thế giới của quỷ chính là như vậy!
Trong nháy mắt, nữ quỷ từ trên không trung bị ném xuống đất, đầu cúi rạp xuống, toàn thân run lẩy bẩy.
"Đại nhân, tha cho tôi đi, tôi cũng là thân bất do kỷ."
Tể Tể vừa muốn nói chuyện, dây đỏ trên cổ của nữ quỷ bỗng nhiên phát ra ánh sáng đỏ rực.
Nữ quỷ kêu lên một tiếng thê lương, bé liền thấy nữ quỷ bị dây đỏ kéo đi.
Cùng lúc đó, cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, Cố Thích Phong từ bên ngoài bước vào.
Thấy gió mạnh đập vào mặt, Cố Thích Phong bị lạnh đến run lập cập.
"Tể Tể?"
Vừa rồi phòng nghỉ còn tối lờ mờ rất nhanh đã khôi phục ánh sáng như trước đó, nhưng bởi vì bên ngoài trời vẫn còn u ám, mây đen cuồn cuộn, trong phòng không được sáng sủa lắm, Cố Thích Phong bật đèn lên.
"Tể Tể, cháu có cảm thấy vừa rồi rất lạnh không?"
Toàn thân bé đều là âm khí lạnh lẽo: "...... Cháu không cảm thấy lạnh."
Cố Thích Phong nhìn bé, ánh mắt đảo qua thân hình tròn tròn mập mập, còn mềm mềm, cười hớn hở mà ôm bé.
"Chú Cố có chút lạnh, cho chú Cố ôm Tể Tể làm ấm một chút nhé."
Bé có nhiệt độ cơ thể bình thường, ôm vào trong ngực thật mềm mại dễ chịu.
Cố Thích Phong nghĩ đến chuyện của Lương Quốc Dân, còn có chút lo lắng.
"Tể Tể, cháu có thể xác định giám đốc Lương không đi xuống hành lang bên dưới thì có thể an toàn không?"
Tể Tể lắc đầu: "Nửa giờ sau mới an toàn, hiện tại không an toàn, bởi vì dì xấu đã mang theo người khác tới giúp đỡ!"
Cố Thích Phong nghe không hiểu ra sao: "Từ đâu tới dì xấu?"
Bé giải thích: "Chú Cố, lúc chú để Tể Tể chờ ở chỗ này, thì có dì xấu ghé vào bên ngoài cửa sổ tìm tới đây."
Cố Thích Phong: "......"
Nhịp tim của Cố Thích Phong muốn nhảy lên cổ họng, anh ta chậm rãi nhìn về phía cửa sổ sát đất đằng kia.
Không có!
Cái gì cũng không có!
Bé nhỏ giọng nói: "Chú Cố, hiện tại dì xấu chắc là đã đi tìm bác Lương, không có ở đây."
Cố Thích Phong: "...... Cho nên giám đốc Lương cũng không phải là tử vong bình thường, mà là có người muốn hại ông ấy?"
Bé ngoan ngoãn gật cái đầu nhỏ.
"Đúng vậy! Người có công đức trong người, thường sẽ không chết vì tai nạn! Sẽ gặp dữ hóa lành!"
Cố Thích Phong: "......"
Cố Thích Phong vội lấy điện thoại di động ra, gọi cho ông cụ Bách.
***************
Nhà cũ của nhà họ Bách, ông cụ Bách đang ở phía sau hoa viên uống trà.
Ông cụ nhận điện thoại của Cố Thích Phong thì không nói câu nào, chỉ nghe bên kia điện thoại nói một tràng, sau đó hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh của thường ngày.
Ông cụ Bách nghe xong, sắc mặt trầm xuống.
"Tôi đã biết, lập tức đi tới đó liền."
Lúc ông cụ ra cửa, thì nhìn thấy cháu trai Minh Tư cũng đi ra ngoài.
"Minh Tư?"
Bách Minh Tư đi rất gấp, vẻ mặt căng thẳng, cũng không nghe thấy tiếng ông nội gọi cậu.
Cậu tự mình lái xe, rất nhanh đã biến mất ở ngoài cửa lớn.
Ông cụ Bách: "......"
Ông cụ Bách gọi lái xe tới, nhanh chóng đi về phía Bệnh Viện Trung Ương.
Ở trên xe, Bách Minh Tư nhìn ngọc bội trong tay lóe lên ánh sáng, luôn luôn trầm ổn như một ông cụ non, lúc này lại mím môi mỏng thành một đường, tinh thần căng thẳng.
Ngọc bội trong tay là cùng một đôi với ngọc bội tặng cho Tể Tể.
Ngọc bội đưa cho Tể Tể được điêu khắc đồ án trăng khuyết, mà trong tay cậu là ngôi sao, đây là ngọc bội có lịch sử lâu đời của nhà họ Bách, được để lại cho người thừa kế, người cầm ngọc bội có thể cảm ứng lẫn nhau, một khi đối phương xuất hiện nguy hiểm, bên này có thể lập tức biết được.
Trước kia, khi gia tộc nhà họ Bách thịnh vượng, hai miếng ngọc bội này thì một miếng sẽ trong tay tộc trưởng, một miếng còn lại sẽ ở trong tay người trẻ tuổi của nhà họ Bách, nhưng có năng lực mạnh nhất trong những truyền nhân của gia tộc.