Tiết Ly cảm thấy Trì Vũ đã thay đổi.
Kể từ khi hai người phát sinh quan hệ trên giường.
Từ khi bắt đầu hẹn hò, Tiết Ly và Trì Vũ không phải chưa từng tiếp xúc cơ thể, chỉ là đến cuối thì dừng lại, Tiết Ly biết đàn ông chịu khổ cực, cũng có vài lần nhả ra, nhưng đều bị Trì Vũ cự tuyệt.
"Ngoan, anh muốn đem thời khắc trân quý này, đến ngày chúng ta kết hôn."
Kết hôn?
Tiết Ly cảm thấy đây là một từ rất xa vời, hoặc là nói, cô căn bản chưa từng suy nghĩ qua chuyện này.
Bất quá những lời này của Trì Vũ thực sự khiến Tiết Ly cảm động, dù sao có thể được người ta quý trọng như thế, đối với Tiết Ly mà nói là trải nghiệm rất hiếm lạ, mặc dù như thế, khi đối mặt với đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Trì Vũ, cô vẫn cảm thấy chột dạ.
Không nghĩ tới Trì Vũ đã từng nói qua những lời này, sau một lần say rượu, đem lần đầu tiên cướp lấy.
Trong khoảnh khắc đau đớn xé rách mọi tâm trí, Tiết Ly ngoại trừ đau, còn có mờ mịt.
Đặc biệt là khi đối diện với tia máu đỏ tươi trong mắt Trì Vũ.
Trong thoáng chốc, Tiết Ly có ảo giác Trì như biến thành người khác.
Trên thực tế, nam nhân đã không còn như trước kia.
Du͙© vọиɠ chiếm hữu của Trì Vũ mãnh liệt đến mức Tiết Ly thỉnh thoảng sẽ cảm thấy không thở nổi, anh không chỉ kiểm tra điện thoại, mà ngay cả hành trình Tiết Ly ở nước ngoài Trì Vũ cũng sẽ thông qua mọi thứ để nắm giữ, giống như là lắp camera mini trên người cô.
Tiết Ly chưa bao giờ nghĩ mình có thể chịu đựng được chuyện này.
Nhưng cô lại ở trong trạng thái này cùng Trì Vũ sinh hoạt hai năm.
Hai năm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, giống như Tiết Đắc Huy đã có chỗ đứng vững chắc trong tập đoàn và như con sư tử vươn móng vuốt sắc bén về phía Tiết Ly, giống như Tiết Hương Hương cùng Phó Thanh Vũ sau khi chia tay rồi quay lại đã quyết định bước vào lễ đường... Tâm trạng Tiết Ly căng thẳng trong thời gian dài cái nhìn chằm chằm của Trì Vũ, giống như một dây đàn bị kéo đến cực hạn, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt gãy.
Năng lượng tích lũy đã lâu một khi bộc phát, có khi cũng chỉ là chuyện chớp mắt.
Nhưng kết quả lại vô cùng thảm khốc.
Tiết Ly ở tiệc đính hôn bị Trì Vũ bỏ lại, hôm sau tập đoàn triệu tập hội đồng quản trị, hội đồng quản trị vốn đứng về phía Tiết Ly đột nhiên phản bội, Tiết Ly bị hạ bệ, Tiết Đắc Huy lấy được đặc quyền.
Hai chuyện này đều liên quan đến Trì Vũ.
Khi nam nhân mặc âu phục trắng vốn nên mặc trong hôn lễ bước vào phòng làm việc của Tiết Ly, với dáng vẻ xa lạ nhưng lại tự nhiên, Tiết Ly ngoài ý muốn bình tĩnh.
"Tại sao?"
Đã sớm có dự cảm, chỉ là tự lừa dối bản thân không muốn tin, nhưng sự tình đã đến hồi kết, Tiết Ly bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.
Trái tim thấp thỏm suốt hai năm, cuối cùng cũng trở lại chỗ cũ một cách vô cùng xấu hổ.
Cô chỉ cần một câu trả lời.
Một câu trả lời của Trì Vũ.
"Tại sao?" Trì Vũ lặp lại một lần, mỗi một chữ đều nhấn mạnh cực kỳ cẩn thận, giống như cẩn thận nếm thử. "Tiết Ly, em thông minh như vậy, em không biết sao?
Tiết Ly giống như nghe không hiểu ngữ khí trào phúng của Trì Vũ, vẫn bướng bỉnh nhìn anh.
Hai người giằng co trong im lặng.
Cuối cùng, Trì Vũ dời ánh mắt cũng mở miệng trước.
"Tôi không làm thế thân cho bất cứ ai."
Quả nhiên.
Đây là đáp án mà Tiết Ly đã sớm đoán trước.
"Em chưa bao giờ coi anh là người thay thế cho bất cứ ai, Trì Vũ."
"Lừa đảo!" Trì Vũ phút chốc quay đầu. "Tôi đã gặp qua Phó Thanh Vũ, hắn cùng tôi giống nhau, thậm chí ngay cả tên đều..."
Nói tới đây, Trì Vũ giống như khó mà chịu được, nắm chặt nắm đấm đồng thời oán hận nói xuống một câu. "Tôi không phải kẻ ngốc, Tiết Ly, tôi không có khả năng làm thế thân cho bất luận ai, cũng không muốn làm thế thân cho bất luận kẻ nào."
Tiết Ly vốn còn muốn giải thích, chỉ là khi nhìn vào ánh mắt căm hận của Trì Vũ, cô chợt hiểu ra, sự tình phát triển đến bây giờ, có bao nhiêu lý do tốt đến mấy cũng không còn ý nghĩa.
Cuối cùng cô và Trì Vũ cũng đi vào ngõ cụt.
Huống chi lúc trước, cô đích thật là bởi vì Trì Vũ cùng Phó Thanh Vũ trên người có vài phần tướng mạo tương tự cùng khí chất mới tiếp cận đối phương.
Chỉ là sau đó.
Tiết Ly nhắm mắt lại, không cho nước mắt chảy ra.
"Em biết rồi." Cô cũng không hỏi Trì Vũ đóng vai gì trong vở kịch của Tiết Đắc Huy, chỉ dùng giọng điệu bình tĩnh mà mệt mỏi nói. "Trì Vũ, chúng ta chia tay đi."
Bởi vì Tiết Ly nhắm mắt lại, cho nên cô cũng không nhìn thấy ánh mắt nam nhân trong nháy mắt ảm đạm xuống cùng biểu tình trở nên vặn vẹo khi cô nói hai từ "chia tay".
Trì Vũ cả người cứng ngắc nhìn chằm chằm Tiết Ly, giống như muốn nhìn thấu cô.
"Được, như em mong muốn."
Lúc này, hai người đều tự xoay người, không gặp nhau nữa.
Tiết Tiết: "Thật khiến người ta thổn thức a, đây chính là đang nói cho chúng ta biết tầm quan trọng của giao tiếp đi."
Hệ thống: "..."
Tiết Tiết: "Kết cục đâu?
Hệ thống: "Sau đó Tiết Ly dưới ánh mắt của mọi người đem cổ phần còn lại của mình bán đi và rời khỏi công ty, vốn là cô định chuẩn bị xuất ngoại, không nghĩ tới trên đường đi tới sân bay lại gặp phải tai nạn xe liên hoàn, không may mất mạng."
Hệ thống: "Sau khi Trì Vũ biết được tin tức này, cảm thấy Tiết Đắc Huy không muốn buông tha Tiết Ly, ép Tiết Ly rời đi, mới dẫn đến bi kịch của Tiết Ly, bởi vậy để trả thù Tiết Đắc Huy, trong mấy năm kế tiếp, anh đã làm rất nhiều chuyện điên cuồng, cuối cùng tinh thần thất thường, chạy đến tầng cao nhất của căn hộ nơi Tiết Ly ở lúc đó nhảy xuống, tự sát."
Tiết Tiết: "Sớm biết như thế, lúc trước cần gì phải làm vậy."
Người đáng hận tất có chỗ đáng thương, người đáng thương tất có chỗ đáng hận, những lời này dùng để hình dung Trì Vũ là thích hợp nhất.
Người khiến Tiết Ly mất hết hy vọng là Trì Vũ, bản thân Trì Vũ cũng biết rõ nhưng không chịu đối mặt với sự thật tàn khốc này mà lựa chọn đổ toàn bộ tội lỗi lên người Tiết Đắc Huy, kết quả chính mình cũng rơi vào kết cục thê thảm như vậy, buồn cười cỡ nào lại đáng buồn cỡ đó?
Rõ ràng là không cần phải đi đến bước này.
Tiết Tiết: "Yêu cầu của người ủy thác là gì?"
Hệ thống: "... Yêu cầu của người ủy thác là, hy vọng Trì Vũ không bị hắc hóa, khiến anh có cuộc sống bình thường. "
Cuộc sống bình thường?
Tiết Tiết: ".... Sau đó?
Hệ thống: "Không có, đây chính là người ủy thác duy nhất yêu cầu."
Tiết Tiết: "Cái gì? Ngươi nhớ không lầm chứ?
Hệ thống: "Làm sao có thể nhớ lầm!" Tính chuyên nghiệp bị nghi ngờ, hệ thống biểu tình rất không vui. "Tiếp nhận yêu cầu của người ủy thác đều được xác nhận sau đó mới ký hợp đồng, không có khả năng sẽ phạm sai lầm."
Tiết Tiết: "Được rồi, ta biết rồi, vậy..."
Hệ thống: "Thân ái nhắc nhở, nhiệm vụ mục tiêu sắp xuất hiện."
Tiết Tiết: ".... Biết rồi."