Lương Tiêu lại không ngờ rằng Tiết Kiều lại nhớ tên anh.
Trong phút chốc, toàn thân hưng phấn lan tràn, mùi vị phức tạp, khiến cho thân thể Lương Tiêu cứng ngắc như khúc gỗ.
Tiết Kiều dường như cảm thấy bộ dạng của anh rất buồn cười, mà bật thành tiếng.
Thanh âm dễ nghe như tiếng chuông bạc, truyền vào tai, trở thành liều thuốc kí©ɧ ɖụ©.
Mặt anh cũng đỏ dần lên.
Tiết Tiết thấy vô cùng thú vị.
Cô cũng không ngờ rằng, Lương Tiêu người mà cô tận mắt nhìn lại là một nam nhân phù hợp với khẩu vị cô như vậy.
Thân hình cao lớn, giống như quân nhân chứ không phải thương nhân, đặc biệt gương mặt đó, có phần giống với Lương Hà, nhưng bất kể là đường nét trên khuôn mặt vô cùng gợi cảm sắc nét, còn đẹp hơn Lương Hà đẹp đến mê người.
Nếu Lương Hà như một cây con non nớt, thì Lương Tiêu chính là một cây to nở đầy hoa.
Điều thu hút Tiết Tiết nhất chính là khí chất của anh.
Giàu tính xâm lược nhưng không quá phô trương, giống như con báo đang kiên nhẫn ẩn nấp săn mồi, đem toàn bộ sức lực vào bên trong, chờ cơ hội để hành động.
Chính vì vậy bất kể ở đâu nah đều nổi bật giữa đám đông, nhìn anh si mê không chớp mắt, Tiết Tiết trong lòng dĩ nhiên rất kiêu ngạo và đắc ý.
Và phản ứng của anh cho thấy sự tương phản với vẻ ngoài mạnh mẽ của anh, làm cho mọi người cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Kết quả vừa nghiêng đầu một cái, nữ nhân cười hỏi.
“Sao vậy, trông đần độn vậy?”
“Đến đây một chút.”
Tiết Tiết vừa nói vừa ngoắc tay Lương Tiêu.
Nam nhân bất giác làm theo lời cô không chút do dự.
Đợi đến khi tới mép giường, Tiết Tiết ra hiệu cho Lương Tiêu ngồi xuống, nhưng anh còn chưa kịp ngồi xuống, cánh tay thon dài của nữ nhân đột nhiên vươn tới, quấn quanh lấy anh như dây leo, sau đó dùng sức kéo xuống…
Trọng tâm không ổn định khiến hậu quả không thể tưởng tượng được.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tiết Kiều gần ngay trước mắt, hàng mi dài và dày hiện ra rất rõ ràng, Lương Tiêu cuối cùng mới phản ứng ra chuyện gì đã xảy ra.
Anh muốn động, nhưng Tiết Tiết không cho anh động.
“Tiết Kiều…”
“Không, không được gọi em là Tiết Kiều.” Tiết Tiết đến gần anh, thổi vào mặt anh. “Gọi em là Tiết Tiết.”
Tiết Tiết?
Lương Tiêu dường như chưa nghe ai gọi tên Tiết Tiết, ngay cả Lương Hà cũng không có gọi.
Nghĩ đến Lương Hà, con ngươi nhanh chóng xẹt qua tia u ám.
Tiết Tiết cũng chú ý tới Lương Tiêu khi nhắc tới Lương Hà, nghĩ đến mối quan hệ của anh cùng Lương Hà không đơn giản chỉ là anh em bất hòa.
Bất quá Tiết Tiết cũng không quá để ý.
Chuyện bẩn thỉu trong giới nhà giàu không hiếm gì, thật ra thì những chuyện cũng vòng tới vòng lui, anh em ruột đều tính toán nhau, huống hồ đây là mâu thuẫn giữa hai anh em cùng ba khác mẹ.
Dù sao đi nữa, cô không nên biết thì hơn.
Hiện tại, cô có chuyện quan trọng hơn phải làm.
“Không gọi?” Tiết Tiết đột nhiên mở miệng, duỗi cái lưỡi đinh hương, nhẹ nhàng liếʍ cằm của nam nhân. “Lương Tiêu, em nói cho anh trước, cơ hội chỉ có một.”
Tiết Tiết nói xong, ngước mắt nhìn con ngươi đen thăm thẳm nhuốm dần màu du͙© vọиɠ, tinh nghịch chớp mắt.
Lúc này chiếc chăn đã hoàn toàn tuột xuống thắt lưng.
Cặρ √υ' to đầy đặn của cô ép sát vào l*иg ngực săn chắc của nam nhân, vô tình hay cố ý mà va chạm.
“Ưʍ.”
Cổ họng Lương Tiêu phát ra hơi thở nặng nề, mà cuối cùng cũng hiểu ra rằng Tiết Kiều đang cố chọc mình.
Nữ thần của anh giờ đã là nữ nhân của anh.
Ý nghĩ này vừa lóe lên, nó giống như tia chớp xé toạc bầu trời đêm, hoàn toàn phá hủy lý trí và sự kiên nhẫn còn lại của Lương Tiêu.
Anh hôn Tiết Tiết một cách mãnh liệt, thuận thế đem nữ nhân áp xuống.
Hai người sức nặng thêm vào, chiếc giường mềm mại lập tức bị lõm xuống một lỗ lớn, Tiết Tiết nhanh chóng phản ứng lại, không chịu yếu thế đuổi theo Lương Tiêu khi anh đưa cái lưỡi của mình vào trong càn quét bừa bãi.
Nước miếng hòa quyện, thắt chặt vào nhau vào nhau.
Không ai nhường ai.
Cuối cùng, kết thúc khi Tiết Tiết cắn môi Lương Tiêu.
Lúc này Lương Tiêu bây giờ và lúc trước hoàn khác nhau, vẻ mặt nhìn chằm chằm vào Tiết Tiết giống như thợ săn đang nhìn chằm chằm vào con mồi của mình, tràn đầy cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ.
Đặc biệt là môi mỏng dưới nơi Tiết Tiết cắn lộ ra lỗ nhỏ, một giọt máu to bằng hạt đậu tiết ra, khiến khuôn mặt vốn cao quý của anh càng thêm hoang dã, toát ra luồng khí tức chết người.
Tiết Tiết có thể cảm nhận được hạ thể của mình đang ướt.
Dâʍ ɖị©ɧ từ miệng nhỏ không ngừng chảy ra.
Đầu gối Lương Tiêu vừa vặn đặt giữa hai chân của Tiết Tiết, vì vậy cũng phát hiện ra sụ thay đổi trên cơ thể nữ nhân.
“A.”
Anh khẽ mỉm cười.
“Thật dâʍ đãиɠ a.”