Thương Hiệu

Chương 17: Bánh kem dâu tằm

Trước đây mấy cô bé trong tiệm khi thì ngắm anh chủ khi lại ngắm trai đẹp, còn giờ thì được ngắm luôn cảnh trai đẹp cầm hoa đến ngồi đối diện anh chủ mà ảnh lại không giận.

Chu Phóng không muốn dây dưa gì với Nhan Khởi nữa, bèn bảo: “Không cần thiết.”

Nhan Khởi chỉnh hoa ngay ngắn rồi đặt xuống chiếc ghế bên cạnh, nghiêm túc hỏi hắn: “Tại sao không?”

Chu Phóng xoay di động, mất kiên nhẫn: “Tại sao lại cần?”

Nhan Khởi biết không thể hành xử theo lối thường với kiểu người như hắn, anh suy nghĩ một lúc rồi bảo, “Tại vì Nhạc Nhạc thích tôi.”

Quả nhiên Chu Phóng cau mày song không nói gì thêm.

Nhan Khởi nói tiếp: “Tôi đã đồng ý với nhóc ấy lần sau cùng đi ăn cơm, không nên nuốt lời.”

“Bảo lần sau nhưng đâu có nói rõ khi nào.”

“Lần sau của tôi là hôm nay.” Nhan Khởi đáp.

“Tôi bận.” Chu Phóng sửa lại.

“Vừa nãy anh bảo rảnh.”

“Giờ thì bận rồi.”

Nhan Khởi so mắt với Chu Phóng vài giây rồi gật đầu, “Được thôi, tôi chờ anh.”

Nhan Khởi gọi một phần bánh kem vị dâu tằm, tên cũng là bánh kem dâu tằm.

Về chỗ ngồi thì bảo với Chu Phóng: “Anh chủ ơi, tên món bánh kem này của tiệm anh không hay.”

Chu Phóng chắc đã bất lực với hành vi vô sỉ này của anh, sắc mặt hắn tệ vô cùng, mắt thì chẳng thèm liếc sang cái nào, ý là “ưng thì ăn, không thì biến”.

Nhan Khởi tốt tính đến mức mãi mà không giận, Chu Phóng kệ anh thì anh lẳng lặng ngồi ăn.

Đây là lần thứ hai Chu Phóng chứng kiến trọn cảnh Nhan Khởi ăn hết một miếng bánh kem, so ra thì Nhan Khởi hôm nay nho nhã hơn cả đêm ấy, một miếng bánh kem bình thường thôi mà anh ăn như món tráng miệng của nhà hàng cao cấp vậy.

Ăn xong anh đặt nĩa xuống rồi lấy khăn giấy lau miệng, nhìn sang Chu Phóng, “Việc bận của anh là ngắm tôi ăn bánh kem hả?”

“Tôi có nhìn anh à?”

“Không nhìn hả?”

“Không.”

Nhan Khởi phì cười, thấy mình với Chu Phóng mà ở cùng nhau thì lúc nào cũng trẻ con cả, anh hắng giọng, “Gọi Nhạc Nhạc đi ăn thôi, tôi thấy giờ anh chẳng bận rộn gì đâu.”

Cậu nhân viên phục vụ xin nghỉ phép mấy hôm trước đã về tiệm, nên bây giờ Chu Phóng chỉ thỉnh thoảng đi giao mấy đơn hàng gần đây chứ không còn việc khác.

“Đã bảo bận rồi.”

Nhan Khởi bất đắc dĩ nhìn hắn, “Tôi phiền phức thế á…”

Lúc anh hạ giọng nói khẽ thì âm cuối rất nhẹ, vào tai Chu Phóng thì y như làm nũng, đến cả Chu Nhạc cũng chẳng còn nói chuyện kiểu này nữa.

Chu Phóng bực dọc gõ di động, hồi lâu mới đáp: “Lúc im lặng thì tạm ổn.”

Nhan Khởi ngây ra rồi phì cười, không phải nụ cười khách sáo chẳng chạm đuôi mắt mà là vui vẻ thực sự.

Anh cầm điện thoại lên soạn tin nhắn gửi Chu Phóng: [Thế nói kiểu này nhé, đi ăn thôi]

Chu Phóng cạn lời liếc anh rồi đặt di động xuống, không hồi âm.

Nhan Khởi nhướng mày nhìn hắn, nhắn tiếp: [Tôi đâu có nói chuyện đâu anh chủ]

Chu Phóng ơ thờ, căn bản không nhòm điện thoại.

Nhan Khởi đút điện thoại hắn vào tay hắn, nhắn nữa: [Tôi mời anh, muốn ăn gì]

Chu Phóng rốt cũng mở khoá liếc một phát, trả một câu: [Anh rảnh à?]

Nhan Khởi: [Chắc thế, dù gì cũng mới chia tay, anh thông cảm cho tôi một tẹo]

Lúc đọc đến câu này Chu Phóng mới ý thức được rằng quả thực Nhan Khởi vừa mới chia tay, thậm chí ban nãy còn bị bạn trai cũ bám lấy nên chắc cũng không vui vẻ gì. Nhưng anh vẫn luôn rất kiên nhẫn với hắn, chưa từng đanh mặt hay nổi giận, đạo đức rất tốt.

Nhan Khởi và Chu Phóng vốn không ở cùng một thế giới, lần nào cũng là Nhan Khởi lạ lùng vô cớ sà đến, bằng không họ đã chẳng quen nhau.

Chu Phóng nhìn Nhan Khởi đối diện mình, bảo: “Chu Nhạc đang học Taekwondo, sáu rưỡi mới tan.”

Khoé mắt Nhan Khởi cong cong, anh đáp ngay: “Thế sáu rưỡi đón nhóc rồi đi ăn.”

Nhan Khởi xem giờ, “Cũng sắp rồi, chỗ học xa đây không? Hay giờ đi luôn?”

“Không cần đâu,” Chu Phóng đăm chiêu nhìn anh, hồi lâu mới hỏi một câu chẳng hề liên quan, “Anh là chuyên gia tâm lý?”

“Ờ, không ra dáng hả?”

Chu Phóng bỗng cong môi, đây là lần đầu tiên Nhan Khởi thấy hắn cười, “Không ra dáng thật đấy.”

“Sao lại thế?”

“Tôi tưởng muốn làm chuyên gia tâm lý thì phải dựa vào thực lực.”

Nhan Khởi hiểu hàm ý của hắn, thế là cười hỏi: “Vậy tôi dựa vào cái gì?”

Chu Phóng không trả lời nữa nhưng đáp án hiển hiện trước mắt, theo hắn thì chắc Nhan Khởi chỉ có cái bản mặt hoặc cộng thêm ngón nghề làm nũng kia thôi, cơ mà đây chỉ là nhận định của riêng Chu Phóng.

Nhan Khởi không phủ nhận, hiếm khi gặp được một người bạn có thể trò chuyện mà không cần cân nhắc quá nhiều thứ như Chu Phóng, dù hiện thời vẫn chưa thân. Nhan Khởi không định bày kỹ năng chuyên nghiệp ra trước mặt hắn, anh chỉ muốn thoải mái tự do chút thôi.

Trước khi đi đón Chu Nhạc, Nhan Khởi nhìn bó bách hợp kế bên mình rồi hỏi Chu Phóng, “Trồng đỡ trong tiệm anh trước được không?”

Lần đầu tiên gặp một người bị bạn trai cũ cắm sừng mà vẫn muốn giữ lại hoa của người ta, Chu Phóng buột hỏi, “Không vứt à?”

Nhan Khởi ôm bó hoa, cúi đầu ngửi, “Chính cậu ta không xứng với bó hoa này, hoa đẹp thế mà bị cậu ta mua phải cũng vô tội mà.”

Hành động xem hoa là người của anh không hề ngang trái, lúc ôm bó hoa còn cẩn thận từng li như đấy là một đứa bé.

Chu Phóng im lặng một chốc, cuối cùng vẫn cho anh để hoa lại tiệm rồi dặn Lưu Hiên tìm lọ trống cắm vào.

Lưu Hiên nhìn họ rồi nghía bó bách hợp, cậu không hiểu lắm, cứ có cảm giác anh Phóng sẽ không hành xử thế này.

Nhan Khởi cười, kéo khoá áo đàng hoàng rồi đi trước mở cửa cho Chu Phóng, “Lần đầu trưng hoa đấy hả?”

Chu Phóng ngẫm một lúc, đâu chỉ có thế, hai mươi mốt năm trong cuộc đời hắn thì giờ là lần đầu tiên bị một gã đàn ông khác dắt mũi đây này.