Đếm Ngược Thời Gian Sống Sót

Chương 96

Sau khi đến nhà trọ, Triệu Bạch Ngư đưa Nhã Thiện đi một vòng, trên đường đưa nàng về phòng, y hỏi một câu riêng tư: "Trước đây người yêu của cô ở trong quân đội nào thế?"

Nhã Thiện: "Hắn nói hắn thuộc đội phiên binh Chiết gia quân, quân Phu Diên dưới quyền Chiến thần Tây Bắc Lâm An quận vương, là kỵ binh thuộc một trong những nhánh kỵ binh giáp trụ."

Trùng hợp vậy sao?

Triệu Bạch Ngư nhìn Hoắc Kinh Đường.

Hoắc Kinh Đường: "Có thể làm kỵ binh giáp trụ chứng tỏ hắn là người dũng mãnh thiện chiến, có lẽ đã từng ra chiến trường, lập được nhiều quân công."

Nhã Thiện gật đầu lia lịa.

Triệu Bạch Ngư: "Nghe như lời cô nói thì hắn cũng đã có mười năm tuổi quân rồi, hẳn là phải có được hộ tịch trên đất Đại Cảnh, được phân đất cằn và chút ít tài sản."

Nhã Thiện: "Tang Cát ca nói hắn đã là Thục hộ, chỉ là còn phải đi theo trình tự, chắc là không tới nửa năm một năm nữa."

"Ta đảm bảo hắn sẽ nhanh chóng có được hộ tịch Thục hộ thôi." Triệu Bạch Ngư cười hỏi nàng: "Nếu như ta bảo đêm nay cô hãy kết hôn với người yêu của cô đi, cô có đồng ý hay không?"

Nhã Thiện sững sốt: "Các đại nhân phía trên sẽ bắt bọn ta ra chém đầu mất..."

Triệu Bạch Ngư: "Nếu như ta để ý đến chuyện đấy thì còn cần phải hỏi cô có đồng ý kết hôn trong đêm nay à? Cô cứ nói mình có đồng ý hay không đi, nếu đồng ý thì lập tức tìm người chạy đi báo tin cho cha mẹ cô và người yêu đi, tranh thủ thời gian mà lo liệu."

Nhã Thiện xấu hổ mà mặt mũi đỏ bừng, khẽ gật đầu.

"Vậy được, đến am ni cô với ta một chuyến trước đã."

***

Một đám quan binh bao vây bên ngoài nhà trọ, người bình thường bị dọa sợ chạy trốn hết sạch, trong nháy mắt phố xá đông đúc như trẩy hội trở thành chốn vắng vẻ yên tĩnh, đến cả ông chủ và tiểu nhị cũng tìm một cái xó để núp vào.

Ngạc Đạt Mộc đưa mấy tên thuộc hạ đắc lực theo xông vào viện sau của nhà trọ, chẳng màng quan tâm đám người Triệu Bạch Ngư ở phòng nào mà chỉ phất tay nói: "Đi bắt người lại cho ta!"

Thuộc hạ tuân lệnh, đạp mở cửa từng căn phòng một, người bị kéo từ bên trong ra ban đầu còn mắng chửi có vương pháp hay không, vừa nhìn thấy Ngạc Đạt Mộc một thân quân trang và quan binh bên ngoài thì câm như hết ngay tức khắc.

Một tên thuộc hạ trong số đó bước đến căn phòng chính giữa chuẩn bị đạp cửa thì bỗng nhiên cửa bị mở ra từ bên trong, một người đàn ông khí phách bất phàm bước ra, chỉ liếc mắt một cái đã chặn hết những lời mà gã định quát lên lại ngay cổ họng, cả người lạnh toát như thể đang bị đàn sói hành tẩu nơi đại mạc hoang vu nhìn chằm chằm vào, cũng giống như đang chạm trán với đội quân Đại Hạ hung ác tàn bạo trên chiến trường giao tranh, thế là gã lúng túng cả buổi trời chẳng dám nói gì.

Hoắc Kinh Dường di chuyển tầm mắt rồi bước về phía trước, kẻ kia vốn đi theo sau hắn để tìm lỗi lại trông giống hệt như tùy tùng của hắn vậy.

"Ngươi tìm ai?"

Ngạc Đạt Mộc hoài nghi nhìn hắn, tên côn đồ lúc trước vội vàng bước lên nói: "Không phải là người khi ấy nói chuyện với tiểu nhân, nhưng thấy tướng mạo hắn không tầm thường, thân hình hiên ngang thế kia, hẳn là kẻ còn lại trong xe ngựa rồi, cũng là đồng lõa."

Hoắc Kinh Đường giấu tay cụp mắt, lười nhác hỏi: "Nói đi, vì sao đêm hôm khuya khoắt mà lại quấy nhiễu mộng đẹp của người khác hả? Bắt người hay là làm xằng làm bậy? Người ở trong viện này đều là thương nhân vân du bốn phương kiếm cơm ăn, đừng gây khó dễ cho người ta chứ."

Ngạc Đạt Mộc nghe vậy thì cười, "Ngươi đúng là một người thú vị, thân mình đã chẳng bảo vệ nổi mà còn lo lắng cho người khác à? Ta hỏi ngươi, có phải là ni cô kia bảo các ngươi giúp nàng ta trốn đi hay không?"

Hoắc Kinh Đường: "Ni cô gì? Ta không phải là chùa miếu am ni cô, lại không phải công cụ giúp người khác quy y, cũng chẳng có hứng chứa chấp ni cô hòa thượng."

Ngạc Đạt Mộc đưa mắt ra hiệu một cái liền có người định xông vào trong phòng Hoắc Kinh Đường tìm kiếm, nhưng vừa bước qua cửa đã nghe Hoắc Kinh Đường nói: "Trong phong có bao nhiêu thứ ta đều đã nhớ kỹ rồi, thể theo quy củ của phiên tộc Tây Bắc, thiếu một thứ thì lấy lại một thứ trên người ngươi, trông vẻ ngoài của đại nhân đây cũng là người phiên tộc nhỉ, vậy thì nên hiểu rõ quy củ mới đúng."

Người lục soát phòng nghe vậy thì cứng đờ người ra, mấy chuyện như vào phòng soát đồ gã đã làm không ít lần, đương nhiên là sẽ mượn gió bẻ măng rồi, đặc biệt là những tên giàu sụ đến từ nơi khác như người này, có tiền nhưng không có quyền cũng chẳng quen biết ai, bị người khác lấy mất đồ quý giá cũng không dám lên tiếng.

Không ngờ lại chẳng phải hạng lương thiện gì.

Ngạc Đạt Mộc chắp tay đi hai vòng quanh Hoắc Kinh Đường: "Hóa ra không phải là người không có đầu óc, vậy thì ngươi cũng nên biết Kinh Châu này là địa bàn của ai."

Hoắc Kinh Đường giống như cười mà không phải cười: "Ngạc Khắc Thiện danh tiếng lẫy lừng, đương nhiên ta nghe như sấm vang bên tai, còn đâu... Có mấy danh tướng thanh danh không tệ, tướng thủ Thiên Đô Trại và Ninh An Trại cùng với mười ngàn tướng sĩ liều chiến chiến đấu với một trăm ngàn binh mã Đại Hạ cũng rất giỏi giang, vang vọng Tây Bắc. Hừm... Ta nhớ tướng thủ Thiên Đô Trại tên là Ngạc Đan, nhỉ? Cái người được gọi là Thiết Bích tướng quân ấy, nghe bảo người đó là con trai của Nguyên soái Ngạc Khắc Thiện, đúng là hổ phụ sinh hổ tử."

Sắc mặt Ngạc Đan tối sầm lại, lạnh lùng nhìn Hoắc Kinh Đường.

Tay chân đứng sau gã ngầm hiểu quát lớn: "Mới khen ngươi mấy câu mà ngươi phổng mũi lên đấy à? Ngạc Đan kia chỉ là cháu trai của Ngạc nguyên soái mà thôi, Thiết Bích tướng quân gì chứ? Một tên nhát cáy bỏ thành chạy trối chết, chỉ là cái thứ có tiếng không có miếng!"

Ngạc Đạt Mộc quay phắt đầu lại trừng mắt với tên kia, kẻ đó nhận ra mình nói sai thì nhanh chóng cúi đầu lui ra.

Hoắc Kinh Đường: "Không phải là con trai của Ngạc nguyên soái sao?"

Ngạc Đạt Mộc: "Vì sao lại nói thế? Chẳng lẽ ở ngoài Kinh Châu, những người khác đều cho rằng Ngạc Đan là con trai của Ngạc nguyên soái à?"

Hoắc Kinh Đường bày ra vẻ mặt do dự, rồi làm bộ như ngộ ra tình hình không ổn lắm, hắn bèn cười giả lả: "Có lẽ là do ta hiểu nhầm rồi."

Tất nhiên là Ngạc Đạt Mộc không tin lời hắn rồi, nhưng cũng không tự rước lấy nhục mà hỏi lại, chỉ đành mặc kệ mà tin, khói mù trong lòng càng dày đặc, càng hận Ngạc Đan hơn.

Bấy giờ người đi lục soát phòng chạy đến bẩm báo: "Đại nhân, không tìm thấy người đâu hết."

Ngạc Đạt Mộc: "Đồng lõa của ngươi đã giấu ni cô kia ở đâu rồi hả?"

Hoắc Kinh Đường: "Ta nói thật cho ngươi biết vậy, ta thật sự chưa từng thấy ni cô nào cả."

"Vẫn không chịu nói thật à? Đi, theo ta đến Nha môn. Ta đã cáo quan việc này rồi, bọn ta có rất nhiều, rất nhiều nhân chứng đấy!" Ngạc Đạt Mộc phất tay: "Đưa đi!"

Bóng dáng Hoắc Kinh Đường thoắt cái xuất hiện ngay sau lưng Ngạc Đạt Mộc, rồi đi nhanh về phía trước: "Đi nào."

Ngạc Đạt Mộc kinh hãi, nhanh chóng xoay người, tăng thêm phòng bị, lại nói thân thủ của gã không yếu, nhưng từ nãy đến giờ vốn chưa thăm dò võ công của đối phương, nếu như hắn có lòng lấy đầu trên cổ gã chẳng phải sẽ dễ như lấy đồ trong túi hay sao?

Ngạc Đạt Mộc vội phất tay: "Các ngươi chắn trước ta đi, để mắt đến hắn. Để lại mấy người ở đây theo dõi, chờ đồng lõa của hắn trở về thì bắt lại ngay!"

***

Trời đã tối, Nha môn Tri phủ vẫn còn đốt đuốc sáng rực, công đường mở, hai bên là nha dịch hãy còn buồn ngủ, Mông Thiên Túng ở trên công đường lén lút ngáp một cái rồi gõ kinh đường mộc hỏi: "Dưới đường là người phương nào, trạng cáo chuyện chi?"

Ngạc Đạt Mộc tiến lên nói rõ ngọn nguồn, Mông Thiên Túng cau mày: "Lại là ni cô không biết liêm sỉ kia à?" Ầm một tiếng, kinh đường mộc lại bị vỗ vang, quát hỏi Hoắc Kinh Đường: "Nói! Có phải các ngươi thấy sắc nảy lòng tham hay không? Đến cùng là đã giấu người ở đâu rồi?"

Hoắc Kinh Đường không đáp.

Ngạc Đạt Mộc dựa vào bàn xử án nói: "Hắn không thừa nhận hắn hợp tác cướp người giấu người, nhưng mà mấy tên thủ hạ của ta tận mắt nhìn thấy, còn có cả ông chủ nhà trọ và lữ khách đều có thể làm chứng."

Mông Thiên Túng bèn cho người đưa nhân chứng đến, đúng như lời Ngạc Đạt Mộc nói, bọn họ đều đã từng thấy người này và đồng lõa của hắn đưa một ni cô về nhà trọ.

Ông chủ nhà trọ còn nơm nớp lo sợ nói: "Ta nhớ kĩ lắm mà, bởi vì hai vị này mi long mắt phượng, phong thái nho nhã, gặp mặt một lần chắc chắn sẽ không quên được, huồng chi khi đó bọn họ còn đưa một ni cô có vẻ ngoài xinh đẹp đi theo, ta nhớ rõ trong hai người có một vị lang quân lịch sự đến hỏi có cửa hậu hay không nữa, rồi sau đó liền dẫn ni cô đó đi ra hướng cửa hậu. Còn đi đâu thì tiểu nhân không biết."

Mông Thiên Túng lại gõ kinh đường mộc thét hỏi: "Ngươi vẫn không thừa nhận sao?"

Hoắc Kinh Đường tỏ vẻ như vừa ngộ ra: "Hóa ra người các ngươi đang nói chính là tiểu nương tử Nhã Thiện đấy à?"

Ngạc Đạt Mộc: "Ngươi còn giả vờ gì nữa? Bọn ta liên tục hỏi ngươi đã giấu ni cô kia ở đâu rồi, miệng ngươi cứng như băng trong trời đông vậy, bây giờ đến công đường, bị nhiều người xác nhận như thế, ngươi không thể giấu giếm nữa nên mới nhớ ra sao? Chẳng lẽ trong ngày hôm nay ngươi còn thu nhận rất nhiều ni cô khác nữa à?"

"Không phải, chỉ có một người. Nhưng nàng nói nàng không phải ni cô."

"Đừng lắm lời, nàng ta mặc áo Hải Thanh chỉ am ni cô mới có, chỉ ni cô mới có thể mặc! Nàng ta nói không phải thì ngươi tin à?"

"Ta là người thiện lương, từ trước đến giờ rất dễ thành thật với người khác."

"Cút mẹ đi đồ chó má! Sao ngươi không thử ra ngoài cổng Nha môn tìm một bãi nướ© đáı chó nhìn thử xem bộ mặt tôn quý của ngươi có hai chữ thiện lương hay không?" Ngạc Đạt Mộc vô cùng tức tối.

Giọng điệu của Hoắc Kinh Đường lành lạnh: "Ngươi không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài được."

Ngạc Đạt Mộc khó thở ôm ngực, đây thật sự là lần đầu tiên gã thấy một người vô liêm sỉ đến mức này.

Nổi giận đến cực điểm lại khiến mình tỉnh táo, không dây dưa với Hoắc Kinh Đường nữa, gã quay sang nói với Mông Thiên Túng: "Đại nhân cũng nghe thấy rồi đấy, hắn thừa nhận hắn và đồng lõa thấy sắc nảy lòng tham cướp giấu ni cô, rồi bây giờ lại quậy phá ở chỗ này, rõ ràng là muốn kéo dài thời gian. Mặc dù không biết hắn còn có âm mưu quỷ kế gì, nhưng tránh cho đêm dài lắm mộng, đại nhân hãy mau phán bọn họ tội dụ dỗ con gái nhà lành, không tôn trọng thần phật, cắt gân tay chân rồi đuổi ra khỏi phủ Kinh Châu đi, rồi lệnh cho người lùng bắt đồng lõa của hắn và ni cô kia khắp thành này, cũng nhanh chóng lột da ni cô kia để tạ tội với thần phật!"

Trước lời đề nghị này, Mông Thiên Túng đồng ý, ngoại trừ câu cuối cùng: "Để cho người ta trở về am ni cô là được rồi, không cần phải lột da. Như vậy đi, chờ bắt được người rồi sẽ nhốt nàng ta vào trong am ni cô, đuổi tình lang của nàng ra khỏi phủ Kinh Châu, nuôi con không dạy là lỗi của cha, con gái thất đức là tại mẹ biếng nhác, bắt cả cha mẹ của ni cô này lại đánh bằng roi, xăm chữ lên mặt, Ngạc quân chủ thấy thế nào?"

Hình phạt này không đau không ngứa, Ngạc Đạt Mộc không vui: "Không phải Mộng đại nhân thiên vị ni cô kia quá rồi sao, ông phải biết phiên trưởng thượng của chúng ta tôn sùng thật phật, mà ni cô này đã phá hỏng giáo điều nhiều lần, làm cho lòng người bất mãn từ lâu, mấy thủ lĩnh phiên tộc nổi danh thấy vậy đã đến chỗ ta cáo trạng, yêu cầu phải trừng trị ni cô này. Ông thì khen ngược, chỗ nào cũng thiên vị."

Mông Thiên Túng biến sắc, ông ta hơi cổ hủ nên bất mãn vì ni cô lén lút qua lại với đàn ông, làm tổn hại phong tục và giáo hóa, tuy vậy cũng đã từng có suy nghĩ muốn làm lắng những lời dị nghị của phiên tộc xuống, nhưng hôm nay nghe thấy Ngạc Đạt Mộc nói thế, trong lòng đủ hiểu hắn đang làm việc này để trả thù vì tình riêng, cũng có nghĩa là ông ta không thể cho qua được, thật sự là không có cách nào khác nữa.

Lúc trước có thể nhờ Ngạc Khắc Thiện ra tay là bởi vì lão tin Phật, hiện tại nếu để lão biết ni cô qua lại với đàn ông, chỉ sợ lão sẽ dùng cách còn tàn nhẫn hơn cả Ngạc Đạt Mộc nữa.

Thái độ của Ngạc Khắc Thiện sẽ quyết định thái độ của các thủ lĩnh phiên tộc khác trong phủ, nếu như vì chuyện này cho rằng Đại Cảnh không tôn trọng văn hóa tín ngưỡng của bọn họ, khiến cho Kinh Châu này rối loạn, thì sau này triều đình trách tội xuống, ông không gánh nổi trách nhiệm.

Nghĩ tới nghĩ lui một phen, Mông Thiên Túng quyết định làm theo ý kiến của Ngạc Đạt Mộc, tra hỏi Hoắc Kinh Đường: "Ngươi mau khai nơi ẩn núp của đồng lõa và ni cô kia ra, nếu không đừng trách bổn phủ dùng hết hình phạt trong Nha môn này lên người ngươi! Trông ngươi da mịn thịt mềm thế này, không chịu nổi đâu, mau nói thật đi."

Hoắc Kinh Đường đan tay vào nhau, vân vê ngón tay cái, nghe vậy thì gật đầu: "Dân không đấu với quan, ta hiểu rồi, ta sẽ phối hợp... Để ta nhớ xem là đã đi đâu nào? À, nhớ rồi, y nói là đưa ni cô quay về chỗ ở của nàng, đại nhân cũng biết nàng ta ở đâu chứ?"

"Ni cô đương nhiên là phải ở am ni cô rồi?"

"Là am ni cô nào?"

"Đương nhiên là ở... Ngươi hỏi bổn phủ hay là bổn phủ hỏi ngươi vậy? Ăn nói thiếu lịch sự, bướng bỉnh ngang tàng." Mông Thiên Túng liếc Hoắc Kinh Đường, vừa chuẩn bị phái người đến am ni cô bắt người về thì bỗng nhìn thấy ở bên ngoài có một quan binh đang đứng nhìn dáo dác.

Ngạc Đạt Mộc ra khỏi công đường, nghe lời quan binh nói xong thì nở nụ cười, quay đầu lại nhìn Mông Thiên Túng, gã suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngươi lén lút mang thêm mấy người đến am ni cô bắt cô gái kia đi, đừng có để cho nàng ta chạy nữa! Cũng không cần phải đưa đến Nha môn, đưa thẳng về phủ của ta là được."

Dặn xong lại quay về nói với Mông Thiên Túng trong công đường: "Đại nhân, khỏi cần phải phái người sang đó nữa, tên đồng lõa của hắn đã quay về nhà trọ, bị bắt tại trận rồi, đang trên đường đến đây đấy."

Vừa dứt lời đã thấy có một bóng người bước qua khỏi bức tường bình phong trước cổng, băng qua trung đình, nhịp bước vội vàng như đang chạy vào công đường, thậm chí nha dịch còn chẳng kịp năng y lại.

Mông Thiên Túng quát hỏi: "Người đến là người phương nào, vì sao lại tự tiện xông vào công đường?"

Triệu Bạch Ngư ngạc nhiên hỏi: "Chẳng phải đại nhân đang tìm ta à?"

"Lúc nào... Ngươi chính là đồng lõa của hắn sao?"

Triệu Bạch Ngư gật đầu.

"Có người báo ngươi lừa dẫn ni cô đi, có nhận không?"

"Không thể nhận." Triệu Bạch Ngư thật thà giải thích: "Trong tình huống khi đó, mười mấy tên đàn ông trông như hung thần ác sát đuổi theo một người con gái yếu ớt đáng thương, cô gái đó cầu cứu bọn ta, phàm là người có lòng hiệp nghĩa thì không thể nào thấy chết mà không cứu đúng chứ? Vậy nên ta mới lừa bọn họ, giấu người đi, sau đó đưa nàng ấy về."

Mông Thiên Túng: "Nếu như là cứu người thì cứ đưa thẳng nàng ta về am ni cô là được, sao lại vẽ vời thêm chuyện lượn quanh về nhà trọ làm gì? Ngươi không lén lút qua lại với ni cô kia chứ?"

"Nói gì thế! Cô gái kia chưa từng bước một bước vào phòng ta, chỉ đi một vòng quanh sân sau của nhà trọ rồi ra ngoài từ cửa hậu, không tin thì ngươi cứ việc hỏi tạp dịch cho ngựa ăn và tiểu nhị trong nhà trọ đi, bọn họ đều có thể làm chứng."

Mông Thiên Túng hỏi lại nhân chứng, xác nhận rằng y không đưa ni cô kia vào trong phòng, thế thì lại không thể trách phạt đám người bọn họ, đúng là hiểu lầm, ý định ban đầu vốn cũng chỉ là thấy việc nghĩa thì hăng hái mà làm thôi, người cũng đã được đưa về rồi, thế là ông ta muốn thả hai người đi, nhưng Ngạc Đạt Mộc lại lên tiếng ngăn cản.

"Bây giờ bọn họ muốn nói cái gì thì cứ mặc kệ cho bọn họ nói, nhưng nhỡ cô gái kia vốn không ở am ni cô, hai người này bắt tay nói dối lừa gạt đại nhân với ý đồ thoát tội, bước ra khỏi Nha môn thì chẳng phải biển rộng trời cao mặc chim bay hay sao?"

Ngạc Đạt Mộc đưa lưng về phía Mông Thiên Túng, cong môi nở nụ cười đầy tính toán.

Dù sao thì người của hắn đã đến trước một bước để bắt cô gái kia đi rồi, đến khi người của Mông Thiên Túng đi lục soát, không nhìn thấy nàng ta sẽ hỏi tội hai người này, tội danh là gì còn chẳng phải để cho gã mặc sức định đoạt hay sao?

Cô gái kia, gã phải bắt được trong tay!

Đắc tội người của gã cũng không thể bỏ qua!

Quả nhiên Mông Thiên Túng nghe theo lời gã, lệnh cho hai người Triệu Bạch Ngư ở lại trước, sau đó lệnh cho người đến am ni cô tìm ni cô Nhã Thiện.

Một hồi lâu sau, người của Mông Thiên Túng xuất hiện ở ngoài công đường, vẻ mặt lo lắng. Lòng Mông Thiên Túng tràn ngập nghi ngờ rằng có chuyện không may, hỏi tới mới biết là không tìm thấy người đâu cả.

"Đã tìm khắp nơi chưa?"

"Tìm rồi ạ! Nói là người được đưa đến am ni cô chờ không đến một khắc đồng hồ, rồi lại đưa người đi! Còn nói..."

"Cô gái kia đã hoàn tục rồi!"

Mông Thiên Túng vô cùng tức giận: "Ngươi lên công đường nói ra hết những gì ngươi thăm dò được ra đây!"

Cấp dưới nghe lệnh lên công đường thuật lại lần nữa, Mông Thiên Túng cau mày nói: "Không thể nào. Lúc trước nàng ta đã nói rõ trước mặt bổn phủ và Ngạc nguyên soái rằng nàng ta tuyệt đối không hoàn tục chỉ để từ chối lời cầu hôn, vì vậy lần này nàng ta lén lút qua lại với đàn ông còn muốn hoàn tục gả cho người khác nên mới bị bổn phủ từ chối, chọc cho phiên tộc tức giận bất bình." Ông ta hỏi lại Triệu Bạch Ngư: "Ngươi đã giở trò gì để cho nàng ta hoàn tục? Là dùng quyền ép người, đe dọa dụ dỗ hay sao?"

Triệu Bạch Ngư: "Đại nhân cảm thấy rằng quyền thế của ta ngập trời ư?"

Mông Thiên Túng: "Thấy phong thái của ngươi bất phàm, trông như có chút quyền hành trong tay, nhưng mặc kệ ngươi có là ai đi nữa, dù ngươi có là vương tôn quý tộc vùng nào đi nữa, đã đến Kinh Châu thì phải tuân theo quy củ! Bổn phủ làm việc theo quy trình, toàn bộ các biện pháp được quyết định đều cân nhắc dựa trên sự bình yên của Tây Bắc, kiên quyết không thẹn với lương tâm. Ngược lại là ngươi, đã lên đến công đường còn nói dối, mưu toan lừa gạt bổn quan, xem ra không cho nếm trải chút gì đó thì không nói nổi một câu thật lòng đây mà. Nha đâu..."

"Chờ đã. Đúng là ta đã cứu được người, đưa từ nhà trọ về đến am ni cô, nhưng sau đó đã chuộc cô ấy lại rồi."

"Chuộc, chuộc lại?" Mông Thiên Túng há hốc mồm ra.

Chuyện gì thế này?

Ngạc Đạt Mộc giật lấy kinh đường mộc đập một cái giận dữ hỏi: "Ta chỉ từng nghe đến chuyện chuộc tiện tịch hoặc chuộc kỹ nữ, ni cô chỉ có thể hoàn tục, chưa từng nghe nói đến chuyện ni cô cũng có thể được chuộc lại, ngươi đang làm trò trống gì đấy?"

"Vậy là kiến thức của ngươi nông cạn rồi. Lương Vũ đế Nam Lương sùng Phật tin Phật, chỉ hơn chứ không kém phiên tộc, xuất gia bốn lần thì hết ba lần bị đám đại thần tiêu một khoản tiền lớn để chuộc lại, tiền triều còn có hai Hoàng phi đang xuất gia làm đạo cô thì bị chuộc về tiếp tục gả đi làm vợ người ta. Hoàng đế Hoàng phi còn có thể, vì sao ni cô Nhã Thiện kia không thể được chuộc lại? Huống chi ni cô tuổi đôi mươi rung động mở lòng là chuyện thường tình, đến Phật tổ còn giúp người hoàn thành nguyện vọng, cho phép ni cô đã xuất gia được hoàn tục, sao đến Kinh Châu chỗ các ngươi thì lại không được nữa hả? Lui một vạn bước mà nói, diện tích lãnh thổ Tây Bắc rộng bao la nhưng dân cư không tập trung dày đặc như ở Trung Nguyên, nơi này lại là vùng biên cảnh, cần nhân thủ chống cự trước kẻ thù bên ngoài, việc nào việc nấy đều cần người, dân cư chính là của cải, không cho người ta kết hôn thì làm sao phát triển dân cư? Quản trời còn muốn quản cả hôn sự của một ni cô, ngại bản thân mình rảnh rỗi quá à?"

Ngạc Đạt Mộc vốn không tin thần phật, cũng chẳng cần biết lý lẽ gì cả, kẻ nào mắng trước kẻ đó đúng.

"Già mồm cãi láo! Mông đại nhân đừng để bị lừa gạt, Phật giáo phiên tộc ta căn bản không có chuyện chuộc lại như lời kia."

Triệu Bạch Ngư: "Phật giáo phiên tộc của ngươi được truyền lại từ Trung Nguyên ngày xưa, sao lại không nhận tổ tiên vậy?"

Mông Thiên Túng đau đầu nhức óc, tìm sư gia đến hỏi xem chuyện chuộc người mà Triệu Bạch Ngư nói có phải là sự thật không.

Sư gia nhỏ giọng nói: "Y nói không sai, theo lý quả thật có thể chuộc người. Ni cô kia ban đầu thề tuyệt không muốn hoàn tục, cho nên nàng ta không thể hoàn tục, nhưng nếu như có người đến chuộc lại thì dù có là Ngạc nguyên soái cũng không thể nói gì, chứ đừng nói chi đến tất cả các thủ lĩnh phiên tộc Tây Bắc."

Mông Thiên Túng không muốn lấy mạng ni cô, không cho phép nàng hoàn tục cũng chỉ vì đối phương đã từng thề trước Phật và tất cả thế gia vọng tộc rồi, sợ phán cho nàng hoàn tục sẽ chọc giận phiên tộc, nhưng khi có một cách giải quyết hoàn hảo xuất hiện ngay trước mặt, ông ta cũng chưa thấy vừa lòng.

Dù Triệu Bạch Ngư chuộc ni cô là để dùng nàng làm ấm giường, hay là giúp nàng hoàn thành nguyện vọng, cũng đều khiến cho ông ta thấy khó chịu.

Đùa bỡn ni cô? Cưới ni cô làm vợ?

Tổn hại phong tục giáo hóa.

Có điều ông ta vẫn phán: "Lời y nói đúng rồi, bổn phủ chỉ có thể phán y vô tội thả ra thôi, về phần ni cô kia, nếu như y đã chuộc được người, xử lý như thế nào là chuyện của y."

Nói xong thì chuẩn bị thả người về nhà.

Ngạc Đạt Mộc còn chưa chịu từ bỏ ý định: "Tiểu ni cô kia hoàn tục thì có thể lập gia đình rồi, ta sẽ cầu ngươi cho nạp nàng làm thϊếp, Tri phủ đại nhân làm chứng nhé." Gã bước lên hai bước, hạ giọng đe dọa: "Người xứ khác, biết điều chút đi. Nếu như không giao ni cô ra... Ta sẽ không đối xử với ngươi như vậy, nhưng tình lang của nàng và cha mẹ của tình lang nàng có lẽ sẽ không xong đâu. Bọn họ đều là Sinh hộ phiên tộc, không thuộc quyền quản lý của triều đình Đại Cảnh, dù có là Hoàng đế cũng không thể nhúng tay vào."

Triệu Bạch Ngư làm bộ ngạc nhiên: "Hóa ra tướng quân đây làm nhiều chuyện như vậy chính là để lấy nàng sao? Ngài nói sớm dữ vậy! Ngài là thế gia vọng tộc, nếu như cô nương Nhã Thiện theo ngài thì sẽ được sung sướиɠ trong vinh hoa phú quý cả đời, nhưng mà... Hầy! Ta vừa gả nàng đi rồi. Sao ngài không nói trước? Thế chẳng phải ta đã cản đường tương lai của ngài rồi sao? Hầy."

Ngạc Đạt Mộc và Mông Thiên Túng đều kinh ngạc, "Ngươi vừa chuộc người ta đã gả đi ngay à?"

"À, tình chàng ý thϊếp rõ rành rành, củi khô lửa bốc, không thể chờ đợi được nữa, ta muốn ngăn cũng không ngăn nổi."

"Ngươi!" Ngạc Đạt Mộc giận dữ trợn mắt nhìn y.

Lúc này có một tên thuộc hạ đến bên cạnh gã thì thầm vài câu, Ngạc Đạt Mộc đổi giận thành vui: "Ngươi bảo ngươi gả ni cô kia cho ai?"

"Thì gả cho người yêu của nàng, tên là Sách gì đó?"

"Sách Tang Cát?"

"Là hắn."

Ngạc Đạt Mộc xoay người nói với Mông Thiên Túng: "Bẩm Tri phủ đại nhân, ta nhớ rõ luật pháp Đại Cảnh quy định, con dân Đại Cảnh không được kết hôn với ngoại tộc! Nếu như tự tiện kết hôn thì nam nữ đều sẽ bị xăm chữ, bị tịch thu tài sản, buộc phải hòa ly, hỏi tội người nhà, nhẹ thì phạt đánh bằng roi, nặng thì lưu vong."

Mông Thiên Túng gật gù: "Đúng là có lệnh cấm này. Ngươi cho rằng mình giúp người ta hoàn thành nguyện vọng, thật ra không biết rằng mình đã hại hai gia đình."

Đại Cảnh không giống với tiền triều, việc cấm thông hôn với ngoại tộc là hoàn toàn chính xác, vì để làm gương tốt nên luôn từ chối cho các công chúa hòa thân.

"Ngoại tộc không phải là con dân Đại Cảnh ta, cũng không phải phiên tộc. Nhưng phiên tộc còn chia ra Sinh hộ, Thục hộ, Thục hộ cho Đại Cảnh ta phần đông dân số, không phải ngoại tộc, có thể thông hôn."

Ngạc Đạt Mộc bắt lấy sơ hở rồi nói: "Ngươi nói không sai, nhưng Sách Tang Cát kia vẫn là người Sinh hộ, là ngoại tộc!"

"Bây giờ thì không phải nữa rồi." Hoắc Kinh Đường chủ động lên tiếng, lấy một bức thư ra, "Đây là thư do Đô ngu hầu Thôi tiểu tướng quân tự tay viết, căn cứ vào quân công mười năm của Sách Tang Cát mà ban thưởng và cấp hộ tịch."

"Mau mang lên đây cho ta xem thử." Mông Thiên Túng cầm lấy thư xem cùng sư gia, hai người thương lượng một phen, xác nhận dấu ấn trên thư đúng thật là từ con dấu của tướng lĩnh quân Phu Diên rồi, sắc mặt mới hòa hoãn trở lại: "Đã có Thôi tiểu tướng quân phân phó, bổn phủ sẽ chọn ngày làm thủ tục chứng thực nhập hộ cho Sách Tang Cát. Ni cô kia đã được chuộc thì chính là người nhà tục, tùy ý gả lấy, Sách Tang Cát là người Thục hộ, tất nhiên có thể thông hôn với người Đại Cảnh, không hề phạm pháp."

Ngạc Đạt Mộc vừa nghĩ ra được mưu kế thì mới phát hiện ra người ta đã lấp kín sạch sẽ đường đi trước mặt gã rồi, đổi lại là người khác, bị ai coi thường cũng được, nhưng gã không phải là người bình thường, chịu ấm ức mà không được giải tỏa thì xứng đáng là đệ tử đứng đầu phiên tộc bước ra từ thế gia vọng tộc Tây Bắc hay sao?

Thấy sắc mặt Ngạc Đạt Mộc sa sầm xuống, không nén được sát ý, Mông Thiên Túng bèn nhắc nhở: "Trên công đường đừng nóng vội phá chuyện, nếu như để Ngạc nguyên soái biết thì sợ là khó mà kết thúc."

"Bớt lấy cha ra dọa ta đi! Mông Thiên Túng, ta nhịn ông lâu lắm rồi đấy, đừng nghĩ rằng ta không biết ông vì nể mặt cha mà thiên vị Ngạc Đan, cho nên ở đâu cũng gây khó dễ cho ta, nhưng mà suy cho cùng thì ta mới đường đường chính chính là con trai trưởng của nhà họ Ngạc, phía sau mẹ ta là ba thị tộc hùng hậu mạnh mẽ nhất trong số tám thị tộc lớn của phiên tộc Tây Bắc, ngày nào mẹ ta còn, cha ta sẽ không dám nhận Ngạc Đan! Ta muốn thay con chó không nghe lời là ông đi, chỉ cần ngoắc tay một cái thôi là được đấy."

"Ngươi..." Mặt mũi Mông Thiên Túng trắng bệch, vừa tức vừa sợ.

Ngạc Đạt Mộc không muốn nhìn đến ông ta nữa, quay đầu dán chặt mắt lên người Triệu Bạch Ngư và Hoắc Kinh Đường, ngoài mặt cười nhưng trong lòng thì không: "Ngạc Đạt Mộc ta đây từ khi sinh ra đến nay chưa bao giờ vấp phải đinh, chúng ta cứ từ từ mà tới."

Hoắc Kinh Đường: "Luôn kính cẩn chờ đợi."

Ngạc Đạt Mộc hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.

Công đường trở nên yên tĩnh, Mông Thiên Túng trả thư về rồi hỏi thăm: "Hai vị quen biết Thôi tiểu tướng quân sao?"

Hoắc Kinh Đường: "Không quen."

Triệu Bạch Ngư: "Có gặp vài lần."

Mông Thiên Túng cười xòa, nói với bọn họ: "Vừa rồi hai ngươi cũng đã nhìn thấy dáng vẻ ngang ngược phách lối của Ngạc Đạt Mộc rồi đấy, đến Tri phủ một châu như ta mà hắn cũng dám đe dọa, đúng là trước đây hắn muốn ép nạp ni cô kia vào phủ làm thϊếp nhưng thất bại, có biết vì sao không? Đương nhiên là bởi vì Nguyên soái Ngạc Khắc Thiện và các thủ lĩnh thị tộc phiên tộc đều cảm thấy hành động này là sỉ nhục thần phật, Ngạc Đạt Mộc không thể không khuất phục. Ta cũng không đành lòng để cho nàng ta còn trẻ mà phải chịu chết thê thảm trước những khuôn mẫu xưa cũ kia, có thể giúp được thì sẽ giúp, chỉ tiếc năng lực có hạn..."

Ông hạ giọng nói: "Tuy nói chuộc người là việc làm có tiền lệ, theo lý thì không có cách nào truy cứu được, nhưng Ngạc Khắc Thiện kia là người bảo thủ, sẽ cho rằng các ngươi dùng sơ hở để gây hấn với Ngạc gia quân, làm lung lay sức ảnh hưởng của thế tộc họ Ngạc trong phiên tộc, ta thấy hai vị chẳng giống với người không quyền không thế chút nào, nhưng phép vua thua lệ làng, hãy nhanh chóng rời đi đi cho an ổn."

Hoắc Kinh Đường và Triệu Bạch Ngư nhìn nhau, Triệu Bạch Ngư chắp tay nói: "Đa tạ Mông đại nhân đã nhắc nhở, bọn ta cũng không ở lại lâu, mấy ngày nữa sẽ đi. Nếu như vụ án đã kết thúc rồi, vậy ta xin cáo lui trước."

Mông Thiên Túng gật đầu lia lịa, phất tay cho bọn họ đi.

Hai người đi song song về phía trước, đi đến trung đình Nha môn.

Triệu Bạch Ngư nhỏ giọng nói: "Lúc trước chàng nói ông ta làm việc nước không tệ, việc quân không được, hơi thiệt thòi trong giải quyết việc lớn quốc gia nhưng không ngại việc nhỏ ta còn không tin nổi, bây giờ xem ra đúng là không đánh giá sai."

Hoắc Kinh Đường: "Ông ta đã đoán ra thân phận của chúng ta từ trước, không dám đắc tội, cũng không thể đắc tội với Ngạc Đạt Mộc, cho nên mới ra vẻ như làm theo lẽ công bằng, thật ra suốt cả quá trình ông ta cứ để mặc cho bản thân bị dắt đi, bên nào có lý thì theo bên ấy, đứng hẳn sang một bên thì sẽ không bao giờ phạm sai lầm, dù sao thì đến cuối cùng, là Ngạc Đạt Mộc hay Ngạc Khắc Thiện thì chín phần mười thù hận cũng sẽ hướng về chúng ta thôi."

Triệu Bạch Ngư: "Đắc tội Ngạc Đạt Mộc xong bèn tố khổ để lấy lòng chúng ta, không hồ đồ quá mức, cũng không quá xấu xa, càng không phải là một kẻ xem mạng người như cỏ rác. Quân Đại Hạ đột kích, Ngạc Khắc Thiện không phái quân tiếp viện mà còn chấp nhận đàm phán hòa bình, Mông Thiên Túng không phản đối có lẽ là vì đã bị Ngạc Khắc Thiện thuyết phục, nói gì đi nữa thì mấy năm gần đây phương châm của triệu đình đối với Đại Hạ cũng chính là lấy hòa đàm làm chủ."

Hoắc Kinh Đường: "Vẫn còn mơ hồ lắm. Đến một châu phủ yên bình làm một tên quan nhàn rỗi coi như cũng ổn rồi, làm quan ở một phủ cạnh biên giới, ít nhiều gì cũng phải biết bày binh bố trận, lúc không còn tướng lĩnh hoặc gặp phải một tên tướng lĩnh hồ đồ thì mới biết đường xông lên, không đến nỗi phải chịu tổn thất vô cùng nghiêm trọng."

Mười ngàn tướng sĩ Thiên Đô Trại và Ninh An Trại bỏ mạng, không phải Hoắc Kinh Đường không phẫn nộ, chỉ là chưa phải lúc.

Có lẽ Mông Thiên Túng có được chiến tích không tệ nên mới được điều đến Kinh Châu, hơn nữa vùng Kinh Nguyên đã không bị tấn công nhiều năm, cho nến mới ngồi an ổn trên cái ghế Tri phủ này đến tận bây giờ.

Triệu Bạch Ngư: "Dấu đóng trên thư kia, ông ta không nhận ra là của chàng sao?"

Hoắc Kinh Đường: "Bởi vì nó khá giống với con dấu quan, ta đóng rất nhạt, ánh sáng trên công đường không quá sáng, dường như thị lực của Mông Thiên Túng cũng không tốt lắm, có lẽ ông ta không nhận ra được dấu quan này, nhưng có khả năng đoán được ta mới là chủ nhân của nó."

Triệu Bạch Ngư: "Đoán chàng là Thôi phó quan à?"

Hoắc Kinh Đường: "Ta chỉ nói đại thế thôi, Mông Thiên Túng thấy được con dấu rồi, dù có biết rõ thân phận của ta cũng không dám lớn tiếng ồn ào."

Triệu Bạch Ngư: "Nhất định là Ngạc Khắc Thiện sẽ hỏi đến việc này, tin tức phủ kinh đô phái Kinh lược sứ đến Thiểm Tây cũng sẽ đến tai tướng lĩnh các vùng, ông ta sẽ cho người đi thăm dò thái độ của ta."

Hoắc Kinh Đường: "Khi nhắc đến Ngạc Đan, giọng điệu của Ngạc Đạt Mộc không giấu nổi ghen ghét và kiêng dè, chứng tỏ Ngạc Đan được Ngạc Khắc Thiện thiên vị nhiều hơn trong lời đồn, thậm chí có khả năng sẽ thay thế Ngạc Đạt Mộc trở thành thủ lĩnh phiên tộc kế tiếp."

Triệu Bạch Ngư: "Thế gia vọng tộc phía sau Ngạc Đạt Mộc tuyệt đối sẽ không đồng ý." Rồi y nở nụ cười: "Vậy thì sẽ thú vị lắm đây, Ngạc Khắc Thiện đoán ra được thân phận của ta rồi, tất nhiên cũng có thể đoán được những điểm đáng ngờ về Thiên Đô Trại đã được loan rộng ra ngoài, bệ hạ hoài nghi ông ta, hoài nghi Ngạc gia quân, nói không chừng còn sẽ hoài nghi cả phiên tộc, ta chính là người đến đây để điều tra việc này. Không biết tám thị tộc lớn của Tây Bắc biết được bao nhiêu chi tiết trận chiến Thiên Đô Trại, cũng không biết ai sẽ đến tìm ta trước đây nữa."

Hoắc Kinh Đường lười nhác đáp lại: "Thì phải đợi thôi. Mà sao ta cứ cảm thấy tiểu lang đang cười trên nỗi đau của người khác ấy nhỉ?"

Triệu Bạch Ngư tủm tỉm cười: "Chuẩn bị làm một cây gậy ngoáy phân* đâm bị thóc chọc bị gạo mà, cô nương mười tám tuổi lần đầu lên kiệu hoa, kìm lòng không nổi, có hơi ngượng ngùng."

(*) Gậy ngoáy phân (搅屎棍): Ám chỉ những người hay quấy nhiễu, gây xích mích, làm hỏng chuyện tốt của người khác, làm người khác ghét bỏ.

Mặt không đỏ không thở gấp, nào có nhìn thấy được.

Hoắc Kinh Đường suy nghĩ: "Ấy vậy là hồi kết hôn động phòng em không ngượng à."

"..." Triệu Bạch Ngư: "Nét đẹp tâm hồn nằm ở trong tim."

***

Đến khi bóng dáng của hai người biến mất khỏi bức tường chắn ở cổng, khuôn mặt tươi cười của Mông Thiên Túng mới sụp đổ, sư gia hỏi vì sao lại khách sáo với hai người nọ như vậy, chẳng lẽ thân phận của bọn họ đặc biệt thật sao?

"Ban ngày bọn họ vừa gặp được ni cô kia, mới đến tối mà đã nhận được thư của Thôi tiểu tướng quân ở Phu Châu xa xôi rồi ư? Ta thấy cái người cao hơn đó thực chất chính là Thôi tiểu tướng quân đấy! Còn cả người bên cạnh hắn nữa, y hiểu rõ luật pháp Đại Cảnh như thế, còn quen thuộc với quá trình thẩm tra xử án trên công đường, suy nghĩ nhanh nhạy, khéo ăn nói giỏi phản biện, đặc biệt là luôn lo cho những bất công của thiện hạ, vì dân chờ lệnh, còn có cả hành động đánh úp này nữa, cách thức rất riêng biệt, khiến cho ta nhớ tới một vị đại nhân."

Sư gia hỏi: "Vị nào?"

"Tiểu thanh thiên nổi tiếng khắp Đại Cảnh," Mông Thiên Túng cau mày, một chút cảm giác nguy cơ xông thẳng lên đầu: "Triệu Bạch Ngư."