Đếm Ngược Thời Gian Sống Sót

Chương 45

Hoắc Kinh Đường chắc chắn Khang vương trung thành với Nguyên Thú đế và triều đình, ông vừa sẽ không để mặc cho mưu kế của Đông cung và phủ Trịnh quốc công thành công, vừa không nỡ lòng để vụ án bị xé ra to, để kết quả cuối cùng chính là mưa máu gió tanh, không thể xoay chuyển.

Ví như đại án Hoài Nam lần này, sau khi Nguyên Thú đế biết được sự thật, dù lửa giận sẽ trút hết lên Tư Mã thị và Trịnh Sở Chi, nói sao thì cũng còn một Tĩnh vương ở đầu lãnh bớt nửa pháo lửa, nhưng nếu biết chuyện là do Đông cung và phủ Trịnh quốc công âm thầm bắt tay gây ra, Nguyên Thú đế sẽ hoàn toàn mất khống chế.

Thiên tử mất khống chế, trăm ngàn xác người ngã xuống không phải sao?

Chỉ sợ Hoàng hậu và Đông cung đều sẽ bị Nguyên Thú đế nổi trận lôi đình hạ lệnh chém chết, các môn đảng cũng hết đường chạy trốn.

Đại ngục nửa năm trước đã dấy lên vì Tần vương thật ra không là gì so với hành động của các đế vương triều đại trước, dù sao thì tất thảy đều nằm gọn trong lòng bàn tay của Nguyên Thú đế, chẳng qua việc diệt trừ vây cánh đã nằm trong danh sách săn gϊếŧ của lão từ lâu, những kẻ bị tóm vào tù ai cũng nói mình bị oan, nhưng không biết là oan chỗ nào.

Một khi Thiên tử đã mất đi lý trí giơ đao lên thì chính là mất hết tình người, mang họa đến cho thiên hạ, máu chảy ngàn dặm, đến lúc đó dù ông có ra khuyên can, nói không chừng cũng sẽ bị Nguyên Thú đế gϊếŧ người đỏ mắt tịch thu tài sản rồi chém đầu mất.

Khang vương không hề nói quá chút nào, cũng may là ông hiểu rõ Ngũ ca của mình nên mới dám khẳng định như vậy, đừng thấy bình thường Nguyên Thú đế thể hiện mình coi trọng thiên luân lạc sự*, thực ra luôn ngầm mưu tính mấy đứa con trai của mình không hề nương tay, bản chất là người bạc tình tuyệt nghĩa.

(*) Thiên luân lạc sự - 天倫樂事hay thiên luân chi lạc - 天倫之樂 được dùng để chỉ niềm lạc thú của gia đình, sự đoàn tụ của mọi người trong nhà

"Chuẩn bị xe ngựa và triều phục đi, bổn vương muốn gặp vua."

***

Ngày hôm sau lâm triều, trăm quan đứng cúi đầu, vẫn tấu bẩm chuyện triều như thường ngày, không quá khác thường.

Đến giờ Thìn, Đại thái giám liếc mắt nhìn thời gian rồi chậm rãi tiến lên, thấp giọng báo bên tai Nguyên Thú đế.

Nguyên Thú đế không ngừng xoay nhẫn ban chỉ trên ngón tay cái tay trái, ánh mắt tuần tra thái độ của trăm quan trong điện Thùy Củng, sắc mặt vẫn như thường ngày, đến cả Đại thái giám hầu lạ lão nhiều năm cũng không nhìn ra được tâm trạng lão bây giờ ra sao.

"Trịnh Sở Chi." Nguyên Thú đế bỗng nhiên lên tiếng.

Trịnh Sở Chi hồi hộp, lập tức bước ra khỏi hàng: "Có thần."

Nguyên Thú đế: "Ừ... Vụ án Hoài Nam đã tra đến đâu rồi?"

Trịnh Sở Chi nuốt nước bọt, khóe mắt liếc nhìn bóng dáng cao ngất mà sừng sững bất động của Đông cung và Ngũ hoàng tử trước mặt, lão thấy vậy liền vội đánh mắt đi, trong lòng liên tục thuyết phục mình sẽ không xảy ra chuyện gì, ngoại trừ Đông cung, phủ Trịnh quốc công và Tĩnh vương thì không ai biết toàn bộ chân tướng vụ án, mà ba bên bọn họ chẳng người nào muốn tìm đường chết cả.

"Bẩm Thánh thượng, thần đã tra rõ chân tướng đại án Hoài Nam, bốn năm trước, quan tham nghị An phủ sứ Hoài Nam Tôn Phụ Ất gϊếŧ cả nhà Hoàng thương Giang Nam Hoàng thị cướp bảo vật..."

Từ sáng sớm, Trịnh Sở Chi đã ngồi trong phủ soạn sẵn lời trần tình vụ án, chắc chắn không thể có sai sót mới dám đứng ở ngự tiền nói ra, mà chân tướng vụ án lão nói không chênh lệch nhiều với tình hình thật, có điều đã giấu giếm một vài chi tiết.

Ví như Tôn Phụ Ất gϊếŧ người cướp của, bảo vật bị bị cướp chính là huyết phách ngàn năm.

Ví như An Hoài Đức chiếm đoạt bạc chữa sông, cướp bạc cứu trợ thiên tai, việc trước giấu Ngũ hoàng tử bày mưu lập kế, việc sau giấu công dụng thật sự của việc cướp bạc cứu trợ —— "Thần đã thẩm vấn bộ hạ và tâm phúc của An Hoài Đức mới biết hóa ra ông ta là bộ hạ cũ của Tĩnh vương, giả vờ phục tùng mê hoặc Thái tử, mà Thái tử quen dùng người giỏi, tiến cử nhiều lần. An Hoài Đức chẳng những không cảm ơn, trái lại mượn uy danh Đông cung hành hung làm ác, quả thật là tội ác tày trời, không thể dung thứ."

Thái tử hưởng ứng tấu bẩm của Trịnh Sở Chi, lập tức bước ra khỏi hàng quỳ xuống: "Phụ hoàng, bưng tai bịt mắt, không nhìn ra An Hoài Đức lòng lang dạ sói phản bội chủ, để mặc ông ta làm bậy ở Hoài Nam, lấn áp trăm họ, sâu hơn là nhi thần chỉ vì cái lợi trước mắt, muốn giúp phụ hoàng thu hút nhiều hiền thần lương lại hơn, từng nhiều lần khen thưởng, tiến cử An Hoài Đức, người bên dưới chỉ xem thái độ của nhi thần làm việc, không ai dám tố cáo An Hoài Đức trước mặt nhi thần làm cho ông ta càng kiêu căng liều mạng, coi thường uy nghiêm triều đình, tùy tiện sát hại mệnh quan... Đây là lỗi của nhi thần, xin phụ hoàng trách phạt nhi thần tội sơ xuất trong giám sát, không làm tròn bổn phận."

Ngũ hoàng tử cũng vội bước ra khỏi hàng: "Phụ hoàng, chuyện không liên quan đến Thái tử, là nhi thần hết sức tiến cử An Hoài Đức, một mực bảo đảm người này có tài kinh quốc, Thái tử mới cất nhắc ông ta nhiều lần. Muốn trách muốn phạt cứ để nhi thần gánh chịu, nhất định không dám hai lời!"

Thái tử trách: "Ra làm gì? Không phải chuyện của đệ!"

Ngũ hoàng tử giả điếc không nghe, cố chấp quỳ tại chỗ: "Phụ hoàng, nhi thần không có nhiều bản lĩnh, không thích đọc Tứ thư Ngũ kinh, không hiểu đạo lý lớn là gì, chỉ có câu "Xây dựng bản thân lấy hiếu đễ làm nền móng" là tự thân sâu sắc cho là đúng, khắc ghi trong lòng. Nhi thần biết không thể tu dưỡng trung tín lễ nghĩ liêm sỉ nến mức tận cùng, vậy nên dốc lòng rèn luyện hai chữ hiếu đễ đứng đầu tám đức*. Không thể nói rằng đã rèn 'hiếu đễ' đến nỗi có thể khiến cho người ta khen ngợi, nhưng lại dám khoe khoang, sai lầm của nhi thần khi ở dưới quyền hành của Thái tử chính là vì hai chữ 'hiếu đễ' này mà so ngực với bụng, có qua có lại."

(*) Tám đức gồm hiếu, đễ, trung, tín, lễ, nghĩa, liêm, sỉ

Từng câu từng chữ ra, thiên quân rơi xuống đất.

Quan triều nghe vậy, nội tâm bắt đầu cảm thán, đều nói thiên gia không có cha con, không có anh em, vậy mà tình cảm giữa đương kim Thái tử và Ngũ hoàng tử lại làm cho người ta vô cùng cảm động.

Cũng không phải là tất cả quan triều đều đang cảm khái tình anh em thấu trời xanh kia, ít ra Trần Sư Đạo ngoài mặt rũ mắt cúi đầu nhưng trong lòng đang cảm thấy khinh bỉ.

Nghiêu Thuấn còn không dám tự khen chí hiếu chí đễ, hắn là người đầu tiên đấy.

Bệ hạ còn chưa lên tiếng, hai vị này đã phấn son lên sân khấu, không phải là muốn dùng hiếu đễ để làm Nguyên Thú đế động lòng đấy chứ?

"Bây giờ còn chưa phải là lúc các ngươi bước ra nhận sai đâu." Nguyên Thú đế gác khuỷu tay lên long ỷ, vuốt ve nhẫn ban chỉ, biểu cảm lạnh như băng: "Còn thích quỳ thì cứ quỳ đi."

"——!"

Tim đám người Thái tử nặng trĩu xuống, thái độ này của Nguyên Thú đế không nằm trong dự liệu khiến cho bọn họ mất đi thái độ tự tin trong tay. Nguyên Thú đế có chán ghét Tĩnh vương đến đâu đi nữa thì cũng không thể giận cá chém thớt hai người được, còn ở ngay trước mặt toàn triều văn vỏ nói 'không phải lúc nhận sai' ——

Có ý gì?

Chẳng lẽ Nguyên Thú đế biết được chuyện gì trước rồi?

Nguyên Thú đế nhìn thắng Trịnh Sở Chi: "Tấu xong rồi sao?"

Da đầu Trịnh Sở Chi tê dại, tim đập mạnh, không dám đáp lại ánh mắt xuyên thấu lòng người của Nguyên Thú đế, lão cố nén sợ hãi, lắp bắp: "Thần... Thần đã tấu xong."

Nguyên Thú đế lại hỏi quan bồi thẩm: "Đại Lý tự Thiếu khanh, Hình bộ Thị lang, các ngươi không có lời gì để nói sao?"

Bây giờ kẻ ngu cũng biết có vấn đề đã xảy ra, hai vị mệnh quan triều đình bước ra khỏi hàng, nhắm mắt trả lời: "Bẩm bệ hạ, chúng thần chỉ phối hợp với Trịnh đại nhân nghị tội hỏi cung, đầu đuôi vụ án đều do... Do Trịnh đại nhân toàn quyền phụ trách, chúng thần không dám lạm quyền."

Nguyên Thú đế yên lặng, cả điện câm như hết, những người có liên quan đã đổ mồ hôi lạnh ướt lưng.

Nguyên Thú đế: "Có người mật báo cho trẫm, nói có rất nhiều loạn đảng nổi dậy ở vùng hương dã Hoài Nam, thường kết thành đội ngũ đi lại ở vùng núi, có cả khẩu hiệu, trang bị áo giáp và đao thương quân dụng, ý đồ bất chính."

Trịnh Sở Chi sợ hãi quỳ rạp xuống đất, trán cụng vào nền đất lạnh như băng, bất chấp đau đớn, lão nhanh trí xoay chuyển: "Thần, thần không biết..."

"Thái tử, tiểu Ngũ, các ngươi có biết không?"

Hai người cũng sợ đến nỗi tay chân lạnh ngắt mà vẫn cố bình tĩnh: "Nhi thần, không biết."

Giờ phút này bọn họ đều đang nghĩ, cuối cùng là do ai mật báo? Còn ai biết được chuyện đóng binh ở Hoài Nam nữa?

Triệu Bạch Ngư sao?

—— không, y không thể nào biết được!

... Y thật sự không biết ư?

Nếu như không phải vua đang ở trước mặt, Trịnh Sở Chi đã vò đầu bứt tai, đau đớn không chịu nổi rồi, làm sao chuyện có thể thay đổi xoành xoạch làm người ta phát điên thế kia? Rốt cuộc Triệu Bạch Ngư là thần thánh phương nào? Có phải y tính toán sau lưng lão hay không? Nếu như không phải là y, vậy thì ai mật báo? Đối phương còn biết được bao nhiêu?

Câu hỏi giống vậy cũng thoáng qua suy nghĩ của Thái tử và Ngũ hoàng tử, nhưng không ai nói cho bọn họ biết đáp án.

Nguyên Thú đế hỏi lại lần nữa: "Bao năm nay Tư Mã Kiêu chiếm đoạt gần bốn thành thuế thu Hoài Nam, trong tối cấu kết với An Hoài Đức, đóng binh nuôi binh ở Hoài Nam, có chuyện này không?"

Thái tử đập đầu bộp bộp mấy tiếng hô lên: "Tuy nhi thần thường xuyên qua lại với nhà ngoại, nhưng Tư Mã gia mang danh thanh quý, ai nấy đều biết, gia phong Tư Mã thị chất phác kính cẩn, cúi đầu trước gương sáng, cũng rất nhiều người biết. Mẫu hậu đoan trang hiền thục, có tài có đức, làm gương cho mệnh phụ trong thiên hạ, hai mươi mấy năm qua chưa từng giẫm đạp kẻ dưới, không thể có được đức hạnh này nếu không có sự ảnh hưởng của truyền thống gia đình. Tư Mã Kiêu đã ra ngoài Kinh làm việc mấy chục năm, tuy cô không quen thân với ông ấy nhưng tin tưởng gia phong Tư Mã thị nghiêm khắc, có lẽ trong đó có hiểu lầm... Phụ hoàng nói có người mật báo, nhi thần cả gan, dám hỏi là người phương nào? Có nhân chứng vật chứng không? Làm sao đê chứng minh chứng cứ không phải là ngụy tạo?"

Nguyên Thú đế: "Ngươi muốn chứng cứ sao?"

Thái tử cúi đầu thấp hơn: "Đánh giá theo tình hình chủ yếu để luận tội, luật pháp như vậy, nhi thần chỉ làm việc theo luật pháp."

Nguyên Thú đế hỏi những người khác: "Các ngươi cũng muốn chứng cứ sao?"

Không ai dám đáp lại, nhưng Trịnh Sở Chi đã hoàn hồn, đứng vững trên áp lực đáp: "Bệ hạ, không có lời khai không thể kết án, xin chỉ ra chứng cứ, cho chúng thần tâm phục khẩu phục."

Nguyên Thú đế: "Khang vương đâu rồi?"

Tiếng vừa dứt, Khang vương đầu đầy mồ hôi liền chạy vào: "Thần tham kiến bệ hạ, thần đến muộn, mong bệ hạ thứ tội."

Nguyên Thú đế: "Miễn có phí lời vô ích đi, trẫm hỏi đệ, có chứng cứ chứng minh Tư Mã Kiêu chiếm đoạt thuế Hoài Nam và An Hoài Đức bí mật đóng binh hay không?"

Khang vương: "Hồi bẩm bệ hạ, trước đây lúc thẩm vấn Huyện lệnh Giang Dương Lữ Lương Sĩ, gã đã thừa nhận hành vi lợi dụng thiên tai để mua bán con gái nhà lành, đưa những cô gái xinh đẹp vào hậu trạch của các cấp trên, trong số đó có Đô tào Hoài Nam Tư Mã Kiêu..."

Căn nguyên câu chuyện đều nói rõ từng chi tiết một, trong điện vang vọng âm thanh rõ ràng của Khang Vương.

Thái tử quỳ không nhúc nhích, Ngũ hoàng tử chợt quay đầu, ánh mắt khó tin, Trịnh Sở Chi cắn chặt hàm răng, gò má căng lên, tay chân run rẩy, cứ nhìn chằm chằm xuống đất.

Nguyên Thú đế: "Chư vị khanh gia, đều nghe được rồi chứ?"

Trăm quan như trăm con chim cút, đầu chôn sâu xuống ngực.

Nguyên Thú đế lại hỏi Thái tử và Trịnh Sở Chi: "Các ngươi có lời muốn nói không?"

Trịnh Sở Chi cắn răng rồi chối đẩy trách nhiệm, la làng lên: "Thần bất lực! Thần hổ thẹn quá, từ đầu đến cuối An Hoài Đức, Tư Mã Kiêu cấu kết với loạn thần tặc tử lòng sâu không thấy đáy, giấu giếm tội nặng như vậy mà vẫn dương dương tự đắc ở ngự tiền, ba hoa khoác lác, thần đúng là kẻ dốt nát vô dụng, không tài không đức!"

Thái tử cũng dập đầu, nói theo: "Phụ hoàng, không phải nhi thần làm việc không công bằng, nhưng nếu chỉ dựa vào lời của mình Lữ Lương Sĩ, làm sao biết được đó không phải là trong lòng gã đang oán hận, trước khi chết cắn bậy người khác?"

Nguyên Thú đế giận, trái lại cười nói: "Hay, hỏi rất hay, phàm là con đối với chuyện triều, đối với trăm họ có nhường này cố chấp đào bới đến cùng, cũng không ngừng theo đuổi công lý công đạo, trẫm cũng sẽ không cần phải hao tâm tổn sức —— Thập đệ, chuyện liên quan đến Đông cung cũng như Trung cung, nếu như không có bằng chứng, trẫm sẽ trừng trị đệ tội tung tin đồn sai sự thật, sao chém cả nhà!"

"Thần đệ không dám nói láo nửa câu!" Khang vương chỉ trời thề với đất, "Đêm qua An Hoài Đức bỗng nhiên nghĩ thông suốt. cho đòi cai ngục đến truyền lời, nói rằng muốn lấy công chuộc tội trước khi chết, đệ là quan bồi thẩm, vừa hay đêm qua ở đại lao bộ Hình nên đã tự chủ trương thẩm vấn An Hoài Đức, đến tận khi trời sáng mới kết thúc. Bởi vì chuyện vốn quan trọng, còn chưa kịp rửa mặt đã vội chạy đến gặp bệ hạ, nào dám có nửa lời dối gạt?"

Ông nói xong liền đưa chứng cung mới cóng ra, Đại thái giám đem chứng cung lên cho Nguyên Thú đế đọc.

Nguyên Thú đế đọc xem, mạnh mẽ ném chứng cứ xuống trước mặt Thái tử: "Thái tử của trẫm, con trai ngoan của trẫm, nhìn thử xem người cậu mà ngươi kiên trì bênh vực là thứ lòng lang dạ sói gì!"

Thái tử nhanh tay cầm chứng cung lên xem, phút chốc trong mắt ngùn ngụt ngọn lửa âm u, vì sao An Hoài Đức đột nhiên phản bội bọn họ? Không phải ông ta chính là con chó trung thành của Bát thúc sao? Hay là nói, An Hoài Đức và Bát thúc bắt tay nhau đùa bỡn bọn họ?!

Còn cả Thập thúc bình thường im ắng như đồ bỏ sao không tiếp tục quần là áo lượt đi? Ai đã mật báo cho ông ta biết? Sao ông ta lại nghĩ đến Lữ Lương Sĩ? Hay An Hoài Đức nói cho ông ấy biết?

Chiêu này chính là giải quyết tận gốc, bọn họ giống hệt như mấy con vịt bị lùa vào bẫy, một lưới bắt gọn!

Bát thúc và An Hoài Đức đúng là cao tay, còn Thập thúc lại giả heo ăn cọp, ai mà ngờ được ông ấy lại đột nhiên xoay chuyển cục diện bằng cách này, xoay vần bọn họ đến choáng váng!

Đợi đã ——

Biến cố đột nhiên xuất hiện, phụ hoàng không liệu trước được sao?

Tất cả mọi chuyện Thập thúc làm đều không liên quan gì đến phụ hoàng ư?

Nhớ lại ngày Tần vương bị phế, Nguyên Thú đế cũng tỏ vẻ không quan tâm đến tựa như lần đầu tiên biết chuyện, sau đó Tam tỉnh Lục bộ, Cửu tự Ngũ giám không ít quan mới bổ khuyết không phải là người của hắn, cũng không phải là môn đảng phủ Trịnh quốc công, lại càng không phải là bất kỳ ai thuộc số những học sinh của Tế chấp.

Thái tử biết, những người như vậy chỉ thành tâm cống hiến cho đế vương.

Suy nghĩ sâu xe một phen, Thái tử đã rõ ràng, cả người không khỏi phát rét.

Đương lúc sấm chớp ầm ầm, trái lại Ngũ hoàng tử phản ứng nhanh chóng, cướp lời nói: "Tư Mã Kiêu một tội là chiếm đoạt khoản thuế, hai tội là đóng binh, ỷ vào thân là quốc cữu, là người thân của Hoàng hậu và Thái tử nên ở ngoài gây sự, ngang ngược làm loạn, lòng kiêu ngạo bành trướng, không đếm xỉa đến ân đức của bệ hạ, cũng không niệm lòng tin tưởng của Hoàng hậu và Thái tử, vô pháp vô thiên, đại nghịch bất đạo, dù có tịch thu tài sản diệt tộc cũng không quá đáng! Nhưng Tư Mã Kiêu một mình làm ác, từ trước đến nay luôn khiêm tốn cẩn thận, Tư Mã gia sao có thể trách một quân tử không a dua? Hoàng hậu là gương sáng của mệnh phụ, Thái tử tại vị vẫn luôn tận chức tận trách vô tội biết bao? Nhi thần biết Thái tử nặng hiếu, không đành lòng để Hoàng hậu suy nghĩ về người bên ngoại quá nhiều mới nói thay cho tội nhân Tư Mã Kiêu... Phụ hoàng, nhi thần cầu xin phụ hoàng minh giám, tội của Tư Mã Kiêu không liên quan gì đến Thái tử."

Triệu Bá Ung đứng hàng trước nghe vậy, sâu trong lòng âm thầm than thở, Nguyên Thú đế đã tỏ rõ mình đang nổi giận, Ngũ hoàng tử có muốn cầu tình cũng không nên nói vào lúc này.

Lư tri viện do dự chốc lát, chỉ đành bất lực nhắm mắt bước ra: "Bệ hạ, thần cho rằng lời Ngũ điện hạ nói không hẳn không có đạo lý, tạm thời không bàn đến nề nếp gia đình Tư Mã thị như thế nào, nhưng có thể thấy nhiều năm qua Hoàng hậu chưa từng mắc sai lầm, thận trọng từ lời nói đến hành động, Thái tử lại là trữ quân một nước, chẳng lẽ lại không biết tự ý đóng binh là tội nặng hay sao? Huống chi người mà An Hoài Đức chân thành cống hiến chính là Tĩnh vương, nếu Tư Mã Kiêu còn có lo nghĩ đến Hoàng hậu và Thái tử thì sẽ không vơ vét của cải xương máu của dân tài trợ cho An Hoài Đức nuôi binh! Vì thế, thần cho rằng, tội của Tư Mã Kiêu đều do hắn tự làm tự chịu, không kiên quan gì đến Hoàng hậu và Đông cung!"

Lư tri viện vừa lên tiếng, các quan triều cũng lục tục bước ra khỏi hàng nói lên ý kiến của mình, nội dung hầu hết là cố tách rời dính líu giữa Đông cung và Tư Mã Kiêu.

Biểu cảm của Nguyên Thú đế vẫn khó hiểu, đột nhiên bật cười một tiếng: "Trẫm chưa nói lời nào trách cứ Hoàng hậu và Đông cung cả, chư vị khanh gia đã vội vàng phủi sạch quan hệ giúp Thái tử rồi, có lúc trẫm còn hoài nghi cuối cùng ai mới là vua, ai mới là thần đấy?"

Lời vừa nói ra như sấm nện xuống đất, quan triều đồng loạt quỳ xuống, trán ướt mồ hôi, không dám cầu xin tha nữa.

Nguyên Thú đế: "Trịnh Sở Chi. Trẫm cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, tra rõ chân tướng đại án Hoài Nam, tất cả những người liên quan đến án này, bất kể là hoàng tử vương tôn, tam công cửu khanh hay quan viên địa phương, tôi tớ tiểu thương, tất cả đều bắt lại hỏi bằng được, tội nặng phải trị nghiêm, tuyệt đối không được bỏ qua bất kì một loạn thần tặc tử nào có ý đồ mưu triều soán vị! Nếu như còn có người mật báo, nói ra chuyện mà ngươi không tra ra được, thì không chỉ đơn giản là mũ cánh chuồn rơi xuống đất đâu, mà là cẩn thận cái đầu trên cổ ngươi đấy!"

Trịnh Sở Chi bị dọa sợ run lên bần bật: "Thần... Vi thần lĩnh chỉ!"

Nguyên Thú đế: "Khang vương, đệ đến Dương Châu thẩm vấn Tĩnh vương và gia quyến, hễ có liên quan đến danh sách những người trong phủ Kinh Đô hoặc quan trường Hoài Nam, đệ đều có thể bắt lại!"

"Thái tử, lão Ngũ, nếu các ngươi khăng khăng mình vô tội thì chính là không sợ bị lửa bén, ai nấy tự ở trong phủ của mình đi, đừng ra ngoài nữa."

Lời này không quá tuyệt tình, nhưng có ý cấm túc.

Sắc mặt Thái tử và Ngũ hoàng tử cùng trở nên chán nản, không dám nhiều lời.

Lư tri viện còn muốn lên tiếng nhưng ngay lập tức đón nhận ánh mắt sắc lạnh của Nguyên Thú đế: "Ai cầu xin tha thứ nữa, đều xử lý theo tội đồng đảng!"

Nhất thời quan triều đều ngậm chặt miệng, tự biết nguy hiểm.

Nguyên Thú đế: "Bãi triều!"

***

Thái tử và Ngũ hoàng tử đuổi kịp Tĩnh vương, đám người Trịnh Sở Chi đi theo sau lưng.

"Thập thúc, có thể nói cho cô biết, ai là người mật báo không?" Bị đâm một nhát dưới mắt Thiên tử, Thái tử lười nói nhảm mà đi thẳng vào vấn đề.

"Nếu muốn người không biết, thà rằng mình đừng làm." Khang vương lắc đầu, "Là một bề tôi, ta không thể nói cho ngươi nội tình vụ án. Là thập thúc của ngươi, ta khuyên các ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ, các ngươi không đấu lại Tĩnh vương, đừng ngu xuẩn mà bày mưu với hổ, các ngươi sẽ bị lão ta ăn sạch sẽ đến xương cũng không còn."

Đã nói đến nước này, chứng cứ giống hệt như Thái tử đoán.

"Quả nhiên là do Bát thúc gây ra. Lão chưa từng muốn bảo toàn Hoài Nam... Mà muốn nhân cơ hội này lay động triều đình Đại Cảnh, đấu với trữ quân ta đây, được lợi hơn bất kỳ giao dịch nào khác."

Buồn cười thay hắn không nhận ra lòng dạ cay độc đến nỗi muốn ngọc nát đá vỡ của Tĩnh vương.

Chỉ một câu nói đã bại lộ thủ đoạn của đám người Thái tử và Tĩnh vương, Khang vương vô cùng thất vọng, nhưng ông vẫn dửng dưng: "Thái tử cẩn thận lời nói."

Thái tử sững người một cái, rồi vội vàng hỏi: "Thập thúc, phụ hoàng có biết cô và Bát thúc —— "

"Thần không biết! Người cấu kết với Tĩnh vương chỉ có Tư Mã Kiêu, Thái tử chớ hồ đồ."

Thái tử mấp máy môi, nhìn chằm chằm Khang vương: "Cô cảm ơn Thập thúc."

Khang vương không đáp lời, xoay người bỏ đi.

Trịnh Sở Chi bước xuống bậc thang, không để ý nên trượt chân té lăn xuống đất, đập đầu chảy đầy máu me.

Người ngoài hô lên nhưng không ai dám đỡ lão dậy, Trịnh Sở Chi chật vật đứng lên, lảo đảo muốn nói chuyện với đồng liêu. Thế nhưng đồng liêu cũng bị dọa sợ khoát tay lia lịa chứng minh trong sạch, nói hắn không liên quan gì đến Tĩnh vương, Tư Mã Kiêu và Đông cung gì sất. Trịnh Sở Chi sững người, cổ họng không phát ra nổi tiếng nào, bầu trời tuyệt vọng đã ập xuống đầu lão.

Nguyên Thú đế nổi giận rồi, chiến trận lần này dùng mắt thường cũng đủ thấy nghiêm trọng hơn nhiều so với khoa thi Giang Nam lần trước, chỉ sợ không thể dùng mưa máu gió tanh để mà hình dung.

Người chủ trì đại lao lần trước là lão thần Triệu Bá Ung, sau khi thăm dò được tâm tư Nguyên Thú đế thì chỉ phạt trừ môn đảng của phủ Trịnh quốc công bọn họ, để lại một số vốn liếng cho bọn họ đối phó với đảng Thái tử, trên thực tế không khiến cho vụ án trở thành án oan trời giận người oán.

Còn bây giờ, Nguyên Thú đế đã giận đến nỗi phán ra mấy câu nặng nề như "tội nặng sẽ trị nghiêm", "mưu triều soán vị" và "loạn thần tặc tử", một khi cái mũ này rớt xuống, chính là không chết không được.

Chuyện này coi như môn đảng Thái tử xui xẻo, phủ Trịnh quốc công được lợi, nhưng sau khi biết chuyện rồi, Đông cung có chĩa mũi dùi vào phủ Trịnh quốc công bọn họ hay không?

Trăm phương ngàn kế che dấu tội nuôi binh ở Hoài Nam bị bệ hạ biết được, Tĩnh vương nổi lên mặt nước, thế cục khó khăn đã xuất hiện, lão nên xử lý thế nào đây?

***

Tư Mã Kiêu trong nhà lao cũng đã được biết kế hoạch bị bại lộ, phòng tuyến trong lòng đổ sụp, lại bị nghiêm hình tra khảo không chút lưu tình, gã tùy tiện chỉ ra những quan triều mình đã từng đưa quà cáp, hoặc tặng lại quà cho lão kèm theo thư từ, liệt kê được một chuỗi danh sách dài.

Trịnh Sở Chi chỉ đành đưa Cấm quân bao vây nhà cửa của những quan có tên trong danh sách, Nguyên Thú đế còn phái ra hai thị vệ đi cùng lão qua phủ tịch thu tài sản, một trong hai thị vệ đó là Triệu Trường Phong.

Người đang bị tịch biên lúc này là Trung thư xá nhân, Trung thư xá nhân nhoài người bò đến nắm vạt áo Trịnh Sở Chi hô oan, không lâu sau thì có người ép vợ hắn đi ra sảnh chính, người phụ nữ đó run lên bần bật, sau đó đột nhiên giãy thoát khỏi ràng buộc xông về phía cột nhà, đập đầu tự vẫn.

Biết được thê tử kết tóc của mình đập đầu mà chết, Trung thư xá nhân thả Trịnh Sở Chi ra, đau lòng trách: "Trịnh đại nhân! Quận công đại nhân! Ăn máu xương đồng liêu mà leo lên, ông vui vẻ ư?! Cẩu quan nhà ông! Nịnh thần! Tàn bạo vô lương tâm, làm sao ông biết được ta hôm nay không phải là ông ngày sau! Trịnh Sở Chi, ông nhìn thấy chưa? Đồng liêu của ông, bị ông đẩy vào tù chết oan uổng, đều đang đứng chờ ông ở điện Diêm vương —— "

Trịnh Sở Chi trên chiến trường gϊếŧ người không ghê tay, trước mắt tay chân vẫn lạnh như băng, có một loại đau khổ tựa như một con ngựa đau, cả tàu bỏ cỏ.

Bước qua khỏi người nọ, Trịnh Sở Chi thấp giọng: "Đưa vào thiên lao."

Nói xong liền định đi nhưng bị Triệu Trường Phong ngăn lại: "Đại nhân, còn phải đến nhà khác nữa."

Sắc mặt Trịnh Sở Chi phờ phạc ngay tức khắc.

***

Đại lao bộ Hình không đủ chỗ nhốt phạm nhân, thế là mở cả nhà lao của Đại Lý tự, ngày nào cũng vọng ra tiếng kêu khóc thảm thiết của phạm nhân bị nghiêm hình tra khảo, cảnh tượng mưa máu gió tanh này cũng diễn ra ở quan trường Hoài Nam.

Cái gọi là đánh cho nhận tội không chỉ áp dụng lên dân thường không quyền không thế, nhưng đối với những quan triều bị liên lụy vào ngục mà nói, ít ra dân thường còn có thanh quan niệm tình giúp đỡ, cũng có thể cáo ngự trạng để cứu mạng, mà bọn họ thì không có.

Thanh quan có gương sáng treo cao cũng không dám sóng đôi với Thiên tử, cáo ngự trạng cũng không thể cáo, bởi chỉ có Hoàng đế mới có thể mở cuộc hưng ngục này để trả lại sự trong sạch cho người dân mà thôi!

Ai có thể cứu người vô tội?

Ai có thể giải quyết công bằng nơi ngục tù này?

Bậc thềm công đường chưa khô máu, ngàn vạn oan hồn không nơi cáo.

"Oan quá ——!"

Tiếng kêu oan vang lên chói tai bị ngăn lại trong đại lao bộ Hình, không truyền đến tai Thiên tử. Trịnh Sở Chi vốn đã đầy tay máu tanh, nay trực tiếp xem quá trình tra tấn ép cung, đêm về còn gặp ác mộng rồi trở bệnh nặng một trận, nhưng vì lần này không được phép ngơi nghỉ, Nguyên Thú đế thẳng tay ban cho thái y, bạc và thuốc thang, yêu cầu duy nhất chính là không được cắt đứt vụ án.

Trịnh Sở Chi một thân một mình bước vào quán rượu, gọi một đĩa đậu phộng và một vò rượu, cảm thán sâu sắc rằng quan trường biến hóa thất thường, lão cứ nghĩ tình hình đối địch ở biên giới đã hết sức nguy ngập rồi, hóa ra quan triều ở phủ Kinh Đô tưởng chừng như an nhàn hưởng lạc cũng đều đang bước đi trên băng mỏng.

Ít ra người ở biên cương còn có da ngựa bọc thây, chết có ý nghĩa, còn ở gần vua, chỉ cần hơi vô ý thôi là đầu rơi xuống đất, bước chân vào điện Diêm vương rồi chắc cũng không kêu nổi chữ oan.

"Nghe kể, lúc tiểu Khâm sai ở trên công đường miệng toàn phun châu ngọc, mắng quan trường Hoài Nam bảo vệ lẫn nhau, lời nào lời nấy như tuyên truyền giác ngộ vậy!"

Tiểu Khâm sai?

... Triệu Bạch Ngư ấy à.

Trịnh Sở Chi tự giễu: "Hay cho kẻ thông minh, chuyện phiền não không dính đến ngón tay, rõ ràng là người đâm phá quan trường Hoài Nam, cuối cùng lại là người duy nhất không bị kéo vào. Người tài đần độn*, đây mới là người tài đần độn... Người khác cho rằng Triệu Bạch Ngư lùi bước là thua cuộc, nhưng nào ngờ lui chính là tiến, y đã bỏ người khác lại ở phía sau đi xa xa đến đâu rồi!"

(*) Nguyên văn là 'đại trí nhược ngu –大智若愚: ý nói người có tài thường trầm tĩnh, khiêm tốn nên trông bề ngoài có vẻ đần độn

"Y đã đoán ra cục diện hiện tại từ lâu..."

Trịnh Sở Chi đột nhiên khựng lại, nhưng là ai mật báo?

Nếu như là Triệu Bạch Ngư, nói rõ y biết về vụ án này nhiều hơn lão tưởng tượng.

Trịnh Sở Chi không nhịn được nghĩ tới nghĩ lui, nhớ lại những lời Triệu Bạch Ngư đã nói, từng chuyện Triệu Bạch Ngư đã làm như bò nhai lại cỏ, bỗng nhiên hiểu ra rõ ràng, lại nhớ Triệu Bạch Ngư từng nhờ Tín sứ nói lại một câu: "Y nói 'Phủ quận vương luôn mở, lúc nào cũng cung kính chào đón'... Chẳng lẽ đã đoán ra được tình thế lúc này, cố tình ám chỉ ta đến thăm hỏi nhờ giúp đỡ?"

"Y liệu sự như thần vậy sao?" Trịnh Sở Chi cứ chần chừ mãi, cắn răng giậm chân: "Thôi, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Lục hoàng tử sắp hồi Kinh rồi, ta không thể đắc tội nhiều Kinh quan quá, càng không thể đón nhận phản công điên cuồng từ Đông cung. Con cháu Trịnh thị ta đều đang ở tiền tuyến biên giới, nếu như đắc tội quan triều, để bọn họ động tay động chân vào lương thảo cũng đủ khiến cả nhà họ Trịnh ta tử trận."

Suy nghĩ sâu xa một phen như vậy, Trịnh Sở Chi đứng dậy đi về phía phủ Lâm An quận vương.

Đến trước cửa, Trịnh Sở Chi quanh quẩn chốc lát rồi mới đến gõ cửa.

"Người nào đến thăm?"

"Phiền giúp truyền lời, Trịnh Sở Chi cầu kiến tiểu Triệu đại nhân."

==