Án Tình: Đội Trưởng Lục, Chào Anh!

Chương 52: "Đúng là trời sinh hắc ám."

Quá trình sau đó được chia làm hai hướng giải quyết, đội người bên phía cảnh sát sẽ tiến hành điều tra truy bắt hung thủ đã gây hại cho cậu bé Cảnh Trí. Đội người của bác sĩ Tiêu Giản sẽ tiến hành phẫu thuật lấy 12 cái kim, nhưng trước tiên phải có một cuộc họp quy mô lớn.

Lâm Diệp ngồi trên ghế trong phòng họp, tâm thế lúc nào cũng sinh ra bất an. Dù đây không phải là con mình, nhưng cứ nghĩ đến đứa trẻ nhỏ như vậy chịu đau đớn trong ba tháng, cô lại thấy xót.

Tiêu Giản nói: "Mười hai cái kim được đâm vào những bộ phận nguy hiểm của đứa bé, trong đó có 5 cái kim nằm gần các cơ quan nội tạng..."

Vừa nói cô ấy vừa khoanh tròn từng điểm được nhắc đến, mọi người hướng mắt nhìn lên màn hình, tiếp tục là phần trình bày của Tiêu Giản: "... Một trong số đó nằm sát tim và có một số kim thậm chí đã bị rỉ sét."

Thời gian cũng đã ba tháng trở lại đây, mấy cây kim trong người Cảnh Trí chắc chắn sẽ bị rỉ, như vậy lại càng làm tăng khả năng cấp cứu khẩn cấp.

"Vậy chúng ta nhanh chóng tiến hành phẫu thuật! Tốt nhất là nội trong ba ngày tới, phải chuẩn bị sẵn sàng để cấp cứu!" Viện trưởng cất giọng, kiên quyết và đanh thép.

Quả thật những người làm y - bác sĩ đúng là không mấy dễ dàng.

Mọi người nghe lệnh gật đầu, phân công tiến hành để chuẩn bị phẫu thuật xong xuôi, Tiêu Giản đi đến chỗ Lâm Diệp, nhẹ giọng nói: "Cùng tôi ra ngoài đi dạo có được không?"

Lâm Diệp nhìn Lục Hàn Thuyên, anh đẩy ghế đứng dậy còn không quên xoa đầu cô gái nhỏ: "Anh đi gặp Than Chí Bằng, nói chuyện xong thì nhớ gọi cho anh!"

Ngoan ngoãn gật đầu, cho đến khi Lục Hàn Thuyên rời đi, lúc này Lâm Diệp mới đứng lên lấy túi xách: "Đi thôi!"

***

Than Chí Bằng chạy vội đến góc hành lang mà Lục Hàn Thuyên đang chờ, nhìn thấy anh từ xa Than Chí Bằng lại càng thêm vội vã.

"Anh... anh cả!" Than Chí Bằng gọi một tiếng, chống hai tay lên đầu gối mà thở dốc.

Lục Hàn Thuyên tựa vào tường, chân trái vắt chéo sang một bên, nhìn Than Chí Bằng ở trước mắt mình thở nặng nhọc.

"Đến rồi?" Giọng nói lạnh lùng đầy nghiêm khắc khiến Than Chí Bằng hoảng kinh.

Anh ta đứng thẳng người, không có một chút cử động: "Anh cả! Em đến trình diện!"

"Tôi gọi cậu từ sớm, mà bây giờ mới đến trình diện?" Lục Hàn Thuyên nghiêm mặt.

"Em... Do là em đến từ sớm nhưng phòng họp của các anh không cho vào!"

"Vậy sao?"

"Phải! Anh cả!" Than Chí Bằng gãi gãi đầu.

Nhìn thấy anh khoanh hai tay trước ngực, rõ ràng là rất lâu rồi không gặp nhưng uy phong dường như không giảm đi, Than Chí Bằng chỉ biết cười gượng.

Còn nhớ ngày đó, Lục Hàn Thuyên dẫn dắt đội đi Vân Nam điều tra án gϊếŧ người liên quan đến buôn bán nội tạng, khí thế còn ghê gớm hơn bây giờ rất nhiều.

Than Chí Bằng lôi từ trong túi ra một gói thuốc lá có đầu lọc, đưa đến còn cẩn thận kéo ra sẵn một cây cho Lục Hàn Thuyên, cứ tưởng anh sẽ đưa tay nhận lấy...

Nào ngờ, anh đưa tay lên ra hiệu: "Không hút!"

Than Chí Bằng ngẩng ra: "Sao vậy anh cả? Em nhớ, anh rất thích..."

Chưa để anh ta nói xong, Lục Hàn Thuyên đã đánh gẫy câu nói bằng mấy chữ: "Tôi cai thuốc!"

Từ ngày quen Lâm Diệp, anh bắt đầu cai thuốc. Dạo gần đây cũng không động đến nữa, một là vì sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của cô, hai là vì... Lâm Diệp có máu điên trong người.

Cô từng hỏi anh: "Rốt cuộc thứ độc hại kia có vị gì?"

Lục Hàn Thuyên không nói gì, chỉ trầm ngâm.

Cứ tưởng cô sẽ cho qua, nhưng cô gái nhỏ lại giật lấy điếu thuốc lá, điệu bộ hí hửng: "Em cũng muốn thử!"

Kết quả, anh còn chưa kịp trở tay thì cô đã cho điếu thuốc vào miệng kéo một hơi. Khói thuốc cay xè khiến cô bị sặc, liền ho khụ khụ không ngừng.

Bởi vì là lần đầu động vào "đồ chơi" của đàn ông, lại còn không chịu tham khảo trước cứ thế mà đưa lên miệng, tham lam kéo một hơi.

Lúc Lâm Diệp nhìn đến anh, hai mắt cô đỏ hoe còn chảy cả nước mắt, giận dỗi quăng điếu thuốc trên tay xuống đất.

"Không ngon!"

Lục Hàn Thuyên phải đem cô gái nhỏ ra an ủi: "Không ngon thì em đừng lấy."

"Lục Hàn Thuyên, anh hút được lại không cho em hút?"

Những ngày mới yêu, Lâm Diệp thật sự rất khó chiều.

Lâu dần, anh hiểu tính cách cô gái nhỏ.

Chuyện không thể ngăn cản người khác qua lời nói, cô sẽ dùng hành động.

Cho nên, cô dần tập hút thuốc giống anh.

Lục Hàn Thuyên chỉ còn cách, một là cai thuốc, hai là cả hai cùng hút thuốc. Nhưng thứ "đồ chơi" này có hại cho sức khỏe, để cô hút lâu dài sẽ sinh ra bệnh.

Anh đành ngậm ngùi cai thuốc.

Lâm Diệp cũng vì vậy mà không xa vào "tệ nạn".

Than Chí Bằng "ậm ờ" rón rén đem gói thuốc lá cho lại vào túi quần, sau đó lại nhìn Lục Hàn Thuyên bằng ánh mắt cười đùa cho qua chuyện.

"Anh cả! Anh gọi em, có phải là có việc gì không?"

"Có việc mới được gọi cậu?" Lục Hàn Thuyên nhướng mắt, anh đứng thẳng người, đút tay vào túi quần.

Thật ra, dáng vẻ anh lúc này của anh khiến người ta phải hình dung bằng mấy từ, đại loại là "rất máu chiến".

"Cánh tay của anh?" Than Chí Bằng chỉ vào cánh tay Lục Hàn Thuyên được băng bó rồi sợi dây dài màu trắng cột băng qua cổ.

Lục Hàn Thuyên nhìn cánh tay gãy của mình, tự nhiên không tỏ ra chút ngại ngùng hay lúng túng: "Tai nạn!"

"Ồ!"

"Giúp tôi điều tra thân nhân của người tên Cảnh Huy là công nhân than đá huyện Cao Đông. Còn nữa, thời gian này tốt nhất là phải luôn có mặt khi được gọi, cậu lơ là một chút sẽ biết tay tôi."

"À! Dạ! Em biết rồi, anh cả!"

Than Chí Bằng thở ra một hơi, thầm nghĩ mấy năm gần đây tính khí anh cả nhà mình tốt hơn một chút, không đúng... Phải nói là, quá trời tốt luôn.

Đang định chạy lẹ thì Lục Hàn Thuyên rút tay từ trong túi quần ra, đặt lên vai Than Chí Bằng, giọng anh trầm xuống: "Vội vã thế hả?"

"Đúng là trời sinh hắc ám." Than Chí Bằng thầm nghĩ.

Lời này chỉ dám nghĩ chứ không thể nói ra, Lục Hàn Thuyên là đại ma vương, đánh người, gϊếŧ người, nổ súng, trước nay chưa bao giờ lưu tình.

Hơn nữa, ngày đó đến nay... Vẫn còn là cơn ác mộng của Than Chí Bằng.

Anh ta cười hì hì: "Anh cả, anh còn căn dặn gì sao?"

Ôi mẹ ơi! Cái khí lạnh này cũng thật là dọa người.

Than Chí Bằng chỉ biết cầu nguyện cho chính mình.

Lục Hàn Thuyên lắc đầu: "Nhiệm vụ tôi giao, trong hôm nay phải nhanh chóng hoàn thành, có biết không?"

Than Chí Bằng gật đầu quả quyết: "Dạ rõ, đội trưởng!"

Xét về chức vụ, Lục Hàn Thuyên và Than Chí Bằng có thể xem là cùng cấp. Nhưng xét về kinh nghiệm, Lục Hàn Thuyên cao tay hơn.

Huống hồ, thế lực phía sau anh rất lớn, Than Chí Bằng không dám "khua môi múa mép" vì sợ nhở may có chuyện gì đó, anh ta sẽ không lãnh hết được trách nhiệm.

***

Cùng lúc đó.

Chỗ Lâm Diệp và Tiêu Giản.

Hai người ngồi trên băng ghế gỗ, trên con đường đi dạo vườn hoa của bệnh viện.

Dưới ánh nắng ban trưa, tuy có chút nóng nhưng trên đỉnh đầu là một giàn hoa giấy nở đỏ rực, che đi cái nắng còn tạo một khoảng mát tự nhiên.

Tiêu Giản nói với Lâm Diệp về suy nghĩ trong lòng mình, những điều tốt đẹp mà cô ấy trải qua, cũng cảm ơn vì sự Lâm Diệp đã chịu cùng cô ấy nói chuyện.

Đối với Lâm Diệp mà nói, bạn bè cô có hình như không nhiều lắm. Nói đúng hơn là cô không chơi thân với bất kỳ ai, từ ngày đi học cho đến ngày ra trường, sau này đi làm rồi càng không có mấy ai cùng giải tỏa.

"Xong việc cô sẽ về Mỹ sao?" Lâm Diệp xoay đầu nhìn Tiêu Giản, cô ấy cũng cùng lúc xoay đầu nhìn cô.

Trong đôi mắt đẹp ấy Lâm Diệp nhìn ra một nỗi buồn vô danh, không rõ bên trong đó chất chứa điều gì, chỉ biết là có lẽ những người bên ngoài bình tĩnh hay cười lại là những người trải qua nhiều sóng gió.

Tiêu Giản gật đầu: "Đúng vậy! Chỉ cần xong việc, có lẽ tôi sẽ nhanh chóng về Mỹ. Thời gian này... đúng là quá khó khăn!"

"Vì người đàn ông hôm đó, có phải không?" Lâm Diệp thẳng thắn, câu hỏi đặt ra cũng không suy nghĩ quá lâu.

Hôm đó, nhìn thấy Tiêu Giản và người đàn ông kia. Lâm Diệp đã hoài nghi nhiều điều, nhưng kết luận chính xác nhất vẫn là... Tiêu Giản và người đàn ông đó có quan hệ tình cảm.

Cũng không khó hiểu khi bị Lâm Diệp phát hiện, nắm chặt hai tay vào nhau Tiêu Giản ánh mắt nhìn thẳng, có tia bối rối trong đôi mắt nhưng rất nhanh liền tan biến.

"Tôi không hiểu được, rõ ràng chính mình rất yêu anh ấy nhưng cứ nghĩ đến chuyện bản thân là một vật hi sinh, tôi lại không thể cho anh ấy cơ hội." Tiêu Giản uất nghẹn, nói xong lời này cô ấy gục mặt vào lòng bàn tay, cả người gần như tuyệt vọng.

"Vậy thì đừng cho cơ hội nữa, nghe theo sắp đặt của ông trời đi!"

Trước nay, Lâm Diệp không tin thần phật, cũng không khuyên bệnh nhân của mình tin vào mấy chuyện phi lý nhưng đây là lần đầu cô khuyên một người không theo góc nhìn của bác sĩ tâm lý mà thay vào đó... Cô muốn trở thành một người bạn, một người có thể cùng Tiêu Giản chia sẻ những cảm xúc tiêu cực.

"Như thế nào nhỉ? Giống như, cái gì tới sẽ tới. Cô nghĩ xem, chẳng phải ông trời luôn rất tùy hứng nhưng lại rất đúng lúc không?" Lâm Diệp vỗ vai Tiêu Giản.

Cô ấy ngồi thẳng người, đưa mắt nhìn Lâm Diệp đang tươi cười nói: "Cảnh Trí bị hành hạ trong ba tháng lại trùng hợp vào lúc này khi chúng ta cùng tham gia hội thảo. Cô lại từ Mỹ trở về, còn là một bác sĩ chuyên khoa nổi tiếng, chắc chắn cuộc phẫu thuật sẽ thành công. Cảnh Trí cũng vì vậy mà được cứu sống!"

"Cô tin như vậy sao?" Tiêu Giản đôi mắt đỏ nhìn Lâm Diệp không rời.

Lâm Diệp cười, gật đầu khẳng định: "Tin chứ! Có niềm tin thì ngại gì mà không tin!"

Đúng vậy, chẳng ai đánh thuế niềm tin và ước mơ.

Khi còn được ước mơ hãy cứ ước mơ, khi còn được tin tưởng hãy cứ tin tưởng.

Dù rằng trong cuộc sống này, đôi lúc sẽ có những ước mơ không thể thành hiện thực và một vài niềm tin đặt không đúng chỗ. Nhưng đã làm sao đâu?

Thà rằng còn tin, còn dám mơ để biết rằng chúng ta ngày ngày vẫn sống một cách đáng nể. Còn hơn phải e dè, đoán chừng một cách hèn mọn nhút nhát.

"Cô không tin à?" Lâm Diệp cười trêu, đưa tay lau nước mắt giúp Tiêu Giản.

Ngón tay cô mát lạnh, khát với đàn ông ngón tay cô gái mềm mại như một nhúm bông làm tâm hồn Tiêu Giản được an ủi phần nào, nơi cổ tay Lâm Diệp có mùi nước hoa dịu nhẹ không khó chịu lại rất dễ ngửi.

Tiêu Giản sụt sịt mũi: "Tôi tin chứ!"

Lâm Lâm Diệp cười: "Thế tôi sẽ gửi cho cô ít niềm tin, ca phẫu thuật này trông cậy vào cô!"

Tiêu Giản chu môi nhỏ phản bác: "Thế thì áp lực lắm đó!"

Hai cô gái cùng nhau cười, bỏ qua sự khác biệt về xuất thân, nghề nghiệp và cách sống, dường như họ đã trở thành bạn tốt của nhau.

Tiêu Giản kể cho Lâm Diệp nghe về người đàn ông mà cô ấy yêu, kể về những chuyện đã xảy ra giữa hai người họ, lại kể về đứa con còn chưa kịp nhìn thấy mặt trời của hai người.

Đây cũng là một phần lý do Tiêu Giản chọn lựa rời đi, quay trở về Mỹ sống xa nơi đã biến một cô gái trẻ xinh đẹp không còn là chính mình, bỏ lại cuộc sống mà chính cô ấy không muốn đối mặt nhất.