Hệ Thống Câu Dẫn Nam Nhân Của Tra Nữ

Chương 32: Xem Cho Kỹ Là Ai Đang Thao Em

Trong nhà tối tăm, chỉ đốt một ngọn đèn nhỏ màu vàng ấm áp, ở giữa giường lớn, không ngừng truyền đến tiếng rêи ɾỉ mềm mại quyến rũ, da thịt trắng sữa của thiếu nữ phơi bày trước mắt người đàn ông không chút phòng bị, dưới sự làm nền của ga giường màu đen càng trở nên khi sương tái tuyết (ý chỉ làn da trắng hơn sương tuyết), minh châu choáng váng, trong hoảng hốt, lại làm cho người ta cảm thấy, cô mới là nguồn sáng trong phòng này.

Thân trên của người đàn ông trần trụi, hắn đẩy dươиɠ ѵậŧ cương cứng tới huyệt đạo của cô gái, mắt thấy khung cảnh mất hồn này, hận không thể tiến thẳng vào, hung hăng thảo phạt.

Nhưng hắn vẫn dùng đôi tay to, không chút do dự giữ chặt cái mông nhỏ mang ý đồ tiếp cận của cô gái, mặc cho cô xoay trái xoay phải nhưng vẫn ăn không được mỹ vị ngay trước miệng, cả người nôn nóng đến bật khóc: "Ô ô... Muốn côn ŧᏂịŧ lớn... Trong tiểu huyệt thật ngứa... Côn ŧᏂịŧ lớn mau cắm vào đi... Muốn... Muốn sao..."

Phía trên cô gái nũng nịu khóc, lỗ nhỏ phía dưới cũng không quên đói khát nhả từng ngụm từng ngụm nước miếng, cánh hoa nhỏ dùng hết toàn lực, oán hận cọ cọ mυ'ŧ mυ'ŧ với qυყ đầυ kia, nhưng cố tình lại bị một đôi tay lớn của người đàn ông giữ chặt không cho ngồi vào.

Người đàn ông đứng giữa hai chân cô, hai bàn tay to lộ ra gân xanh, trên trán chảy mồ hôi, nhíu mày, hiển nhiên cũng nhẫn nại đến cực hạn: "Sanh Sanh, mở mắt ra."

Nhưng đôi mắt đẹp của cô gái đã bị nước mắt bao trùm, ý thức cũng không rõ ràng lắm, cô chỉ lo vặn vẹo xinh đẹp thân thể, ý đồ thông qua cọ xát giảm bớt một chút tìиɧ ɖu͙© tra tấn, ngoài miệng không ngừng năn nỉ: "Ô ô... Ngứa... Ngứa quá đi... Muốn côn ŧᏂịŧ lớn..."

"Nói, em muốn côn ŧᏂịŧ lớn của ai?"

"Ai cũng được, mau đến đυ. Sanh Sanh đi... Sanh Sanh muốn côn ŧᏂịŧ lớn giải ngứa..."

Người đàn ông nghe vậy, trong mắt dấy lên lửa giận ngập trời, hắn vươn một tay bóp chặt mặt cô gái, kéo cô gần như nửa ngồi dậy, tàn nhẫn nói: "An Sanh, tôi không quan tâm trước kia em da^ʍ đến đâu! Hiện tại em mở mắt ra cho tôi, nhìn kỹ xem người đang đυ. em là ai!"

Có lẽ cô gái bị bóp đau, nên tạm thời khôi phục lại một chút lý trí, cô chậm rãi chớp mắt một cái: "Anh... Anh?"

"A~" Người đàn ông lãnh khốc cười: "Tốt lắm, còn nhận ra được người nào."

"A!"

Một trận đau nhức đánh úp lại, cô gái chợt trợn tròn mắt.

Ngay khi cô còn chưa kịp phản ứng, một cây chày sắt nóng bỏng mạnh mẽ đâm vào không hề báo trước.

Cự vật thô dài một hơi đi vào chỗ sâu, thiếu nữ bị trói hai tay thân thể mềm nhũn, chịu không nổi sức lực lớn đánh sâu vào, lập tức ngã mạnh xuống giường mềm mại.

Người đàn ông cũng mặc kệ cơ thể cô gái hơi co quắp bởi vì đau đớn trong nháy mắt, hắn nhìn chằm chằm chỗ nối liền căng chặt của hai người, dùng đầu ngón tay lau chất lỏng đỏ tươi, tinh tế đặt ở trước đầu lưỡi, chép chép miệng, vui vẻ cười rộ lên.

Hắn nhẹ nhàng cúi người, dịu dàng vén sợi tóc ướt đẫm mồ hôi của cô gái ra sau tai, ghé vào bên tai cô cưng chiều nói: "Sanh Sanh muốn cái gì, anh trai đều sẽ cho em... Em xem, vẫn là anh trai thương Sanh Sanh nhất, đúng không?"

Sau khi An Sanh bị Trịnh Đạc đâm vào, tác dụng của thuốc kí©ɧ ɖụ© gần như bộc phát toàn bộ, chỉ cảm thấy đầu óc mơ hồ, toàn thân trên dưới giống như châm một ngọn lửa, nhưng cố tình giữa hai chân lại mềm nhũn, nước da^ʍ không thể khống chế tuôn ra ngoài, càng cọ càng ngứa, gần như muốn tra tấn cô đến điên rồi.

Thật ra trước đó, cô hoàn toàn có thể lựa chọn mượn hệ thống khống chế tác dụng của thuốc kí©ɧ ɖụ©, nhưng An Sanh cố tình lại có lối suy nghĩ khác với người thường, nhất quyết phải nếm thử tìиɧ ɖu͙© bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ ở mức độ lớn nhất, rồi bị đàn ông mạnh bạo thỏa mãn. Chỉ là không ngờ tới, khi thuốc này hoàn toàn phát tác lại bá đạo như vậy.

An Sanh mơ mơ màng màng, chỉ nghe thấy hình như Trịnh Đạc đang nghe điện thoại, giọng nói của người đàn ông đối diện có chút quen tai.

Điện thoại nhanh chóng bị cúp, gần như chỉ cách vài phút một tiếng "tích..." mở cửa vang lên.

Suy nghĩ của cô thanh tỉnh trong chốc lát, ý thức được không thể tiếp tục như vậy, nên cố gắng chống đỡ gọi hệ thống: "030, có cách nào duy trì tỉnh táo cho tôi, nhưng không loại bỏ tác dụng của thuốc kí©ɧ ɖụ© hay không?"

030 kịp thời trả lời: "Có thể, Minh Tâm Thủy ở thương thành có tác dụng này, cũng sẽ không ảnh hưởng đến những bộ phận khác trên người ký chủ. Xin hỏi có muốn tiêu hao 200 điểm đổi Minh Tâm Thủy hay không?"

"Đổi."

Tình huống khẩn cấp, An Sênh căn bản không kịp tính điểm của mình có đủ hay không, dù cho thứ này là 2000 điểm, cô cũng không thể không mua.

Đổi thành công, An Sênh bấm vào sử dụng ở trong đầu, đột nhiên cảm thấy một cảm giác mát mẻ trượt xuống cổ họng, đầu óc mơ hồ lập tức trở nên tỉnh táo, cùng lúc đó cảm giác dục hỏa đốt người cũng càng ngày càng rõ ràng.