Đan Niên chậm rì rì đi qua cầu gỗ, bỗng bị một thân ảnh đỏ thẫm chạy tới, kéo lấy tay. “Ngươi sao đến giờ mới đến! Ôi? Chỉ một mình ngươi sao?” Hóa ra là Thanh Thanh mấy ngày không thấy.
Đan Niên không nghĩ tới Thanh Thanh cũng tới, cảm thấy vui vô cùng, đi theo Thanh Thanh sẽ không cần phải ngồi chung với Thẩm Đan Hà. Thanh Thanh nhón chân nhìn sang bờ bên kia dòng suối, “Chỉ một mình ngươi sao?”
“Cha ta và ca ca đều đến đây.” Đan Niên cười nói.
“Ở đâu, sao ta không thấy ca ca ngươi?” Thanh Thanh bĩu môi hỏi.
Đan Niên nhìn bộ dạng thiếu nữ hoài xuân của Thanh Thanh, khẽ thở dài một cái, chỉ vào một cái bàn xa xa, nói: “Chẳng phải ở đằng kia sao, người mặc áo choàng màu xanh nhạt đó!”
Mọi người đều có quyền được yêu thích một ai đó, mặc kệ vị phu quân sau này được Liêm gia an bài cho Thanh Thanh là ai, nàng cũng không thể ngăn cản Thanh Thanh thầm mến là huynh trưởng nhà mình. So với việc che che lấp lấp, không bằng để cho Thanh Thanh có thể thỏa mãn tâm nguyện của mình trước khi xuất giá.
“Thấy rồi, ca ca ngươi hôm nay ăn mặc thật là đẹp mắt!” Thanh Thanh nhìn chằm chằm không chớp mắt dáng vẻ cười nói tự nhiên của Thẩm Ngọc, lẩm bẩm nói.
Đan Niên bĩu môi, đúng là gặp sắc quên nghĩa, hôm nay nàng tốt xấu cũng đã trang điểm gần hai canh giờ mới ra khỏi nhà, gặp mặt không khen nàng thì thôi, vừa mở miệng ra liền hỏi Thẩm Ngọc, tròng mắt cứ như dính lên trên người hắn.
Thanh Thanh hôm nay mặc một chiếc áo ngắn đỏ thẫm thêu hoa, váy tơ cùng màu thêu rất nhiều đóa hoa lớn, càng lộ vẻ hoạt bát xinh đẹp. Cũng chỉ có người ngây thơ hồn nhiên như Thanh Thanh mới phù hợp mặc màu đỏ thẫm, vừa nhiệt tình vừa phô trương.
Thanh Thanh nhìn mê mẩn một hồi, mới lưu luyến không rời dắt Đan Niên ngồi vào vị trí, “Ta giữ chổ cho ngươi nãy giờ, chờ thật lâu mà ngươi vẫn chưa đến. Mãi mới thấy ngươi lò lò đi lại, chậm chạp như bò già kéo xe! Mệt ta còn đem theo lễ vật cho ngươi.” Thanh Thanh vừa oán trách vừa trêu ghẹo, thuận tay đưa cho Đan Niên một món đồ dẹp dẹp, tròn tròn, có lớp vỏ bọc màu vàng lóng lánh.
Đan Niên cầm lên xem, nguyên lai là gương thủy tinh! Tuy rằng trong xã hội hiện đại, gương thủy tinh ở chỗ nào cũng có, nhưng ở Đại Chiêu, đây chính là món đồ hiếm lạ, một tấm gương cao bằng người đáng giá ngàn vàng.
Chỉ tiếc Đan Niên không hiểu kỹ thuật luyện thủy tinh, càng không hiểu kỹ thuật mạ bạc, nếu không đã có thể kiếm được một món tiền lớn! Những lúc như thế, Đan Niên liền đã muốn vỗ ngực liên tục, kiếp trước sao lại chọn ngành công nghệ thông tin, thực không có tiền đồ gì hết!
Gương mặc dù nhỏ, bất quá giá trị khẳng định xa xỉ, hơn nữa thứ này không phải chỉ cần có tiền là có thể làm. Đan Niên cảm kích cười nhìn Thanh Thanh, Thanh Thanh hiểu ý mỉm cười đáp lại, giữa hai người không cần lời cảm tạ dư thừa.
Chờ ngồi xuống bàn tiệc, Đan Niên trợn tròn mắt, đối diện hóa ra là Thẩm Đan Hà và Thẩm Đan Vân! Người ngồi trong bàn này đều là những nữ hài tử chưa kết hôn, Thanh Thanh sao lại chọn vị trí như vậy a, cố tình để oan gia ngõ hẹp đυ.ng phải nhau.
Thẩm Đan Hà âm trầm nâng chén trà lên, làm như lo lắng nói: “Đan Niên muội muội đi đâu vậy, sao lâu như thế mới lại đây, tỷ tỷ thiếu chút nữa đã định sai người đi tìm muội.”
Trong lòng Đan Niên lúc này chính là vô hạn đau khổ, Thẩm Đan Hà, ngươi là người từ sao Hỏa tới sao, sao cứ nhiều lần khiêu chiến điểm mấu chốt của nhân loại vậy?
Đan Niên ha ha cười hai tiếng, nói rằng cùng phụ thân nói chuyện nên đến chậm. Thẩm Đan Hà nghe xong thấy không đâm thọt cái gì, đành cười cười cho qua.
Thanh Thanh bất mãn nhìn Thẩm Đan Hà, ghé vào tai Đan Niên, nhỏ giọng nói: “Vị tỷ tỷ này của ngươi a, vừa rồi ta đi rửa tay, thấy nàng và vài người khác đang vụиɠ ŧяộʍ tránh ở một bên, nói nhỏ cái gì đó. Làm chuyện lén lút, khẳng định không có ý gì tốt!”
Lúc này còn chưa khai tiệc, trên bàn chỉ có nước trà và món trái cây. Ngồi bên tay trái Đan Niên là một nữ hài lạ mặt, thấy Đan Niên nhìn về phía mình, có chút co quắp tự giới thiệu tên mình là Chu Thụy Lăng, phụ thân là Tần Quận Vương, nhà ở Dương Châu, lần này tới là đi theo mẫu thân lên kinh thành thăm gia đình cậu.
Đối hoàng thân quốc thích, Đan Niên biết không nhiều lắm, may mà Thanh Thanh nghe hai người nói chuyện, quay sang giải thích cho Đan Niên. Nguyên lai tổ mẫu của Tần Quận Vương trước kia là một công chúa rất được thái tổ hoàng đế của Đại Chiêu sủng ái. Dù sau này bà lấy chồng ở xa tận Dương Châu, hoàng đế vẫn ngoại lệ sắc phong cho ngoại tôn làm Quận Vương, chức vị được thừa kế đến tận ngày nay.
Bất quá, xem ra hiện tại chỉ có thể xem là họ hàng xa của hoàng đế, mặc dù là chức vị được thừa kế, nhưng gia tộc này rất có khả năng đã xuống dốc. Nếu còn giữ quan hệ thân thiết với hoàng thất, chỉ sợ nữ hài này sẽ không luân lạc tới mức phải ngồi cùng bàn với những đứa nhỏ con nhà quan, Đan Niên nghĩ thầm.
Chu Thụy Lăng nói chuyện rất nhỏ nhẹ, thoáng có chút hương vị mềm mỏng của các thiếu nữ Giang Nam, chẳng mấy chốc đã trở nên thân thiết với Đan Niên và Thanh Thanh. Đan Niên và Chu Thụy Lăng say sưa nghe Thanh Thanh kể chuyện trong kinh thành, nào là nhà ai có con ăn chơi trác táng, đi dạo ở những nơi không nên đến, bị lão cha nhà mình đánh nhừ tử một trận, còn nói phải đến cửa tiệm trang sức nào mới tìm được người thợ có tay nghề tốt nhất. Thật là thú vị.
Đan Niên chú ý tới mỗi lần Thanh Thanh nhắc đến chuyện trang sức quần áo đang được lưu hành trong kinh thành, trong mắt Chu Thụy Lăng liền toát ra vô hạn hâm mộ, không ngừng nói: “Kinh thành vui thật, đúng là một nơi tốt.”
Đang lúc ba người trò chuyện thú vị, một tiểu nha hoàn tới gọi Thanh Thanh. Thanh Thanh thật có lỗi bảo hai người ở lại tiếp tục tán gẫu, nàng phải đi qua bàn khác. Nguyên lai là Liêm phu nhân đang ở một bàn khác, gọi Thanh Thanh đi qua để giới thiệu cho một phu nhân nào đó.
Chu Thụy Lăng nhìn bóng dáng Thanh Thanh xa xa, hâm mộ nói: “Số mệnh của Thanh Thanh thật tốt.”
Đan Niên theo bản năng liền trêu ghẹo: “Nếu ngươi muốn ở lại kinh thành cũng dễ thôi, cứ việc gả cho một công tử nào đó trong kinh thành là được.”
Chu Thụy Lăng cảm khái vô hạn trả lời một câu, “Nào có dễ dàng như vậy! Mẹ ta ở trong kinh thành lại không quen biết người nào.”
Đan Niên thầm nghĩ, chắc là trong gia đình của nàng có nỗi khổ không muốn người biết. Nghĩ vậy, Đan Niên cũng không tiện nói tiếp. Bởi vì tay áo dài, Đan Niên đưa tay vuốt ve chiếc gương nhỏ do Thanh Thanh tặng giấu trong tay áo. Mặt trái của chiếc gương được điêu khắc rất nhiều hoa văn cầu kì, làm cho Đan Niên chợt thấy hoài niệm, cảm giác như đã có mấy đời.
Chu Thụy Lăng vừa nói xong lập tức liền hối hận, phảng phất như mình đã nói chuyện không nên nói, vội dời đi đề tài, ghé vào tai Đan Niên, thấp giọng hỏi: “Đan Niên, có phải ngươi thích Bạch công tử không?”
Đan Niên nghe vậy, lập tức cảnh giác, thấp giọng trách mắng: “Ngươi nói bậy bạ gì đó?”
Chu Thụy Lăng vừa thấy Đan Niên tức giận, bối rối vặn khăn tay, nhỏ giọng nói: “Ta cũng là nghe người khác nói. Kỳ thực ta cũng thích Bạch công tử, ta có lần thấy hắn từ rất xa, lúc ấy ta liền thích hắn.” Thần thái cũng lộ ra vẻ thẹn thùng.
Đan Niên vỗ vỗ tay nàng, cũng nhỏ giọng nói: “Ngươi nếu đã thích, cũng có thể đi tranh thủ, không chừng Bạch công tử sẽ thích ngươi. Ngươi cũng có thể nói với nương, hỏi thử xem Bạch gia có ý này hay không.”
Ở trong mắt Đan Niên, Bạch Chấn Phồn đại khái na ná với hot boy ở trường trung học, có một đống tiểu nữ sinh làm fan hâm mộ, chỉ còn kém vừa giơ khẩu hiệu vừa cuồng nhiệt gào to “Bạch Chấn Phồn, em yêu anh!”.
Đối với loại tình yêu say đắm thời nữ sinh, Đan Niên cảm thấy thôi thì cứ thuận theo, chờ các nàng trưởng thành, dần dần sẽ bước ra khỏi thế giới màu hồng đầy sùng bái và khát khao này.
Không ngờ Chu Thụy Lăng lại kỳ quái nhìn Đan Niên, lắp bắp nhỏ giọng hỏi: “Vậy còn Đan Niên, ngươi không thích Bạch công tử sao?”
Đan Niên cúi đầu vuốt vuốt gương, vừa vặn đem mặt gương xoay về một hướng. Từ trong mặt gương, có thể thấy rõ Chu Thụy Lăng đang khẩn trương liếc nhìn về phía đối diện, mà ngồi ngay đối diện chính là Thẩm Đan Hà. Nàng ta nhìn Thẩm Đan Hà làm cái gì?
“Không thích.” Đan Niên rõ ràng đáp, cũng không ngẩng đầu lên, đáy lòng tràn đầy thất vọng. Xem ra Chu Thụy Lăng là cá mè một lứa với Thẩm Đan Hà, cố ý dò hỏi nàng.
Đúng lúc này, chỗ khách nam bên kia dòng suối bỗng truyền đến một trận xôn xao. Đan Niên ngẩng đầu nhìn lên, nguyên lai là Tô Doãn Hiên đến, vóc người có vẻ lại cao thêm không ít, trên khuôn mặt trắng nõn nhìn không ra biểu tình dư thừa. Đêm nay hắn mặc cả người toàn màu đen, gần như sắp hòa thành một khối với bóng đêm.
Đan Niên không rõ Tô gia rốt cuộc ở kinh thành có quyền thế bao lớn, nhưng thấy khi Tô Doãn Hiên vừa xuất hiện, gần như tất cả mọi người đều đứng dậy, tranh nhau chào hỏi với hắn.
Chỗ khách nữ bên này cũng bắt đầu xì xào bàn tán. Một nữ hài ngồi cùng bàn với Đan Niên hưng phấn nói: “Các ngươi còn không biết đúng không, Tô công tử mấy ngày trước đây đã vào Lễ bộ, làm Lễ bộ lang trung, đúng là thiếu niên đầy hứa hẹn!”
Thẩm Đan Vân nghe vậy, khuôn mặt trở nên bừng bừng ửng đỏ vì kích động, cứ như người vào Lễ bộ làm quan chính là nàng, “Thật vậy chăng? Tô công tử mới bao nhiêu tuổi đâu mà đã làm được như vậy!”
Đó là quan nhị đại! Toàn dựa vào lão cha thôi! Đan Niên nội tâm phẫn hận mắng. Đối với Tô Doãn Hiên, nàng tựa hồ luôn cảm thấy rất mâu thuẫn.
Nữ hài kia tiếp tục nói: “Đúng vậy, Tô công tử năm trước đậu bảng nhãn khi mới mười bốn tuổi, là người đậu bảng nhãn trẻ nhất trong lịch sử Đại Chiêu chúng ta!”
Thi vào trường đại học cũng có tác tệ. Đan Niên tự giải thích.
“Vì sao không thích Bạch công tử? Đan Niên đừng gạt ta a, chúng ta là bạn tốt mà!” Đang lúc Đan Niên hết sức chuyên chú nghe những người trong bàn tiệc bàn tán Tô Doãn Hiên, bên tai lại vang lên tiếng Chu Thụy Lăng lải nhải hỏi.
Đan Niên cảm thấy thật phiền chán, đang định phát tác, chợt nảy ra một ý, nhất thời muốn đùa dai một phen. Nàng đưa ngón tay lên miệng “suỵt” một cái, kéo lấy tay Chu Thụy Lăng, chụm đầu vào nhau, lặng lẽ chỉ về phía Tô Doãn Hiên, nói: “Ta không thích Bạch công tử, ta thích là vị Tô công tử mặc áo đen ở đằng kia!” Để rồi xem, các ngươi còn có thể bày ra trò thiêu thân gì nữa!
Chu Thụy Lăng kinh hách, nhìn Đan Niên như thể vừa nhìn thấy quỷ, hai mắt đầy vẻ khó hiểu, “Không đúng a…”
Đan Niên cũng cố ý ra vẻ khó hiểu, “Thụy Lăng, cái gì không đúng?” Lại nắm lấy tay Chu Thụy Lăng, vẻ mặt thành thật, nhỏ giọng nói: “Ta là xem ngươi là bằng hữu mới nói cho ngươi biết, ngay cả Thanh Thanh, ta cũng chưa nhắc đến đâu! Ngươi nhất định phải giữ bí mật giúp ta a, tuyệt không thể để cho người khác biết, đương nhiên, ta cũng sẽ không nói cho người khác biết ngươi thích Bạch công tử.”
Chu Thụy Lăng đỏ mặt gật gật đầu, tỏ vẻ mình sẽ không nói cho người khác biết. Nhưng Đan Niên lại cảm thấy nàng ta càng lúc càng đứng ngồi không yên, như thể trên ghế có kim đâm vào nàng.
Không đợi Đan Niên giả lả hỏi thăm, Chu Thụy Lăng liền nhỏ giọng nói với Đan Niên là mình muốn đi rửa tay. Đan Niên hỏi có cần mình đi cùng nàng không, Chu Thụy Lăng cuống quít cự tuyệt nói không cần, lại cảm thấy lời cự tuyệt quá mức đông cứng, vội vàng giải thích rằng mình một hồi sẽ trở lại.
Đan Niên cũng không đâm thủng lời nói dối của nàng, dặn nàng đi nhanh về nhanh, cười tủm tỉm tiếp tục thưởng thức chiếc gương nhỏ trong tay. Chắc chắn là muốn tìm người để thương lượng đối sách, cũng phải, tin tức lấy từ chỗ nàng đâu giống với tin được biết ban đầu!