Thẩm Ngọc ôm Đan Niên lên ngựa, chạy thẳng một mạch trở về. Thẩm Ngọc lúc này không còn nửa điểm công tử văn nhã, dọc theo đường đi cứ thao thao bất tuyệt mắng Đan Niên đến cẩu huyết lâm đầu*, cuối cùng còn nói hắn đã vào rừng tìm thật lâu, nếu không nhìn thấy dấu vải vụn màu trắng cỏn con, thì không biết có thể tìm được Đan Niên hay không.
* “Cẩu huyết” nghĩa là máu chó, thời xưa cho rằng chỉ việc đổ máu chó lên đầu yêu tinh thì yêu pháp sẽ mất tác dụng. “Cẩu huyết lâm đầu” nghĩa là mắng xối xả, mắng te tét, ko thua gì đổ máu chó vào đầu yêu tinh.
Đan Niên xoay người, dùng cánh tay phải còn tốt ôm lấy Thẩm Ngọc, nước mắt bắt đầu rơi xuống không dừng được. Nàng cứ nghĩ, mình sẽ không còn được gặp vị ca ca hễ phát tác lên là lại lải nhải như lão thái bà này.
Thẩm Ngọc dạy dỗ nửa ngày, bỗng cảm thấy ngực mình ươn ướt, nhìn xuống thì thấy Đan Niên vùi đầu trong lòng mình như con chó nhỏ làm sai chuyện. Thẩm Ngọc thở dài, ôm Đan Niên vào trong ngực, vuốt vuốt tóc Đan Niên.
Thẩm Ngọc sợ xóc nảy làm đau cánh tay Đan Niên nên cưỡi ngựa rất êm. Không bao lâu sau, cả hai ra khỏi Lạc Lâm, trở về Mộc Kỳ.
Thẩm Ngọc dùng áo choàng bọc kín Đan Niên, chỉ để lộ hai mắt ra ngoài. Sau khi vào phòng, Đan Niên mới thấy Thẩm Lập Ngôn ở trong phòng chờ mình, đoán chừng là vừa mới đến, trên người còn có mặc áo giáp chưa kịp cởi ra.
Đan Niên gặp phụ thân, cảm xúc vừa bình ổn lại dâng lên, òa một tiếng liền bổ nhào vào lòng Thẩm Lập Ngôn khóc nức nở. Thẩm Ngọc lui ra ngoài, tìm quân y đến khám tay cho Đan Niên.
Đan Niên cố kỵ có người ngoài ở đây, không dám nói nhiều. Vị quân y này là một ông lão đã hơn năm mươi, vỗ ngực nhiều lần cam đoan với Thẩm Lập Ngôn và Thẩm Ngọc rằng Đan Niên chỉ bị một chút tổn thương, giờ tạm bó nẹp gỗ, sau một tháng nữa, bảo đảm thân thể sẽ không khác gì lúc không bị thương.
Chờ quân y đi rồi, Thẩm Lập Ngôn và Thẩm Ngọc liền truy vấn Đan Niên, Đan Niên đành kể lại đầu đuôi mọi chuyện. Khi nghe tin đại bá và bá mẫu muốn đem Đan Niên làm của hồi môn cho Thẩm Đan Hà, Thẩm Ngọc tức giận vỗ vào bàn một cái, nứt toét một góc. Thẩm Lập Ngôn trấn an Thẩm Ngọc, quay sang nghiêm túc hỏi Đan Niên: “Chuyện này, đại bá và bá mẫu của con có nói với nương của con chưa?”
“Hẳn là vẫn chưa, nếu không, nương làm sao có thể cho bá mẫu vào cửa a. Bất quá, đại bá mẫu có gọi con đến nhà bọn họ xem kịch, còn mời cả đương gia chủ mẫu Bạch gia nhị phòng là Đỗ phu nhân đến, rõ ràng là cố ý mời bà ta tới xem mặt con!” Đan Niên buồn bực nói.
Thẩm Lập Ngôn vuốt đầu Đan Niên, ôn nhu nói: “Con không cần tức giận, chỉ cần có cha ở đây, ai cũng không thể chen chân vào hôn sự của Đan Niên nhà chúng ta.”
Đan Niên lại kể chuyện mình được Liêm tiểu thư đến báo tin biên quan lâm nguy, chạy đến tìm đại bá, đại bá chẳng quan tâm, rồi đến tìm gặp cha con Tô Tấn Điền, mới có thể giải trừ nguy cơ của biên cảnh.
Thẩm Lập Ngôn và Thẩm Ngọc nhìn Đan Niên, vừa kinh hỉ lại vừa nghĩ mà sợ, ngày thường chỉ thấy Đan Niên là một tiểu nha đầu biếng nhác, Tuệ Nương còn luôn lo lắng với cái dạng này của Đan Niên, lớn lên sẽ không có người nào nguyện ý tới cầu hôn, hiện tại xem ra, tiểu nha đầu không lên tiếng thì thôi, hễ mở miệng là nổi tiếng. Nhìn tấm nẹp bó trên tay Đan Niên, bộ dạng không thể động đậy rất đáng thương, Thẩm Lập Ngôn cũng không nỡ chỉ trích nàng cái gì.
Khi nhắc đến Liêm tiểu thư, Đan Niên giải thích đó là con gái của Binh bộ Liêm Mậu Liêm đại nhân, đồng thời bất động thanh sắc cẩn thận quan sát biểu tình của Thẩm Lập Ngôn.
Thẩm Ngọc đoán chừng không nhớ được vị hôn thê Liêm Thanh Thanh này, vẫn chưa có phản ứng gì. Còn Thẩm Lập Ngôn thì hồi tưởng một hồi liền nghĩ tới, quay đầu cười nói với Thẩm Ngọc: “A Ngọc, lúc con còn nhỏ, khi trên đường cả nhà ta về quê, cha từng định một mối hôn sự cho con. Cô bé kia chính là con gái độc nhất của Liêm Mậu, tên là Liêm Thanh Thanh.”
Thẩm Ngọc nghẹn họng trợn mắt nhìn trân trối, Đan Niên ngồi bên cạnh hợp thời làm ra vẻ giật mình, trêu ghẹo Thẩm Ngọc, “Hèn chi Liêm tiểu thư quan tâm ca ca như vậy, sáng sớm tinh mơ còn lén trốn khỏi nhà, đến báo tin biên cảnh cho muội biết!”
“Chuyện này, con cảm thấy không ổn.” Thẩm Ngọc nháy mắt liền khôi phục trạng thái, suy tính một hồi rồi mở miệng trịnh trọng nói với Thẩm Lập Ngôn.
Thấy phụ thân và Đan Niên đều nhìn mình, Thẩm Ngọc cau mày phân tích: “Liêm Mậu nhậm chức trong Binh bộ, nếu có thể biết nhất cử nhất động ở biên cảnh, như vậy tất nhiên cũng biết cha đã đi biên cảnh. Cả nhà chúng ta đến kinh thành, nếu thực sự để ý đến mối hôn sự đó, mẫu thân và Đan Niên ở kinh thành nhiều ngày như vậy, sao lại không đến thăm viếng. Ngay cả vị tiểu thư kia, cũng là do Đan Niên ngẫu nhiên mà kết bạn.”
Thẩm Lập Ngôn tán thưởng nhìn con, nói: “A Ngọc nói không sai, theo như cách Đan Niên nói, Liêm gia cũng không đồng ý con gái nhà mình thân thiết quá mức với Đan Niên, sợ chúng ta sẽ nhắc đến hôn ước năm đó.”
Đan Niên mím môi, ca ca của nàng là người đàn ông tốt nhất trên thế giới này ngoại trừ phụ thân, là lão vĩ phu nhà Liêm gia đó không có mắt, “Đúng đó, chúng ta không cần để ý đến bọn họ. Ca ca là nam nhân tốt nhất trên thế giới này. Còn sợ không tìm được tẩu tử sao?”
Cặp mắt đào hoa Thẩm Ngọc lóe sáng, hắn đưa tay nhéo nhéo gò má căng tròn còn mang theo nét trẻ con của Đan Niên, “Tiểu nha đầu, vài ngày không gặp, mở miệng ra là nói nam nhân dài nam nhân ngắn, là lời mà muội có thể nói à?!”
Đan Niên tay trái không thể động đậy, đành dùng tay phải nhéo lỗ tai Thẩm Ngọc, hàm hàm hồ hồ la hét: “Buông tay.”
Thẩm Lập Ngôn thấy nữ nhi bị khi dễ, gõ một cái cốc lên đầu Thẩm Ngọc, cười mắng Thẩm Ngọc không hiểu chuyện, còn đấu võ mồm với muội muội.
Chạng vạng, Thẩm Lập Ngôn bưng đồ ăn tới cho Đan Niên, là món cơm rang trứng mà Đan Niên thích ăn nhất. Trứng gà tươi mới rang với cơm, ăn kèm với vài miếng dưa muối thơm ngon đậm đà, cộng thêm một chén canh rau, khiến cho Đan Niên sau mấy ngày chỉ có thể ăn thịt dê nướng nửa sống nửa chín vui vẻ không thôi.
Thẩm Lập Ngôn từ ái nhìn Đan Niên ngồm ngoàm ăn cơm, nhắc nàng đừng ăn quá nhanh, nhớ uống chút canh. Chờ Đan Niên ăn xong rồi, Thẩm Lập Ngôn mới mở miệng: “Đan Niên, con làm cách nào thuyết phục được Tô Tấn Điền đại nhân phát binh phát lương? Lúc trước khi Mộc Kỳ bị vây, cha đã gửi cho Tổng binh Đông Bình Hồ Khiêm hơn mười phong thư cầu cứu, hắn đều làm như không biết.”
Kỳ thực, mới vừa rồi khi thấy Thẩm Lập Ngôn nhìn nàng ăn cơm mà không nói lời nào, Đan Niên đã biết là ông có chuyện muốn hỏi. Đan Niên chi chi ô ô một hồi rồi nói: “Chuyện này thì có gì kỳ quái? Biên cảnh thất thủ, Tô Tấn Điền ở kinh thành cũng không nỡ a!”
Thẩm Lập Ngôn lắc đầu, cười nói: “Đan Niên, con đừng gạt cha. Mộc Kỳ thất thủ, nhưng Đông Bình thì không. Hồ Khiêm có nhân mạch rất sâu ở kinh thành, có binh có lương, thành trì của Đông Bình lại chắc chắn, cho dù Lặc Xích có đến tấn công, thủ thành hơn mười ngày không phải việc khó. Triều đình nhất định sẽ không để Đông Bình thất thủ, nhất định sẽ phái viện quân.”
Thẩm Lập Ngôn suy tư một hồi, lại châm chước nói: “Huống hồ, Mộc Kỳ bị vây, triều đình mắt thấy Đại hoàng tử vây ở trong thành, lại làm như không thấy, ý đồ của Thái hậu và Hoàng hậu thực khiến người ta suy nghĩ sâu xa a! Chỉ cần chờ thêm hai ngày, Mộc Kỳ cho dù không bị phá cũng chẳng khác nào một tòa thành chết. Hiện tại lại đột nhiên phát binh phát lương tới cứu viện, thật sự khiến người ta đoán không ra dụng ý.”
Đan Niên nghe nhắc đến Đại hoàng tử, nhớ lại hậu cung bí sử mà Hứa thị từng nói với nàng, không khỏi tò mò hỏi: “Đại hoàng tử là con trưởng của hoàng thượng, con nghe nói, Thái hậu và Hoàng hậu muốn mượn cơ hội này để trừ bỏ hắn, hắn không phải là con cháu của hoàng thất sao?”
Thẩm Lập Ngôn thở dài, “Trong hoàng thất nào có nhiều tình thân như vậy! Thái hậu và Hoàng hậu đều xuất thân từ Ung Quốc Công Bạch gia, Thái hậu còn là cô cô của Hoàng hậu, Đại hoàng tử bất quá là do Hoàng Thượng sủng hạnh một cung nữ mà lưu lại, đương nhiên không được hai vị nương nương trong cung kia yêu thích. Không phải là con trai trưởng nhưng cũng là trưởng tử*, Hoàng hậu sẽ không cho phép có nhân tố tồn tại uy hϊếp thái tử đăng cơ.”
* Ý nghĩa của “con trai trưởng” và “trưởng tử” ở đây có khác nhau. Trưởng tử là đứa con trai đầu tiên, còn con trai trưởng là đứa con trai đầu tiên do người vợ chính thất sinh ra.
Đan Niên nghe vậy, thầm cảm khái rất nhiều. Năm đó, Tô Tấn Điền đem nàng đổi chỗ cho Tô Doãn Hiên, cũng là vì biết Hoàng hậu lúc đó – cũng chính là Thái hậu bây giờ – không cho phép đứa con mồ côi của thái tử tồn tại.
Thẩm Lập Ngôn thấy sắc mặt Đan Niên rầu rĩ, dặn dò: “Những lời cha nói với con vừa rồi đều là hoàng thất tân bí, quyết không được nói cho người thứ ba biết.”
Đan Niên đương nhiên gật đầu vâng dạ, nàng cũng đấu muốn mình bị cuốn vào đến vòng tranh chấp của hoàng thất.
“Ban ngày thấy con không nhiều lời, cha biết là con có chuyện giấu chúng ta, hiện tại A Ngọc không ở đây, con nói cho cha biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đi! Tô Tấn Điền nổi tiếng là lão bánh quẩy, từ thời tiên đế đến giờ, luôn ổn thỏa không ngã, làm sao có thể bởi vì con đến khẩn cầu mà hắn liền mạo hiểm đắc tội hai vị nương nương trong cung cùng Bạch gia, mạo hiểm phát binh phát lương?” Thẩm Lập Ngôn hỏi tới tấp.
Đan Niên do dự, khuôn mặt phụ thân lúc này có chút hao gầy, nhưng vẫn đầy từ ái và lo lắng, Thẩm Lập Ngôn cho tới bây giờ đều xem nàng như đứa con gái ruột mà nâng niu trên tay, nàng phải nói sự thật này cho ông như thế nào đây?
Đan Niên cúi đầu, suy nghĩ một hồi lâu, Tô Tấn Điền và Tô Doãn Hiên hiển nhiên cho rằng Thẩm Lập Ngôn đã biết thân thế của bọn họ, sau khi hồi kinh sẽ có phòng bị đối với ông, so với việc để Thẩm Lập Ngôn nằm trong thế bị động, không bằng nói cho ông biết chân tướng, giúp ông có chuẩn bị trước.
“Cha, con không phải con gái ruội của cha và nương, chuyện này con biết.” Đan Niên nói thật nhỏ một câu, tựa như sấm sét vang vọng bên tai Thẩm Lập Ngôn.
Thẩm Lập Ngôn quá sợ hãi, “Con làm sao mà biết? Ai nói cho con biết? Còn có ai biết?”
Đan Niên kéo tay phụ thân ngồi xuống, suy nghĩ một lát, chậm rãi nói: “Cha, cha đừng sốt ruột, là sau khi tới kinh thành, có một buổi tối, trên bàn của con đột nhiên xuất hiện một phong thư, trong thư đã kể rõ thân thế của con.”
Thẩm Lập Ngôn càng thêm vội vàng hỏi: “Thư đâu? Người đưa thư đâu?”
“Con đã đốt lá thư đó rồi, sợ có người nhìn thấy sẽ gây phiền toái cho cha. Con cũng không thấy người đưa thư, lá thư đó giống như trống rỗng xuất hiện.” Đan Niên nhắm mắt đáp.
Cũng may Thẩm Lập Ngôn không nghi ngờ, hỏi tiếo: “Tô Tấn Điền lúc trước tuy là người đứng về phía tiền thái tử, bất quá lúc thái tử thất thế, hắn liền thoát ly khỏi vây cánh của thái tử. Hắn sao lại vì một người còn không chắc có phải là thiên kim của thái tử hay không mà đắc tội Hoàng hậu, Thái hậu? Đan Niên, hắn có bảo con làm gì không?”
Đan Niên chần chờ một chút, nàng sợ Thẩm Lập Ngôn biết được chân tướng sẽ thất vọng, đứa nhỏ mà mình liều chết cứu hóa ra chỉ là đồ giả mạo.
“Cha, con không phải là con gái của tiền thái tử. Con là con gái của Tô Tấn Điền, con và con trai của thái tử cùng sinh ra một ngày, Tô Tấn Điền sợ con của thái tử gặp nguy hiểm, nên đã vụиɠ ŧяộʍ đem con đổi chỗ với con của thái tử. Sau đó… Sau đó cha đã đến cứu con. Con sợ cha gặp nguy hiểm, nên đã uy hϊếp Tô Tấn Điền, nếu ông ta không chịu phát lương phát binh, con sẽ nói cho người trong thiên hạ biết Tô Doãn Hiên mới là đứa con mồ côi của thái tử!”
Nói xong, Đan Niên liền cúi đầu thật sâu, không dám nhìn biểu tình của Thẩm Lập Ngôn, nàng sợ mình nhìn thấy ông thất vọng. Đan Niên nhớ rất rõ, lúc đó Thẩm Lập Ngôn cứu Đan Niên cũng là vì thái tử đã có ân với ông.
Đan Niên thầm an ủi bản thân mình, không sao, mình đã có được tình thân nhiều năm như vậy, còn có cái gì chưa đủ đâu? Mặc dù nghĩ như vậy, nước mắt vẫn rơi xuống từng giọt.
Thẩm Lập Ngôn nghe xong, khẽ thở dài một cái, đưa tay xoa đầu Đan Niên, hòa nhã nói: “Đan Niên, mặc kệ con là con của ai, cha và nương sẽ mãi là cha mẹ ruột của con, A Ngọc sẽ là ca ca ruội của con.”
Ngồi xổm người xuống, Thẩm Lập Ngôn từ ái lau nước mắt trên mặt Đan Niên, cười nói: “Đứa con gái ngốc của cha, chẳng lẽ con sợ cha sẽ bỏ con sao?”
Đan Niên ngân ngấn nước mắt khẽ cười xin lỗi, đang định nói chuyện, chợt nghe ngoài cửa vang lên một tiếng động rất nhỏ, Thẩm Lập Ngôn quát to một tiếng “Ai?” liền liền xông ra ngoài. Đan Niên cảm thấy cả người lạnh toát, chẳng lẽ vừa rồi đã bị ai đó nghe lén?