Nghe Nói Thừa Tướng Quyền Thế Muốn Hoàn Lương

Chương 83

Lúc Hoàng hậu vội vàng đến cung Vĩnh Hòa, đại thái giám bên cạnh Hoàng đế vừa cầm thánh chỉ được soạn xong bước ra ngoài. Hoàng hậu ngăn hắn lại.

"Đi đâu?" Hoàng hậu cau mày hỏi.

Bàn tay cầm thánh chỉ của đại thái giám khẽ run. Hắn cúi người ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu, sau đó nâng thánh chỉ trong tay.

Ánh mắt Hoàng hậu nhìn chằm chằm cuộn giấy vàng tươi.

"Hoàng thượng đã quyết định...?" Hoàng hậu thấp giọng hỏi.

Đại thái giám không dám nói, chỉ gật đầu nhẹ.

"Có phải là Thiệu nhi!" Hoàng hậu nắm vai hắn.

Biểu cảm của Hoàng hậu lúc này hơi điên cuồng. Vừa rồi Cảnh Thiệu vô cớ bị bắt đi, bà muốn đến cung Vĩnh Hòa cầu xin cho con trai, lại gặp phải thánh chỉ truyền ngôi của Hoàng đế.

Tình hình này... người đó tuyệt đối không phải con của bà.

"Hoàng hậu nương nương, người...!" đại thái giám không dám nhiều lời, cầm thánh chỉ lui về phía sau "Người đừng làm khó nô tài." hắn nhỏ giọng nói.

Nghe vậy, đôi mắt Hoàng hậu đỏ bừng, khóe môi cong lên.

"Không phải Thiệu nhi, đúng không?" bà cười nói, kế đó cướp lấy thánh chỉ trong tay đại thái giám.

"Hoàng hậu nương nương!" đại thái giám giật mình sợ hãi.

Hoàng hậu cầm thánh chỉ trong tay, đứng thẳng người, cười lạnh nhìn hắn "Hoàng thượng hiện giờ hôn mê bất tỉnh, ai cho nô tài ngươi lá gan giả truyền thánh chỉ? Bổn cung bây giờ muốn vào gặp Hoàng thượng, người đâu, giải tên nô tài này xuống!"

Thái giám cung nữ xung quanh nhìn thấy nhưng không ai dám tiến lên ngăn cản. Thị vệ xung quanh nhận được lệnh của Đới Văn Lương, nghe Hoàng hậu ra lệnh cũng không ai tiến lên.

Hoàng hậu nhìn xung quanh, đỏ mắt bật cười.

"Sao hả, bây giờ bệ hạ hấp hối, các ngươi cũng không nghe lời của bổn cung nữa sao?" bà nghiến răng cười lạnh.

Giờ đây, con trai bà đang bị giam vì tội gϊếŧ vua, phu quân bà muốn truyền ngôi cho đứa con trai của ả phi tần mà bà đã gϊếŧ.

Bà đã đi trên con đường chết rồi, nếu không liều mạng, vậy thì chỉ có chết.

Sau đó, người phụ nữ tay trói gà không chặt này rút kiếm của thị vệ bên cạnh, đâm vào ngực đại thái giám.

Thánh chỉ trong tay bà rơi xuống đất, lập tức bị máu nhuộm đỏ.

Bàn tay Hoàng hậu cầm chuôi kiếm, cả cánh tay cũng đang run rẩy. Bà trừng mắt nhìn đại thái giám trợn mắt đang từ từ ngã xuống, nét mặt kiên quyết và lạnh lùng chưa từng có.

"Nếu các ngươi không ra tay." Hoàng hậu nhẹ giọng nói "Vậy bổn cung sẽ tự xử lý tên nô tài giả truyền thánh chỉ."

Sơ Trường Dụ mở ngăn tủ đầu giường, cẩn thận lấy chiếc khăn tay bên trong.

Bên trong khăn tay là khối ngọc Hòa Điền đã vỡ làm đôi. Vết nứt sắc nhọn như bị vũ khí sắc bén chặt đứt, vết nứt sắc nhọn phản chiếu lạnh lẽo.

Sơ Trường Dụ đặt hai khối ngọc vào tay Cảnh Mục, cau mày tiếc nuối nói "Quả đúng như ngươi nói, khối ngọc này đỡ cho ta một đao rồi vỡ thành thế này." vừa nói, y vừa cau mày lắc đầu "Cho nên ngươi đừng mua cho ta mấy thứ thế này nữa, sớm muộn gì cũng..."

Y còn chưa nói xong, Cảnh Mục đã giật lấy hai khối ngọc.

"Vết nứt sắc nhọn như vậy, người cứ cầm lung tung làm gì?" Cảnh Mục trách móc Sơ Trường Dụ, như thể bị vỡ chỉ là một cục đá "Bị đứt tay thì làm sao?"

Sơ Trường Dụ tặc lưỡi "Ta đâu có yếu ớt như ngươi nói chứ?"

Cảnh Mục sờ ngọc bội, đột nhiên nhếch miệng cười, sau đó nghiêng người đè y xuống giường trong tư thế y đang dựa vào đầu giường lấy ngọc bội.

Một tay Cảnh Mục đè cổ tay y trên giường, nhe răng cười cà lơ phất phơ.

"Nếu đã đỡ một đao cho Thiếu phó..." tay còn lại của Cảnh Mục đặt khối ngọc sang một bên, sau đó bắt đầu hư hỏng di chuyển tới vết thương của Sơ Trường Dụ. Vết thương lành bảy tám phần, đã lên da non. Cảnh Mục vuốt ve như vậy, cảm thấy nhột nhột "Vậy Thiếu phó đặt ngọc bội ở đây làm gì?"

Sơ Trường Dụ ngẩn ra.

Sau đó Cảnh Mục tiến lại gần. Một tay hắn đè lên ngực Sơ Trường Dụ, chóp mũi cọ cọ vào mặt y, áp môi mình lên môi y, nhẹ giọng hỏi "Có phải vì Thiếu phó đặt ta ở đây không?"

Tay hắn vừa hay đặt lên tim Sơ Trường Dụ. Cách lớp y phục mỏng và cơ thịt, tim y đang đập mạnh mẽ trong lòng bàn tay Cảnh Mục, đập thình thịch càng lúc càng nhanh.

Cảnh Mục khẽ cười một tiếng.

Sơ Trường Dụ mím chặt môi, mặt đỏ bừng. Trong lòng y thầm nghĩ sao có thể càn quấy như vậy, nhưng tay y lại không nghe lời, không chịu đẩy Cảnh Mục ra.

"Thiếu phó..." Cảnh Mục cắn nhẹ môi y "Sao người lại có thể khiến người khác thích đến vậy chứ?"

Hắn luồn tay vào lớp y phục, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương mới lên da non của Sơ Trường Dụ, cười nói "Thiếu phó, người chưa từng nói yêu ta. Người không nói, ta làm sao biết được tâm ý của người?" nói đến đây, trong giọng của sói con cậy sủng mà kiêu thêm mấy phần ấm ức.

"Thiếu phó, người nói một câu đi mà." hắn xoa xoa mặt Sơ Trường Dụ "Người có yêu ta không, hửm?"

Sắc mặt Sơ Trường Dụ thay đổi. Y ừm nhẹ một tiếng, rồi dùng sức đẩy Cảnh Mục ra.

Cảnh Mục hơi sửng sốt, sau đó bật cười.

Thiếu phó nhà hắn vì hắn vuốt ve vết thương mà chỗ đó dần dần... nhô cao chạm vào eo Cảnh Mục.

Cảnh Mục vòng tay qua eo Sơ Trường Dụ, để thứ nóng bỏng của y áp vào người hắn. Kế đó hắn lật người, để Sơ Trường Dụ nằm trên người hắn.

"Thiếu phó còn chưa nói." Cảnh Mục nằm đó, một tay ôm eo Sơ Trường Dụ, một tay sờ gò má y. Hắn dùng chất giọng trầm thấp làm nũng "Thiếu phó nói một câu đi mà, Thiếu phó có yêu ta không?"

Sơ Trường Dụ nghiến răng.

Tên khốn này...

Cảnh Mục thấy y không nói, đương nhiên sẽ không buông tha. Hắn ôm Sơ Trường Dụ, ngón tay luồn vào trong y phục. Y phục mùa hạ vốn mỏng manh, tay Cảnh Mục vừa luồn vào đã mò tới eo Sơ Trường Dụ xoa tới xoa lui.

Thấy động tác của tên khốn này ngày càng quá đáng.

"Yêu ngươi." Sơ Trường Dụ mơ hồ nói.

Y không mặt dày như Cảnh Mục. Có lẽ do ảnh hưởng của tư tưởng Nho giáo quá lâu, trước giờ y luôn chôn chặt tình cảm sâu trong lòng, dễ xấu hổ khi biểu đạt ra ngoài. Nhưng Cảnh Mục lại mặt dày không biết xấu hổ, không chỉ xem như câu cửa miệng, còn ép y phải nói ra.

Cảnh Mục nghe y nói, nhưng vẫn không hài lòng.

"Ai yêu ta?" Cảnh Mục tiếp tục làm nũng.

"......ta."

"Người làm sao?" Cảnh Mục cười trêu chọc y "Thiếu phó bây giờ cần học trò dạy cách nói nữa à."

Thấy Sơ Trường Dụ bị chọc đến sắp xù lông, Cảnh Mục vội dừng lại. Hắn cưới tít mắt ôm Sơ Trường Dụ, bàn tay vuốt ve chỗ Sơ Trường Dụ xấu hổ không dám nhìn người khác, sau đó ân cần giúp y giải quyết.

Ban đầu Sơ Trường Dụ còn hung hăng trừng hắn, mà động tác của hắn như đang vuốt ve lông mèo, y cứ như vậy nép vào trong ngực Cảnh Mục, khẽ thở dốc, mặc hắn hầu hạ mình.

Y đặt hai tay lên vai Cảnh Mục, vô thức siết chặt, ỷ lại nằm trong lòng hắn.

Tim Cảnh Mục đầy ấm áp. Một tay hắn tiếp tục động tác, tay còn lại ôm eo y, hôn lấy y.

"Thiếu phó, người còn muốn ở Hồ Châu thêm mấy ngày à?"

Đầu óc Sơ Trường Dụ lúc này đang mơ hồ, không biết có nghe rõ hắn nói gì hay không, chỉ ậm ừ một tiếng cho qua.

Cảnh Mục nói tiếp "Không dễ gì mới tới đây một chuyến, ta không muốn Thiếu phó vội tới rồi vội đi."

"Hay là lúc chúng ta về kinh, vòng đến Giang Nam một chuyến? Liễu rũ Giang Nam mùa này là đẹp nhất. Ta muốn dẫn Thiếu phó đi ngắm, Thiếu phó chắc chắn sẽ thích..."

Cứ như vậy, Sơ Trường Dụ chìm vào ngọt ngào và mơ màng trong giọng nói và động tác của Cảnh Mục.

Được buông tha không bao lâu, Sơ Trường Dụ liền chìm vào giấc ngủ.

Cảnh Mục nhét y vào trong chăn, cẩn thận chỉnh lại gối cho y, một tay chống đầu, nghiêng người nhìn khuôn mặt say ngủ của y. Hắn giơ tay sờ mặt Sơ Trường Dụ, sau đó cúi người hôn lên trán y, rồi tự cười một mình.

Hắn thầm nghĩ, người này đúng là vô lương tâm, bản thân thỏa mãn thì lăn ra ngủ, không quan tâm mình gì cả.

Tuy Cảnh Mục than thở, nhưng trên mặt lại đầy vui sướиɠ và thỏa mãn khó mà hòa tan. Hắn một tay ôm Sơ Trường Dụ, nhìn nam nhân không chút phòng bị nằm cạnh mình ngủ say, khiến hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Đúng lúc này, có người bên ngoài gõ cửa hai tiếng.

Cảnh Mục nghiêng đầu liếc nhìn, thấy một bóng người thấp thoáng ở cửa.

Hắn cau mày xoay người, đi tới mở cửa ra ngoài. Lúc ra ngoài cũng không quên đóng cửa, sợ đánh thức Sơ Trường Dụ.

Người đến là thuộc hạ của hắn. Người nọ thấy hắn vội quỳ một gối hành lễ, sau đó đưa cho hắn một phong thư "Vương gia, thư khẩn từ trong kinh, nói đã xảy ra chuyện."

Cảnh Mục cầm thư mở ra, đọc được hai dòng liền cong môi cười.

"Cũng có vài phần bản lĩnh." Cảnh Mục cười nói "Bây giờ, dù Cảnh Thiệu chết, cũng được xem như là Tiên đế rồi."

Thuộc hạ nghe vậy giật mình, ngẩng đầu nhìn Cảnh Mục "Vương gia...?"

"Không bao lâu nữa, tin tân hoàng đăng cơ sẽ truyền ra ngoài." Cảnh Mục cười nói "Làm những chuyện như thế còn dám công khai đăng cơ, hai mẹ con này lớn gan rồi."

Sau đó, hắn hạ lệnh "Truyền lệnh về, dù dùng cách gì cũng phải giữ lại mấy tên thuật sĩ luyện đan kia. Thánh chỉ trộm ở chỗ Hoàng hậu cũng phải cất giữ cẩn thận. Đại thái giám bị Hoàng hậu gϊếŧ kia vẫn còn người nhà nằm trong tay chúng ta phải không? Cho bọn họ cơ hội làm ầm lên, mặc kệ sống chết, trước tiên phải để quần thần biết chuyện đã."

Sau khi hạ lệnh, hắn xé nát lá thư trong tay, ném vào ngọn đèn bên cạnh "Đi đi."

Thuộc hạ đáp vâng, phút chốc đã biến mất trong màn đêm.

"Đáng tiếc." Cảnh Mục chắp tay sau lưng đứng dưới hiên, tự nói một mình "Liễu rũ Giang Nam, không biết khi nào mới có thể dẫn Thiếu phó đi ngắm được."