Nhưng cho dù mọi chuyện có an bày thế nào thì Ôn Tề cũng muốn thử một lần đến làm quen với cô, ngồi ở bên cạnh cô, tuy là anh muốn bắt chuyện với cô, nhưng luôn bị cô phớt lờ.
Lúc này, Trịnh Mỹ Hy mới nói Ninh Khiết San đã có người yêu là Doãn Kinh Kha, cô chỉ một lòng một dạ với cậu ta, nên cho dù Ôn Tề có là người tốt hay tài giỏi thế nào thì cô cũng không để mắt đến
Ôn Tề bị cự tuyệt năm lần bảy lượt, cô vừa thẳng thắn từ chối và khéo léo né tránh sự tiếp cận thân mật của anh, điều này càng khiến cho anh thấy không vui. Nhưng Ôn Tề hoàn toàn không muốn bỏ qua cho cô, nếu như cô đã không đồng ý kết bạn làm tri kỉ bằng cách này, thì anh chỉ còn sử dụng cách cưỡng ép thôi.
Trong khi mọi người vẫn đang chơi đùa với nhau vô cùng vui vẻ thì người bạn kia đã tiếp cận cô, cố gắng chuốc say cô nhưng bất thành, vì ngay từ đầu cô đã nói chỉ đến đây chung vui, không có ý định uống rượu, một chút nữa cô còn đến công ty gặp Doãn Kinh Kha.
Nghe đến đây thì toàn thân Ôn Tề lập tức run lên, không hiểu vì sao mà anh lại thấy tức giận, chẳng hiểu nổi một người như anh lại không bằng một tên hoa hoa công tử như Doãn Kinh Kha sao?
Bình thường Doãn Kinh Kha là người như thế nào thì trên dưới Diêu thành đều biết, "tiếng lành" đồn xa khiến cho mọi ai nấy đều lo sợ mà rút lui, chỉ có duy nhất cái cô gái ngu ngốc này là lại đâm đầu vào.
- Tôi đi trước, cậu xử lý chuyện còn lại đi.
Đinh Phú hiển nhiên là gật đầu, người bạn lãnh khốc này của cậu ta cuối cùng cũng chịu để mắt đến mỹ nhân, cho dù là để mắt đến vì hai chữ "địa vị", nhưng dù sao Ninh Khiết San cũng là tuyệt sắc mỹ nhân, chỉ có kẻ mù mới không động lòng, trái lại lần này có vẻ Ôn Tề sắp bị đả kích chết rồi đây, dáng vẻ buồn cười này của anh thật sự khiến Đinh Phú thấy buồn cười.
Ninh Khiết San uống nước, nhưng sau một lúc lại thấy choáng váng khó chịu, Trịnh Mỹ Hy liền đỡ lấy cô, nói:
- San San, cậu sao vậy?
- Tớ... Tớ đau đầu quá.
Lúc này, cô gái vừa rồi được Đinh Phú nhờ vả liền đi đến, nói:
- Để tớ dìu cô ấy lên nghỉ một chút, chắc là do tiếng nhạc quá lớn nên là bị choáng thôi. Mỹ Hy, cậu cứ ở đây chơi tiếp đi.
Trịnh Mỹ Hy cũng gật đầu.
Nhưng cô gái kia lại ném Ninh Khiết San vào phòng của Ôn Tề, xong thì cũng phủi tay rồi đi tìm tình lang của mình.
Ôn Tề nhìn thấy cô gái mình mong ngóng đã đến rồi liền ôm lấy cô, đưa cô lên giường. Nhưng Ninh Khiết San là người nhạy cảm, ngửi thấy mùi hương lạ cô liền kiên quyết đẩy ra, tuy là đang rất đau đầu, nhưng cô vẫn cố gắng mở mắt nhìn anh, lúc thấy tên nam nhân trước mắt là một người xa lạ, cô liền kháng sự kịch liệt.
- Anh là ai? Tại sao anh lại ở đây? Anh... Anh buông tôi ra! Khốn kiếp anh mau buông tôi ra!
- Ninh Khiết San, cả đời em phải ở bên tôi!
- Tôi không quen anh, cũng không thù không oán với anh! Sao anh lại làm vậy!
Ôn Tề cười nhạt, sau đó liền ném cô lên giường, dùng sức ghì cô xuống, cũng không bỏ qua cái miệng nhỏ kia mà hôn xuống. Nhưng Ninh Khiết San cũng không nể mặt mà né sang một bên, cái biểu hiện này của cô đã triệt để kɧıêυ ҡɧí©ɧ sự tức giận của anh, Ôn Tề liền giữ cằm của cô lại, nói:
- Ninh Khiết San, em nên ngoan ngoãn một chút, nếu không anh sẽ tức giận và làm đau em!
- Tên cặn bã! Tên vô lại! Anh rốt cuộc muốn gì ở tôi? Tôi đâu có động chạm gì đến anh... Cầu xin anh... Cầu xin anh tha cho tôi.
Anh nhìn những giọt nước mắt của cô rơi xuống thì vừa thương lại vừa chán ghét, nữ nhân tại sao lại có thể rơi lệ dễ dàng như vậy chứ? Anh vẫn còn chưa động đến cô mà đã khóc lóc thành ra cái vẻ mặt thảm thương này.
- Ninh Khiết San, em nên dành sức để tiếp anh đi... À quên mất, anh tên là Ôn Tề, không phải tên vô lại hay tên cặn bã!
Xong, Ôn Tề liền trực tiếp xé nát bộ quần áo trên người của cô ném sang một bên, không hề có màn dạo đầu liền trực tiếp đem cô bỏ vào bụng một lần ăn sạch. Ninh Khiết San hai mắt trợn tròn, phía hạ bộ truyền lên sự đau đớn giống như là xé nát cô ra thành hai mảnh, những giọt nước mắt của cô cũng lăn dài, trên miệng cũng không ngừng gọi tên và xin lỗi.
- Kinh Kha... Cứu em... Cứu em đi Kinh Kha! Đau... Đau quá, hức... Em đau quá.
Mỗi tiếng "Kinh Kha" được phát ra từ miệng nhỏ của cô đều khiến cho anh thấy toàn thân khó chịu. Càng không thương tiếc mà ra vào trong cơ thể của cô càng tàn nhẫn hơn, Ninh Khiết San khóc đến mức khan cả cổ, cũng kêu cứu đến khó khăn nhưng chẳng ai trả lời.
- Ninh Khiết San, em im miệng!
Nhìn thấy nam nhân này đã tức đến mức đỏ mặt, gân tay của đã hiện lên, có lẽ anh đã tức giận lắm, nên cô cũng bị dọa cho hoảng hốt mà im miệng. Nhưng ngay sau đó Ôn Tề lại dịu dàng ngay lập tức, anh dịu dàng vuốt ve gương mặt của cô, nói:
- Khiết San, tại sao em lại yêu cái tên Kinh Kha đó chứ? Tôi có gì không tốt? Tại sao em lại một lòng một dạ với cái tên khốn nạn đó chứ!
Ninh Khiết San hoàn toàn bị anh hành hạ đến chết đi sống lại, anh không chỉ hành hạ thể xác của cô, mà ngay cả tinh thần cũng bị anh tra tấn tàn nhẫn.
Trong căn phòng lớn đầy mùi ám muội, nhiệt độ tăng lên đáng kể, tiếng kêu thảm thương của nữ nhân, tiếng thở dốc của nam nhân hòa làm một, mãi cho đến khi đạt đến cực khoái thì anh mới buông tha cho cô.
Nhưng Ôn Tề thì ngồi sang một bên, còn Ninh Khiết San thì cứ nằm đó khóc lóc thê lương.
- Em khóc đủ chưa? Em khóc chưa đủ nhưng tôi nghe đến đau đầu rồi.
- Khốn nạn... Anh là tên khốn nạn!