Cô Vợ Bác Sĩ Khó Chiều

Chương 53

Âu Thiên Dương tức giận cầm lấy chai rượu ném vào tường, mảnh chai vỡ vụng văng tung tóe cũng giống như lòng anh bây giờ vậy. Anh như một người phát điên, anh gào lên trong đau lớn rồi quỵ xuống khóc như một đứa trẻ.

Trịnh Kỳ chứng kiến từ đầu đến cuối cuộc nói chuyện giữa hai người, giờ lại nhìn anh đau khổ vì đã làm tổn thương người mình yêu.Hắn chưa bao giờ thấy anh như thế, bản thân hắn cũng không biết khuyên Thiên Dương như thế nào, hắn bước đến ngồi xuống cạnh Thiên Dương đưa tay đặt lên vai anh.Thiên Dương như tìm được điểm tựa dựa vào hắn khóc như một đứa trẻ vừa bị bắt nạt, Trịnh Kỳ tự hỏi nếu đã yêu nhau đến thế sao không thể bỏ qua lỗi lầm của nhau?Tại sao phải tự làm khổ mình, khổ cả người mình yêu chứ?...

- ---------------

Tại siêu thị S, An Tâm tay xách tay mang những túi thức ăn vừa mua ra cửa, vừa đúng lúc đυ.ng trúng Nam Cung Dạ Thần cũng từ siêu thị bước ra.Chưa kịp nhận ra hắn cô xin lỗi rối rích.

" Xin lỗi anh có sao không? Tôi vô ý... là anh sao?"

" Trùng hợp thật đấy lại gặp nhau rồi.Hình như chúng ta cũng có duyên đó chứ?"

An Tâm trừng mắt với anh vừa khom xuống cầm mấy túi đồ vừa rơi.

" Duyên gì chứ,tôi thấy oan gia ngõ hẹp thì đúng hơn."

" Oan gia cũng có nhiều loại oan gia.Thứ nhất là kẻ thù kiếp trước, thứ hai là mắc nợ kiếp trước, còn thứ ba là nợ vợ chồng. Vì nợ kiếp trước nên kiếp này phải trả, cô nói xem chúng ta thuộc loại oan gia nào?"

" Tôi thấy chúng ta là kẻ thù kiếp trước thì đúng hơn đấy, tránh ra đi tôi đang vội."

" Sao tôi lại thấy chúng ta có nợ vợ chồng từ kiếp trước nhĩ?"

Dạ Thần công môi cười đuổi theo cô, hắn đưa tay đón lấy những chiếc túi nặng trĩu trên tay cô nói.

" Để tôi giúp cô."

" Không cần đâu, tôi...". Ngôn Tình Cổ Đại

" Sao vậy, sợ tôi giúp nhiều quá lại đem lòng cảm kích rồi yêu tôi sao?"

" Anh tự tin quá đấy. Vậy thì anh cầm hết luôn đi."

An Tâm đưa luôn những chiếc túi còn lại cho hắn, ai bảo hắn rảnh rổi trêu chọc cô làm chi, muốn làm anh hùng thì cô cho hắn chết.Bên ngoài trời mưa khá to không có dấu hiệu dứt, lúc cô vào đây trời vẩn chưa mưa cơ mà.Dạ Thần nhìn trời mưa như trút nước thì quay sang hỏi cô.

" Xe cô đâu?"

" Tôi không có xe, anh cứ cầm đi đợi ngớt mưa tôi bắt taxi đã."

" Không cần đâu, xe tôi ở kia để tôi đưa cô về."

" Có ý đồ gì đây?" An Tâm nghi hoặc nhìn hắn.

" Tôi không đáng tin như vậy sao? Nếu tôi có ý đồ cô nghĩ hai lần trước cô có thoát không?"

An Tâm nhìn hắn rồi lại ngó ra ngoài, trời mưa mỗi lúc một lớn, cứ đợi thế này sẽ trễ mất. Đành đi nhờ xe hắn ta vậy.

" Vậy cảm ơn anh trước nhé."

Chiếc xe chầm chậm xuyên qua màn mưa, bên trong có hai con người như ngượng ngùng không ai nó với ai câu nào. Dạ Thần nhìn vào những túi đồ to nhỏ trong xe, bạo dạng bắt chuyện.

" Cô ở cùng ai sao? Mua đồ nhiều như vậy?"

" Không tôi ở một mình, hôm nay vừa dọn vào nhà mới nên mua ít đồ nấu bữa cơm ngon mời Thanh Thanh thôi."

" Cô tự nấu sao?"

" Chuyện này làm anh ngạc nhiên như vậy sao?"

" Cũng khá ngạc nhiên đấy, thường thì những tiểu thư lá ngọc cành vàng như cô không thích việc bếp nút.Toàn thích được hầu hạ thôi."

" Sao anh biết tôi là một tiểu thư lá ngọc cành vàng?"

An Tâm khá ngạc nhiên khi nghe Dạ Thần nói về thân thế của cô, vì từ khi cô về nước thì ngoài Thanh Thanh ra không ai biết cô là Thiên Kim Phó thị. Vậy mà hắn biết cô là một thiên kim?Dạ Thần biết mình đã lỡ lời liền nói lời chóng chế.

" Tôi chỉ đoán mò thế thôi, nhìn dáng dấp cô chắc hẳn cô là thiên kim được cưng chiều lắm nhĩ? Giờ trổ tài nấu nướng liệu có ăn được không đây? "

" Anh đừng coi thường những thiên kim tiểu thư như tôi, người khác thế nào tôi không biết.Nhưng riêng tôi, tôi không thích hầu hạ kiểu đấy đâu. Tôi có chân tay lành lặn, cớ gì cần người khác hầu hạ làm gì? "

" Hiếm có cô gái nào suy nghĩ như cô, nhưng không biết tôi có vinh hạnh được thưởng thức cơm cô nấu không nhĩ?"

" Lúc nãy là ai nói không biết có ăn được không vậy ta?"

An Tâm giả vờ hỏi vu vơ,ánh mắt lại liếc sang nhìn Dạ Thần. Hắn ta cũng nhìn cô rồi cả hai lại cười nói vui vẻ, không khí trong xe bổng chốc không còn ngượng ngùng nữa. Bổng An Tâm chú ý đến cô gái đang đi dưới mưa, dáng vẻ thất thần này sao lại giống Thanh Thanh như vậy?Xe lướt qua, cô nhận ra Thanh Thanh liền gọi.

" Dừng xe..."

" Chuyện gì vậy?"

" Thanh Thanh, tôi nhìn thấy cậu ấy. Cậu ấy ở phía sau."

Dạ Thần nghe cô nói nhìn qua kính, hắn thấy Thanh Thanh đang đi dưới mưa như người mất hồn.Hắn nhanh chóng lùi xe lại đến gần Thanh Thanh, An Tâm vội mở cửa xe bước xuống nắm tay cô hỏi.

" Thanh Thanh cậu làm sao vậy? Sao lại dầm mưa thế này? Người cậu lạnh sắp đông cứng luôn rồi đấy!"

Dạ Thần cầm lấy chiếc ô chạy đến che mưa cho hai cô gái.Thanh Thanh nhìn thấy An Tâm thì ôm chằm lấy cô òa lên khóc lớn.

" An Tâm... hức hức... mình khổ quá! Anh ấy hiểu lầm mình, anh ấy giận mình rồi.Mình phải làm sao đây? Mình không có mà, mình thật sự không biết gì cả...hức.."

" Nhưng là chuyện gì? Cậu nói mình chẳng hiểu gì cả?"

Sau câu hỏi của An Tâm, cô không nghe Thanh Thanh trả lời mà chỉ cảm giác người của cô ấy từ từ tuột khỏi người cô rồi ngã xuống.

" Thanh Thanh..."

Cô ngất đi, rất may là Dạ Thần đỡ kịp. Mặt cô trắng bệch vì lạnh, Dạ Thần với vẻ mặt đầy lo lắng đưa ô qua cho An Tâm.

" Cầm giúp tôi, chúng ta cần đưa cô ấy đến bệnh viên đã."

" Ờ được, à không. Nhà tôi phía trước rồi, đưa cậu ấy về nhà tôi đã, tôi cũng là bác sĩ mà."

" Cũng được."

Dạ Thần bế cô lên xe đưa về nhà An Tâm. Đứng trong phòng khách hắn ta cứ đi đi lại lại trong lòng vô cùng lo lắng, không biết Thanh Thanh bên trong thế nào sao chưa thấy An Tâm trở ra. Bổng cửa phòng mở ra, hắn bước vội đến đặt hai tay lên bã vai An Tâm hỏi.

" Thanh Thanh thế nào rồi, cô ấy có làm sao không?"

" Không sao, cậu ấy chỉ vì dầm mưa quá lâu nêm cảm lạnh thôi."

" Thật không sao chứ? Nhưng sao cô ấy lại trở nên như vậy?"

" Chuyện này tôi cũng không biết, phải đợi cậu ấy tĩnh lại đã."

Dạ Thần nghiêng ngươi bước qua đi đến cửa phòng định bước vào, An Tâm vội giữ hắn lại nói.

" Cậu ấy cần được nghĩ ngơi, anh đừng vào kẻo cô ấy lại dậy."

".... được."

Dạ Thần kiềm nén cảm xúc bước qua ghế ngồi, hai bàn tay hắn đâu vào nhau xiếc chặt. An Tâm thấy hắn như thất thần